Dự Án Gột Rửa Linh Hồn FULL


Mưa càng lúc càng nặng hạt, màn mưa ngoài mái hiên như chia thế giới thành hai nửa, một nửa hoảng hốt, một nửa u buồn.

Tiếng khóc thương bị tiếng mưa át đi nhưng không chìm nghỉm, mà loáng thoáng nỉ non xuyên qua màn mưa lọt vào tai rất rõ ràng.
“Miêu Miêu, Miêu Miêu của mẹ, con ác lắm, con tàn nhẫn quá…”
“Sao con nỡ bỏ mẹ? Sao con nỡ bỏ mẹ hả con?”
“Miêu Miêu, Miêu Miêu của mẹ, con bảo mẹ phải sống sao đây…”
Tiếng khóc lóc, kể lể mất tự chủ còn khó chịu hơn nhiều so với gào khóc, người thân và bạn bè an ủi, dìu mẹ Miêu Miêu, thì thầm vài câu xoa dịu bà.

Nhưng mọi người đều biết không ai có thể giải tỏa hay san sẻ nỗi đau mất con của bà.

Giống như trời muốn mưa, không ai có thể xua mây tan được.

Nỗi đau và mối hận nghiến đứt răng, nghiến đứt xương thịt không bao giờ có thể chữa lành.
Nam Nam đang lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cánh tay bị ai đó thúc, cậu ngoảnh lại thì thấy Thụ Thụ lướt qua mình, đi thẳng về phía mẹ Miêu Miêu.
“Này, giờ khoan…” Tiểu Mạt ngăn cản nhưng không được, thì thầm bên tai Nam Nam, “Sao tôi thấy biểu cảm của Thụ Thụ có gì đó sai sai nhỉ? Ôi, cô gái nhỏ xinh đẹp, lanh lợi ngày ấy, bây giờ đã trở thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma.


Bởi mới nói, hôn nhân là việc quan trọng nhất của đời người con gái, muốn lấy chồng thì phải lấy người đàn ông như tôi, vừa giàu vừa đáng tin! Cậu nhìn Thụ Thụ đi, lấy một ông chồng nghèo như vậy, quả nhiên cuộc sống chẳng tốt đẹp gì.”
Một người đàn ông như Nam Nam nghe lời này cũng thấy có phần không đúng thời điểm, cậu liếc Tiểu Mạt, “Vậy cô gái nào may mắn lấy được người đàn ông tốt như cậu?”
“Tôi chưa lấy vợ.” Khuôn mặt tự mãn của Tiểu Mạt bỗng trở nên khó coi, “Chẳng phải do cô ấy không có mắt nhìn…” Câu sau quá nhỏ nên Nam Nam không nghe rõ, nhưng cậu không có lòng dạ nào bận tâm chuyện này.

Từ xa nhìn thấy Thụ Thụ dìu mẹ Miêu Miêu rời đi, Nam Nam vội vàng nhón bước theo sau.
“Ối…” Tình cờ chân tay mẹ Miêu Miêu mất sức, Thụ Thụ vội vàng ôm bà nhưng vì sức yếu nên ngã xuống theo, Nam Nam bước tới kịp thời đỡ lấy hai người trước khi họ ngã sấp.
“Không sao chứ?” Nam Nam đỡ cánh tay còn lại của mẹ Miêu Miêu, lo lắng nói, “Có cần cháu cõng không ạ?”
Mẹ Miêu Miêu lắc đầu, quay sang nhìn Thụ Thụ, “Cô gái, con gái tôi cũng lớn như cô.

Hôm đó nó còn hớn hở nói với tôi là chuẩn bị dẫn bạn trai về nhà ra mắt mẹ.

Ai ngờ xảy ra chuyện, sao chuyện này lại xảy đến với gia đình tôi chứ? Tại sao chứ!”
Nam Nam không thể đáp lời bà.
Mẹ Miêu Miêu được Nam Nam đỡ lên ghế, bà vẫn huyên thuyên chuyện của Miêu Miêu.

Dường như bà đã mất trí, phàn nàn, tâm sự một cách máy móc, Thụ Thụ đưa nước cũng không thèm uống.
Ban đầu Nam Nam còn yên lặng lắng nghe, nhưng khi nghe tin Miêu Miêu bị cưỡng hiếp rồi bị bạn trai bỏ rơi, hoàn toàn suy sụp tinh thần nên tự tử, sắc mặt cậu lập tức tối sầm.
Theo suy đoán hiện tại, chắc hẳn phương thức quyết định của Hệ thống phán xét là bắt những gã đàn ông hại đời phụ nữ.

Theo logic này, người bị nhốt trong Hệ thống phán xét và được gột rửa linh hồn nên là kẻ đã cưỡng hiếp Miêu Miêu mới đúng.

Nói cách khác, nếu người mà Hệ thống phán xét bắt không phải thủ phạm trực tiếp, mà là kẻ mà người phụ nữ hận nhất trước khi chết, thế thì Miêu Miêu dù không hận kẻ hiếp dâm thì cũng hận gã bạn trai đã bỏ rơi cô chứ!
Cớ sao lại là mình?
Nghĩ đến đây, Nam Nam cảm thấy hơn 90% khả năng là Hệ thống phán xét có Bug.

Nhưng dù vậy, vẫn còn rất nhiều câu hỏi không thể giải đáp.


Cái Bug này ắt có nguyên nhân khác, không thể bắt bừa một người từng bắt nạt Miêu Miêu trong ký ức của cô được, bằng không phòng ở thế giới phán xét sẽ đầy ứ à?
“Dì nhỏ, để cháu lái xe đưa dì về nhà nghỉ ngơi!” Đúng lúc này, một cô gái trẻ bước tới, nghe mẹ Miêu Miêu kể chuyện của Miêu Miêu cho hai người lạ mặt thì mặt cô đanh lại, cô lạnh lùng nhìn Nam Nam và Thụ Thụ, “Phiền hai người chăm sóc cho dì rồi.”
Cưỡng hiếp, tự tử, bỏ rơi… Nam Nam hiểu những lời này đã chạm đến nỗi đau người nhà họ Miêu.

Dù xuất phát từ tình thương bảo bọc, hay từ tư tưởng “Không nên công khai chuyện xấu trong nhà”, họ đều không muốn nhiều người biết chuyện này hơn.
Nhưng có một vấn đề Nam Nam buộc phải hỏi, “Xin lỗi, tôi muốn biết… Kẻ phạm tội đã bị bắt chưa?”
Thụ Thụ nghe vậy cũng ngẩng đầu, lo lắng nhìn người phụ nữ.
Cô im lặng một lúc, ánh mắt lưỡng lự liếc khuôn mặt Thụ Thụ và Nam Nam, có lẽ không thấy sự tò mò hay giễu cợt của hai người, mà chỉ thấy lo lắng và nôn nóng, cô nói, “Chưa, cảnh sát đã lập hồ sơ nhưng đừng nói việc bắt giữ, cho đến giờ chúng tôi còn không biết nghi phạm trông như thế nào.”
Vẻ tức giận và căm hận trên mặt cô gái không phải giả vờ, lồng ngực cô phập phồng rất mạnh, đôi mắt đỏ hoe và giọng khàn đi, “Miêu Miêu cung cấp manh mối rất rõ ràng, cô ấy khăng khăng một người tên ‘Nam Nam’ đã cưỡng hiếp mình.

Kể chi tiết ngoại hình, thân phận của người đó nhưng sau khi điều tra, cảnh sát lại nói người đàn ông kia không thể là hung thủ, vì lúc vụ án xảy ra, cậu ta đang tăng ca ở công ty.

Camera giám sát ở công ty cũng cho thấy cậu ta luôn ở văn phòng suốt thời gian đó.

Cuối cùng đành đổ cho chấn thương tâm lý khiến Miêu Miêu bị ảo giác.”
Nam Nam bình tĩnh “Ừm” một tiếng, đúng lúc mẹ Miêu Miêu lại khóc lóc kể lể linh tinh, cô gái trẻ vội dỗ dành và đưa bà ra về.
Bầu không khí hơi khó xử, Thụ Thụ nhìn Nam Nam, “Không ngờ cậu dính líu đến chuyện này.

Tuy hồi bé cậu thường bắt nạt Miêu Miêu, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.”

Nam Nam chẳng biết đáp sao, đành gãi đầu nói, “Tôi cũng không ngờ Miêu Miêu lại tố cáo mình… Cảnh sát không hề tìm đến tôi.” Thảo nào hôm đó Tổng giám đốc công ty nhìn mình rất lạ, may là cảnh sát không bắt người bừa bãi.
“Đúng vậy, cuộc đời vô thường, kẻ thích bắt nạt năm xưa bây giờ lại dịu dàng, người từng sáng sủa rạng ngời bây giờ lại…” Thụ Thụ chưa nói xong, Nam Nam bất ngờ nói “Xin lỗi” rồi chạy nhanh ra ngoài.
Một thanh niên điềm đạm nho nhã đang đi ra ngoài cùng bạn, sau lưng có tiếng đạp nước dồn dập.

Cậu ta vô thức ngoảnh đầu thì thấy một thanh niên lạ mặt cầm ô chạy tới, vì chạy quá nhanh nên quần ướt gần hết.
“Cậu không sao chứ?” Thanh niên lo lắng nói, “Quần ướt rồi, thay cái khác đi.”
Nam Nam không rảnh để ý đến quần, cậu hỏi thẳng, “Cậu là Tiểu Mục à?”
Tiểu Mục sững sờ, cười đáp, “Đúng vậy, cậu biết tôi hả?”
“Ừm…” Nam Nam lúng túng, cậu muốn hỏi cậu ta đã chết thế nào trong thế giới phán xét, nhưng có vẻ người kia không biết mình, đành nói, “Tôi biết cậu, trước đây muốn kết bạn nhưng không liên lạc được.”
Người bạn bên cạnh Tiểu Mục chen vào, “Đúng đó, cha nội này khi không mất liên lạc, lúc tìm thấy còn bị hôn mê nữa, đang định đưa vào viện thì lại tỉnh, còn nhảy nhót tưng bừng.

Hỏi cậu ta sao lại hôn mê thì cậu ta bảo không biết.

Ảo chưa! Bọn tôi khuyên cậu ta nên đi cúng chùa đi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui