----------
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
----------
Đi trên hành lang, thầy hiệu trưởng hỏi cô. “Em chơi dụng cụ nhạc nào?”
“Dạ... Em thường chơi violin, có lúc chơi guitar, trước cũng từng chơi ở một quán cà phê.” Tuyết Vy nói mà hoàn toàn không để ý mình đang nói với ai.
Hiệu trưởng nghe vậy hơi có phần không bằng lòng. “Tuy tôi biết có lẽ cuộc sống của em có phần vất vả, thể nhưng tôi không muốn thấy một học sinh trong trường mình đi làm thêm vào thời gian năm học, nếu là trong kỳ nghỉ thì tôi còn có thể đồng ý.”
Tuyết Vy ý thức được, lấy tay bịt mồm, có điều nó không còn có tác dụng nữa. Cô áy náy nói. “Em xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Nghe Tuyết Vy nói vậy, hiệu trưởng cũng không trách móc, ông mỉm cười. “Tốt, tôi rất mong chờ về tài năng của em.”
Hiệu trưởng nói vậy vì ông có nghe Đình Nhân kể lại việc cô gái này đã từng thi tài với cậu học sinh xuất sắc ở trường Hoàng Hạo Nhiên. Do tiếp súc với cậu học sinh này nhiều nên ông biết tính cậu ta vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lùng, còn lâu mới có việc cậu ta yêu cầu thi tài với một ai đó. Không những vậy ông còn biết được Hạo Nhiên đã thua cuộc, quả là một chuyện không ai ngờ tới.
Dù vậy, việc cho cô gái này lên lớp S là không thể, vấn đề là ở các học sinh trong trường, liệu bọn họ có thể chấp nhận được một học sinh mới vào đã được học lớp S? Điều đó hẳn là không thể, nên tốt nhất để cô gái này tự trổ tài và được mọi người trong trường công nhận.
Đi một lúc, ba người họ đến phòng ‘vĩ cầm’ số 5. Trong phòng này tất cả dụng cụ nhạc thuộc dòng họ vĩ cầm đều có mặt đông đủ.
Vẫn như mọi khi, Tuyết Vy hào hứng nhìn những chiếc violon được treo trên giá làm tượng trưng.
Thấy dáng vẻ của cô, Đình Nhận lại không nhịn nổi mỉm cười, cái dáng vẻ như ‘nhìn thấy vàng’ của cô khiến anh nhớ lần anh đưa cô đến công ty ký hợp đồng.
Hiệu trưởng tiến lại một cái hộp, mở và lấy ra một chiếc đàn violon. “Của em đây, em có thể trổ tài.” Ông còn đưa thêm cho Tuyết Vy một tờ nhạc.
Tuyết Vy nhận lấy, nhìn lên tờ nhạc, là bản Sonata in E minor của Mozart. Cô ấp úng nói. “Có thể chơi hai lần được không ạ? Em chưa chơi nó bao giờ...”
Hiệu trưởng tiến lại chiếc piano phía góc, vui vẻ nói. “Tất nhiên rồi.”
Tuyết Vy được một lần thở phào, cô liếc nhìn Đình Nhân, con người này đang rất vô tư ngồi thưởng thức bát mì. Dáng vé của anh ăn cô thấy có phần hơi tội, kiểu như bị bỏ đói.
Để tở nhạc lên giá đựng, cô quay ra yêu câu thêm một điều với hiệu trường. “Thật xin lỗi trước, em muốn nhờ hiệu trưởng, trong trường hợp em đánh sai hay chậm nhạc thầy có thể không để ý và cứ đánh được không ạ? Ý em là không dừng lại.”
“Được”
Tuyết Vy bắt đầu, hiệu trưởng bắt nhịp.
Đoạn đầu của bản nhạc này là phần rất khó, rất nhanh và cần kỹ thuật cao. Hiệu trưởng chọn bài này vì nghĩ trình độ của cô hẳn phải ngang tầm Hạo Nhiên.
Quá vài tiết tấu đầu, Tuyết Vy có phần chậm hơn và âm chưa được chuẩn, những khúc về sau thì không thành vấn đề vì nó khá chậm. Khi lập lại khúc một thì đã có phần bắt kịp là nhanh hơn. Hiệu trường nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, xem ra cô gái này quả là một tài năng.
Đình Nhân dù đang ăn nhưng vẫn rất chăm chú lắng nghe, không một chỗ đoạn nào anh bỏ xót. Giờ thì anh hoàn toàn hiểu vì sao Hạo Nhiên lại muốn thi với cô.
Khi lập lại bài này lần thứ hai, Tuyết Vy đã có thể coi là đánh thành thạo, tuy vẫn hơi hơi chậm. Thật ra, đối với một người mới chơi bản này đầu tiên thì đây quả giỏi lắm rồi.
Chơi xong, hiệu trưởng có phần tán thưởng, khen ngợi cô. Đình Nhân cũng giơ ngón tay cái lên.
Tuyết Vy do đã chơi violin nhiều năm nên cô biết mình chơi vẫn bị chậm, nhưng thấy hiểu trưởng và cả giám đốc đều khen khiến cô có phần vui mừng.
Xong phần dụng cụ âm nhạc, tiếp đến chính là thử giọng.
Phần này đối với Đình Nhân rất quan trọng, tất nhiên một thần tượng âm nhạc thì phải biết hát rồi. Anh khá tò mò về giọng ca của cô gái này, thường khi nghe cô nói chuyện, giọng của cô cao và có phần dễ thương.
Vào trong phòng thu âm, Tuyết Vy được hiệu trưởng đưa ột quyển chọn bài hát, trong đó là những bài chọn lọc mới nhất và một số bài cũ thừ thập nhiên 90. Tuyết Vy lướt mắt trên từng trang, tìm bài phù hợp ình, cuối cùng cô quyết định chọn một bài từ thập niên 90. Đình Nhân nheo mày khi thấy cô chọn một bài hát như thế. Khó mà trách, cũng tại vì cô thường nghe mấy bài nhạc cũ cùng các bà cô tại chỗ làm thêm cũ nên đừng nói đến những bài từ thập niên 90, những bài từ thập niên 80 cô cũng biết.
Thực là Đình Nhân không mời cô đến đây hát nhạc karaoke cho vui, nên anh đành phản đối. “Tuyết Vy, em chọn bái khác được không? Bài mới hơn ý, hát tiếng anh thì càng tốt.”
Nghe anh nói vậy cô nghĩ ngợi một lúc nhưng không tài nào nhớ ra một tên bài hát tiếng anh nào mà cô biết, cũng lắm thì cô chỉ biết những bài Happy Birthday hoặc Happy New Year thôi.
Chợt, khi cô lướt qua phần nhạc chữ F thì nhớ ra một bài hát, khổ nỗi là cô không nhớ tên.
Cô nhìn khổ lên trang giấy, những vẫn không tài nào nhớ được ra tên bài hát đó.
Bất đắc dĩ cô hỏi Đình Nhân. “Em có thể hát không nhạc được không ạ?”
Người thông minh như Đình Nhân có thể hiểu lý do, anh gật đầu với cô.
Tuyết Vy lấy can đảm rồi đi vào trong một gian phòng có microfon, qua lớp kính trước mặt cô có thể nhìn thấy Đình Nhân và hiệu trưởng.
Đập chân lấy nhịp cô cất giọng hát.
Love in your eyes
Sitting silent by my side,
Going on holding hands
Walking through the nights
Nghe đến đây Đình Nhân đã gần như nổi hết cả da gà khi nghe thấy giọng hát cáo vút và trong sáng này. Đồng thời anh cũng nhớ ra tên của bài hát này, là bài hát Proud Of You của Fiona Fung, anh liền nhờ hiệu trưởng chỉnh bài hát luôn cho Truyết Vy đến đoạn cô hát.
Tiếng nhạc được chỉnh phát ra trong chiếc phôn nghe tai, Tuyết Vy có tiếng nhạc đệm nên cũng bắt đầu hát rõ hơn. Giọng hát của cô cứ theo những tiếng nhạc mà phát ra làm rung động lòng người nghe...
Hold me up,hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly.I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Stars in the sky
Wishing once upon a time
Give me love,make me smile
Till the end of life
Hold me up,hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly.I'm proud that I can fly
To give the best of mine
Till the end of the time
Believe me I can fly
I'm proud that I can fly
To give the best of mine
The heaven in the sky
Can't you believe that you light up my mind
No matter how dark it's my birth
I'm never lose my faith
See me fly.I'm proud to fly up high
Show you the best of mine
Tiil the end of the time
Believe me I can fly
I'm singing in the sky
Show you the best of mine
The heaven in the sky
Nothing can stop me spreadin' me wings so wide
Giọng hát kết thúc, Đình Nhân và hiệu trưởng, cả hai người dường như đều bị thu hút hết vào giọng ca của cô. Đình Nhân quả thật không ngờ, một là anh không ngờ giọng hát của cô lại tuyệt vời đến vậy, còn phần khác là vì định mệnh xắp xếp để cô có thể gặp được anh, chính xác là anh gặp cô mới phải. Đình Nhân dường này như có thể chắc rằng, Tuyết Vy rất có chiển vọng trong tướng lai.
Tuyết Vy lúc nào cũng vậy, khi làm một cái gì đó cô luôn tập trung vào nó và quên hiện thực. Cũng vì vậy mà khi cô hát hay chơi violin, cô dường như biến thành một người hoàn toàn khác. (Trừ việc học ra...)
Khi cô ra khỏi phòng, hiệu trưởng lẫn Đình Nhân đều vỗ tay.
“Hay lắm Tuyết Vy.”Đình Nhân cười nói với cô.
“Phải, rất hay.” Hiệu trưởng tán thành.
Tuyết Vy hơi ngượng lè lưỡi. “Em còn chẳng biết tên bài hát là gì nữa là...” Bài hát này cô nhớ cô đã từng hát cách đây lâu lắm rồi, chắc hồi học lớp 5 trong một buổi biểu diễn toàn trường.
Đình Nhân bật cười tính đáng yêu của cô. “Là bài Proud Of You của Fiona Fung.”
Ra vậy... Tuyết Vy đã tìm ra được lý do vì sao cô không nhớ ra tên bài hát. Đầu thì nghĩ đến chữ F của chữ ‘fly’ trong bài hát nên cô không nhớ ra bài hát này tên của nó bắt đầu bằng chữ P.
Tuyết Vy thầm thở dài vì tính ngốc nghếch của mình.
Nói chuyện với hiệu trưởng một lúc về nhập học, Đình Nhân và Tuyết Vy sau đó cũng rời đi.
Ngồi trong xe, Tuyết Vy phấn khích mỉm cười tận đến mang tai. Học ở trong một trường âm nhạc nổi tiếng, ngày ngày có thể cầm, sờ violin thì thất nhiên là rất. rất. rất thích rồi. Không những vậy còn được thường xuyên nghe tiếng nhạc đâu đó trong ngôi trường, đây phải nói là thiên đường mới đúng. Nhưng cô chợt nghĩ đến một vấn đề.
“Giám đốc, em muốn nhờ anh một việc được không?”
Đình Nhân tậm trung lái xe đáp. “Em hỏi đi.”
Tuyết Vy hơi chần chừ. “Là thế này... em có một người bạn, cô ấy là một người bạn rất thân của em. Nên em muốn nhờ liệu anh có thể cho cô ấy... học trường với em được không? À. Cô ấy còn biết chơi piano rất giỏi.”
Đình Nhân cũng chẳng suy nghĩ mấy, trả lời. “Được, dù sao em cũng cần có một người bạn quen trong trường. Sẽ tốt hơn.”
“Thật sao? Cảm ơn giám đốc rất nhiều.” Tuyết Vy phấn khởi, cô không ngờ anh lại đồng ý với cô.
“Được, nhưng chỉ với một điều kiện... Em đừng gọi anh là giám đốc này giám đốc nọ nữa, gọi là anh trai đi.”
“Dạ?” Tuyết Vy ngạc nhiên.
Đình Nhân giải thích. “Tôi là người giám hộ của em, cũng coi như tôi là người thân của em, nên từ này về sau em hay gọi tôi như vậy đi, nó dễ nghe hơn.”
Tuyết Vy nghe vậy thấy ấm lòng. “Vâng, anh trai.” Cô như một đứa trẻ con đối đáp.
Đình Nhân nhớ ra một việc. “Anh xin lỗi vì chưa nghe em có đồng ý hay không đã bắt em làm thần tượng. Hẳn em cũng có phần không chấp nhận được.”
Tuyết Vy lắc đầu. “Không có. Đúng là trước em có phần hứng thú vì tiền, nhưng sau ngày hôm nay em đã quyết định làm thần tượng vì em yêu thích âm nhạc. Vốn dĩ em đã suất thân từ một gia đình làm violin nên có thể nói âm nhạc đã rất gần gũi với em từ khi em sinh ra rồi. Nên anh đừng nói xin lỗi, ngược lại em còn phải cảm ơn anh ý chứ.”
Đình Nhân cũng chẳng nói gì nữa, anh chỉ mỉm cười rồi tiếp tục lái xe.
Đi đến đoạn rẽ vào nhà Tuyết Vy, anh không rẽ mà đi thẳng. Tuyết Vy vội nhắc nhở. “Nhầm đường rồi, rẽ phải.”
Ngồi bên tay lái, Đình Nhân nói. “Không nhầm đâu.”
Tuyết Vy không hiểu nên nhíu lông mày lại...
Không nhầm? Chẳng lẽ đến nhà cô có một đường tắt mà cô không biết sao?
Tuyết Vy đành yên vị, để anh lái theo hướng đang đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...