Nhân Vật:
Kim Ngọc Trinh: phó giám đốc tập đoàn giải trí SS Entertaiment, rất xinh đẹp và nghiêm túc trong công việc, rất ghét Lưu Đình Nhân
Lưu Đình Nhân: giám đốc công ty Star’s dream, tính tình tốt bụng, hay cười
----------
Dương Tuyết Vy: một cô học sinh bình thường, sở hữu tài năng chơi violin và giọng hát cao, nhẹ nhàng, tính tình vui vẻ
Hoàn Ly Châu: bạn thân của Tuyết Vy, biết chơi piano, cô bạn này rất giỏi buôn dưa lê và ham trai đẹp
----------
Hoàng Hạo Nhiên: học sinh khối S trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’, anh là một thiên tài âm nhạc, biết chơi thành thạo tới bốn dụng cụ âm nhạc, tính tình lạnh lùng
Trần Bảo Nam: học sinh khối A trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’, biết chơi trống và piano, sở hữu khuôn mặt đáng yêu, có lúc hơi nóng tính, anh cực kỳ ghét Tuyết Vy
Hạ Minh Nhật: học sinh khối A trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’, thiên tài chơi guitar, tham gia lớp chơi violoncello, rất đào hoa, anh là người rất vui tính
Ba người này có biệt danh là ‘Tam đại hào quân’.
----------
Hồng Diễm Thư: học sinh khối A trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’, biết chơi hạc cầm (harfa), cô rất xinh đẹp và được mọi người trong trường quý mến
Ngô Tuệ Lâm: học sinh khối C trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’, thành viện dàn đồng ca, cô khà xinh xắn nhưng rất mê trai đẹp và tính tình ngan bướng
----------
Nhóm fan của ‘Tam đại hào quân’: tất cả đều là nữ sinh của trường đào tạo nhạc ‘anh quốc Beethoven Royal’ – trưởng nhóm: Phương Tố Nga, học sinh khối C.
Và một số nhân vật khác...
----------
Nhân vật xuất hiện:
Kim Ngọc Trinh - phó giám đốc SS Entertaiment
Lưu Đình Nhân - giám đốc Star’s dream
Hoàng Hạo Nhiên - học sinh lớp S
Hạ Minh Nhật - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Trần Bảo Nam - bạn Hạo Nhiên, lớp A
----------
Tại tòa nhà cao ốc có tên là SS Entertaiment, trong phòng họp...
“Bây giờ giới trẻ luôn luôn bị chi phối bởi hai chữ ‘thần tượng’. Vậy rốt cuộc ‘thần tượng’ là gì? Một nhân vật có trong mình vẻ đẹp và tài năng, nhằm thu hút khán giả, nói thẳng ra là nguồn vốn lớn của công ty. Hiên tại công ty của chúng ta đang có tiếng, nên nắm lấy cơ hội này để quảng bá một nhóm nhạc mới mẻ hơn trước và sẽ có tương lai ở cả nước ngoài. Vì vậy tôi muốn giám đốc hãy đồng ý.” Kim Ngọc Trinh, phó giám đốc tập đoàn giải trí SS Entertaiment nói ra suy nghĩ của mình trong cuộc họp.
“Tôi thấy cô nói rất đúng. Thế cô có thể nói cho tôi biết cách quảng bá của cô ra sao được không?” Giám đốc công ty là cha của Ngọc Trinh, thầm tự hào trong lòng về con của mình. Con gái ông là một tài nhân, trong hai năm vừa qua nhờ cô mà công ty đã phát triển hơn nhiều.
“Vâng. Hiện tại ngôn ngữ được dùng nhiều nhất trong showbiz là tiếng anh, vì vậy tôi muốn tạo nên một nhóm nhạc không những biết hát bằng tiếng bản xứ, còn có thể hát tiếng Anh nữa. Vả lại chúng ta đã có nhiều nhóm nhạc rồi, nên tôi muốn tạo ra ca sỹ solo đầu tiên của công ty...”
“Thế chúng ta có thể tách một thành viên từ nhóm nhạc ra, việc gì phải đào tạo người chưa có kinh nghiêm. Không những không phải bỏ tiền ra để đào tạo người mới, ta còn có thể rút ngắn thời gian.” Một người trong phòng họp phát biểu.
“Ngài Lý, tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Tôi cho rằng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến các thành viên khác trong nhóm. Với lại, tôi có nói là sẽ đào tạo người chưa có kinh nghiệm đâu? Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như mọi người đồng ý, tôi sẽ đến trường đào tạo nhạc của ‘anh quốc Beethoven Royal’ ngay sau buổi họp này. Tôi tin chắc sẽ tìm ra được thiên tài âm nhạc đó tại đây.” Cô nói với giọng chắc chắn và nở nụ cười nhẹ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Mọi người trong phòng họp đều chú ý nghe cô nói đến lời cuối cùng. Nhìn thấy vể mặt tán thành của mọi người, giám đốc nói. “Xem ra không có ai phản đồi ý kiến này. Cứ vậy mà làm, cuộc họp kết thúc.”
Mọi việc đều suôn sẻ, chỉ còn phải đến học viện âm nhạc đó thôi. Kim Ngọc Trinh nhanh chóng rời khỏi phòng họp, gọi ngay tài xế đến trước cổng công ty đón cô. Trong đầu cô lại hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt này khiến cô vô cùng khó chịu, cơn phẫn nộ hiện trên mặt của cô. Rồi anh hãy chờ đấy, tôi sẽ cho anh biết tay. Cô thầm nghĩ.
Cách đó không xa, cũng có một công ty đào tạo thần tượng khác nổi tiếng không kém SS Entertaiment, tên là Star’s dream. Giám đốc của công ty này đang ngồi trong phòng làm việc đọc tin trên mạng bỗng dưng...
“Hắt-xì.”
“Giám đốc, anh ốm à? Lần đầu thấy anh hắt hơi đó.” Thư ký của Lưu Đình Nhân thắc mắc nhìn anh.
“Cô đã bao giờ thấy tôi ốm chưa? Đừng coi thường sức khỏe của tôi thế chứ.” Anh nói.
Không đọc báo nữa, anh nhìn ra ngoài qua lớp kính mỏng. Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo, nếu nàng nào nhìn thấy anh ta lúc này sẽ bị hớp hồn ngay. Thực ra dạo này anh hắt xì rất nhiều, xem ra tiểu hồ ly lại nhắc tới anh rồi. Lưu Đình Nhân hiểu rõ, mỗi lần như vậy là có ý nghĩa cô lại muốn khiêu chiến với anh. Không hiểu lần này em lại nghĩ ra trò gì đây.
----------
Hoàng Hạo Nhiên cầm chiếc violin lên. Từng nốt nhạc từ một tờ giấy bình thường được biến thành những giai điệu tuyệt vời, nhẹ nhàng, khiến ai ai trong căn phòng này đều phải chú ý… Nhưng đó không phải điều duy nhất khiến mọi người bị cuốn hút, dạng mạo của anh cũng chính là một kiệt tác đáng xem. Dáng người cao, chắc cũng phải mét tám. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt nhắm lại, du dương theo điệu nhạc trầm bổng.
Tiếng đán piano của cô gái bên cạch, tuy chỉ kèm theo, nhưng cũng rất hay. Nhờ tiếng đàn đó mà bản nhạc đã được hoàn chỉnh hơn.
Quả là con quỷ xinh đẹp. Kim Ngọc Trinh trầm trồ trước quý nhân mà cô vừa bắt gặp. Cô đang định đến phòng hiệu trưởng xem tài liệu học sinh thì đã phải dừng chân lại vì tiếng nhạc có một không hai này. Xem ra không cần phải đi xa tìm kiếm rồi, trời đã giúp cô. Cô đang đứng trước cửa của lớp S, tức là lớp Special. Chỉ có những học sinh xuất sắc nhất mới có thể vào đây thôi.
“Hạo Nhiên, em chơi tốt lắm. Đinh Hương, tiếng piano của em cũng rất đáng khen nhưng vẫn cần luyện tập thường xuyên. Hạo Nhiên, có thể cho tôi biết một chút ít về bản nhạc này không?” Một người đàn ông đã đứng tuổi, nhìn là biết ngay ông là một giáo viên giầu kinh nghiệm. Có thề là vì khi nghe nhạc, ông rất để ý từng giai điệu của bản nhạc, để đưa ra lời nhận xét.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, Hoàng Hạo Nhiên trả lời ngay. “Bài vừa rồi em đã chơi tên là Air on the G String của Johann Sebastian Bach. Bản nhạc này được soạn vào thế kỷ thứ 18 và dành cho hoàng tử Leopold of Anhalt.”
“Ừm. Phần trả lời không có vấn đề, điểm của hai em hôm nay là A+. Người tiếp theo, Bảo Trần, Gia Uy, đến lượt các em.”
Hạo Nhiên đang định ngồi xuống bàn thì nhận ra có một người phụ nữ đứng đằng sau lớp nhìn cậu mãi không rời mắt. Điều này khiến cậu rất khó chịu, chắc cô ta lại là người của công ty giải trí nào đó đến tìm cậu đây mà. Hạo Nhiên vốn chưa bao giờ có ý định tham gia vào showbiz, lại càng không quan tâm đến sự nổi tiếng. Làm những thứ đó chỉ khiến cho cậu tốn thời gian quý báu của mình, thà dùng thời gian đó để luyện tập còn hơn.
Quả không sai, sau khi tiết học kết thúc, người phụ nữ kia đã yêu cầu muốn nói chuyện với cậu.
“Xin được tự giới thiệu, tôi tên là Kim Ngọc Trinh, phó giám đốc của SS Entertaiment. Hiện công ty chúng tôi đang tìm một thiên tài âm nhạc như cậu, tôi hy vọng cậu sẽ đồng ý gia nhập giới thần tượng. Tôi tin chắc trong tương lai cậu sẽ rất triển vọng.” Vừa nói, cô vừa tiện tay lấy ra từ ví một danh thiếp.
“Vậy thì tôi phải khiến cô thất vọng rồi. Tôi vốn dĩ không thích cái thứ mà cô nói là ‘giới thần tượng’ đó. Tấm thiếp này cô hãy để dành cho người khác đi. Tôi tin chắc trong trường này không thiếu người đâu. Tạm biệt.” Hạo Nhiên trả lời với giọng lạnh lùng, sau đó đi luôn.
“Này...” Đây là lần đầu cô gặp một chàng thanh niên tự cao như cậu ta. Đối với một người như cô, điều này thật là quá mất mặt. Nhưng nếu đã tìm ra mồi thì cô sẽ không nhả ra dễ dàng như vậy đâu. Nhất định cô sẽ có được cậu ta.
Mấy cậu bạn của Hạo Nhiên thắc mắc, biết cậu ta nổi tiếng nhất trường này, nhưng không ngờ lại có một người phụ nữ xinh đẹp như thế đến tìm cậu ta. “Ai thế, cậu có sở trưởng thích phụ nữ lớn tuổi hơn à?” Trần Bảo Nam, bạn thân của cậu thắc mắc hỏi.
“Biết không rồi thì đừng hỏi thừa thế. Cẩn thận không tí nữa là phải đi nhập viên đó.” Hạ Minh Nhật tốt bụng nhắc nhở cậu bạn ngốc, không kẻo hậu quả sẽ khó lường. “Hạo Nhiên, hết tiết cuối rồi cậu định đi đâu?”
“Cậu bảo hôm nay định đến tiệm thử guitar mới đúng không? Vậy đến đó đi?” Giọng nói của Hạo Nhiên luôn luôn lạnh lùng, đến một biểu cảm trên mặt cũng không có. Nhưng vì là bạn thân của cậu ta từ khi còn học mẫu giáo, nên Minh Nhật và Bảo Nam biết rõ cậu ta rất tốt bụng, nhiều lúc còn đáng yêu nữa.
“Ok.” Minh Nhật tươi cười gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...