Ngay từ khi còn nhỏ Thẩm Trị đã nhận ra Du Âm không giống các bạn cùng tuổi khác. Cô nhút nhát, sợ nói chuyện với người lạ, lại còn rất ngốc nghếch.
Cô thật sự rất ngốc. Anh biết cô hay ngồi dưới gốc cây chơi vẽ vòng tròn nên cố tình đem diều thả cao lên nhưng cô chưa từng để ý đến. Về sau con diều bị hỏng, anh cũng không còn muốn chơi nữa, dù có thả cao thế nào thì cô cũng không thấy, cứ chơi một mình mãi rồi cũng chán.
Anh tưởng cô đã rất ngốc rồi, không ngờ sau này lại phát hiện ra cô ngốc hơn anh tưởng rất nhiều.
Vì làm diều cho anh mà tay cô trầy xước, nhưng con diều cũng không đẹp, nói thẳng ra là rất xấu. Đối với hành vi này của cô, anh rất tức giận nhưng không lý giải được lý do. Tuy nhỏ nhưng anh đã biết câu "Thân thể da tóc đều thuộc về cha mẹ" nên phải quý trọng cơ thể, không thể vì anh mà làm một con diều khiến cho tay cô trầy xước.
Anh tức giận, giận vì cô vừa ngu ngốc vừa vụng về khiến tay mình chồng chất vết thương.
Tính cách của cô và anh hoàn toàn trái ngược nhau. Dường như cô không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bản thân, chỉ lo lắng phục tùng cảm xúc của người khác.
Mãi khi lớn lên, Thẩm Trị mới thấy cô thật ích kỷ. Sự lo lắng phục tùng của cô chẳng qua là để bảo vệ bản thân bởi vì cô không tin tưởng một người nào cả.
Mấy năm nay anh vẫn luôn lo lắng cho cô, không biết với tính cách của cô có thể tự lo cho bản thân hay không, xung quanh cô có bạn bè hay không, cô có để bản thân cô đơn khiến cho người khác đau lòng hay không.
Cô cứ như vậy khiến cho người khác lo lắng, nhưng cô lại không cho một ai có cơ hội quan tâm hay đến gần cô.
Anh giận cô nhưng anh cũng rất nhớ cô.
- --
Trình Tễ Minh đeo balo chạy ngay xuống lầu, Du Âm không yên tâm nên đi xuống cùng cậu nhóc. Nhìn thấy cậu đã chạy ngay đến chỗ Thẩm Trị thì cũng không đi theo cậu nữa.
Dưới ánh đèn mờ, Du Âm chỉ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở phía xa, không nhìn thấy rõ mặt. So với trước kia thì anh đã cao lên, dáng người không gầy gò như năm đó nữa, nhẹ nhàng bế cậu nhóc Trình Tễ Minh lên.
Cô nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Trị, không còn thấy bóng dáng thiếu niên năm xưa nữa, càng lớn càng đẹp nhưng cũng càng lãnh đạm.
Cô nhìn anh lần cuối rồi xoay người đi lên lầu.
Thẩm Trị đón Trình Tễ Minh, lúc chuẩn bị rời đi thì ánh mắt lướt qua chân cầu thang, nơi đó tối om chẳng có một người nào cả.
Ở trên xe, Trình Tễ Minh bắt đầu nhiều chuyện, khí thế bừng bừng kể cho Thẩm Trị nghe cuộc hẹn ngày thứ bảy của cô giáo Du, ý của thằng bé là muốn nhắc nhở Thẩm Trị, "Chú, cháu nghe bà nội nói rằng năm nay mà chú vẫn chưa có bạn gái, bà nội sẽ tìm bạn gái cho chú đó."
Thẩm Trị xem nhẹ câu nói phía sau của Trình Tễ Minh, giả bộ hỏi, "Cháu có biết cô giáo Du đi xem mắt ở đâu không?"
"Cháu không biết, hai người đó không nói địa điểm cụ thể."
Nếu có nói thì cậu cũng không nhớ nổi đâu.
Thẩm Trị xoa đầu cậu bé, đúng là một thằng nhóc vô dụng!2
- --
Thử bảy, tại quán cà phê.
Vốn dĩ Du Âm muốn gặp bà Hàn để từ chối, nhưng bà Hàn đã đồng ý hẹn gặp với người kia rồi, cô cũng không muốn làm mất mặt mũi của bà nên đành phải đến gặp người kia một lần.
Cô đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn thì đã thấy anh chàng kia đến rồi. Quả thật bà Hàn không khoa trương, đúng là đối tượng không tồi, vẻ ngoài điển trai lịch sự, nói chuyện cũng rất nho nhã nhưng có điều hơi ít nói.
Ít nói quá cũng là một vấn đề. Hai người nhìn nhau cũng không biết nói gì, không khí xung quanh khá im lặng. Cô muốn đi về nhưng không tìm được cớ thích hợp.
Đúng lúc này điện thoại Du Âm vang lên, là Trình Tễ Minh gọi đến, "Cô ơi, bây giờ cô có rảnh không ạ? Con đang ở lớp học taekwondo nhưng mà chú đang bận việc nên không đến đón con được."
Dạo gần đây Thẩm Trị khá bận rộn nên đã mua cho Trình Tễ Minh một cái điện thoại dành cho trẻ em. Cậu bé cảm thấy mình có thể tự đi về được nhưng Thẩm Trị không yên tâm, một hai phải bắt cậu gọi điện cho cô giáo Du, nhờ cô ấy tới đón cậu. Lúc đầu cậu không chịu, nói với Thẩm Trị rằng nếu chú không yên tâm thì bảo chú Vương tới đón là được rồi. Chú Vương là trợ lý riêng của Thẩm Trị, lúc trước cũng thường xuyên đến đón cậu bé. Bây giờ chú ấy cũng theo Thẩm Trị đến thành phố G, hai người họ khá thân nhau nên mỗi lần chú Vương đến đón bé cũng không thấy ngại. Nhưng Thẩm Trị nói chú Vương cũng bận nên không thể đến đón cậu về.
Trình Tễ Minh giận dỗi lầm bầm, "Người lớn lúc nào cũng bận rộn. Hôm nay cháu không muốn phiền cô giáo Du đi xem mắt đâu."
"Trình Tễ Minh."
Thẩm Trị nghiêm giọng gọi tên cậu bé, cậu mới đồng ý gọi cho cô giáo Du.
"Con đang ở đâu? Cô tới đón con ngay đây." Du Âm không do dự đồng ý ngay. Mới cúp máy đã vội vàng nói đối phương là mình đang có chuyện gấp rồi đi ngay. Cuộc gặp mặt này khiến cô không thoải mái tí nào.
Lúc Du Âm tới võ quán taekwondo, Trình Tễ Minh đã thay quần áo, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh. Cậu bé rất ngại vì hầu như mỗi ngày cậu đều làm phiền đến cô giáo Du.
"Cô ơi, con lại làm phiền cô rồi."
"Không sao, chừng nào chú con mới về? Bây giờ con có muốn đi đâu không? Hay là chúng ta về nhà nhé?"
"Chú nói hôm nay có khả năng phải tăng ca, nên có lẽ đến tối mới về."
Hiện tại mới ba, bốn giờ chiều. Du Âm nghe cậu bé nói liền hiểu ý tứ của Thẩm Trị, "Vậy giờ con về nhà cô nha."
Trình Tễ Minh gật đầu, trên đường về thì hỏi Du Âm, "Cô ơi, có phải cô với ba con rất thân với nhau không ạ?"
Nếu là bạn bè bình thường thì chú của cậu cũng không làm phiền cô giáo Du đến thế. Bởi vì chú không bao giờ tin tưởng giao cậu cho người lạ vậy đâu.
Du Âm suy nghĩ một chút rồi nói, "Trước kia ba của con đối xử với cô rất tốt."
Đối với ân tình lớn lao của Thẩm gia, cô sẽ mãi mãi không quên.
- --
"Anh trai mập, đừng buông em ra."
"Được rồi, em đừng lộn xộn nữa. Nếu không sẽ ngã đấy."
Trình Tễ Minh ở nhà Du Âm hai ngày, bắt đầu quen thân với Mộc Mộc. Cậu bé không chê Mộc Mộc còn nhỏ, đi đâu cũng sẽ dắt Mộc Mộc đi cùng. Hai đứa nhỏ thường xuyên chơi đùa cùng với Gâu Gâu. Trình Tễ Minh đỡ cậu bé ngồi trên lưng Gâu Gâu giống như đang cưỡi ngựa, Gâu Gâu cũng rất phối hợp đứng yên cho Mộc Mộc ngồi lên làm cho căn phòng nhỏ lúc nào cũng có tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ.
Viên Duyên chê tụi nhỏ quá ồn ào, cảm thấy Gâu Gâu thật đáng thương nên đã bật tivi lên, dẫn hai đứa qua chơi super mario. Cơ bản người chơi là Trình Tễ Minh, Mộc Mộc chỉ ngồi bên cạnh xem, Gâu Gâu cũng đến ngồi sát bên cậu bé. Khi Mộc Mộc kích động ôm lấy đầu nó, Gâu Gâu cũng không trốn đi làm Viên Duyên cảm thấy con chó này thật là ngốc, sau đó cũng không quản mấy đứa nhỏ nữa.
Cửa hai nhà đều mở, chỉ cách nhau một lối đi nên sẽ nghe thấy động tĩnh của bọn trẻ, Viên Duyên yên tâm chạy sang nhà Du Âm nói chuyện phiếm.
"Chị Tiểu Du, em nghe nói hôm thứ bảy chị đi xem mắt. Kết quả thế nào rồi?"
Du Âm nói đúng sự thật, "Rất xấu hổ."
"Chị thấy đối phương thế nào? Có cảm giác gì không?"
Du Âm lắc đầu, "Tính tình khá tốt, nhưng mà hiện tại chị chưa nghĩ đến chuyện tình cảm."
Viên Duyên vạch trần cô, "Vậy là chị không có cảm giác gì rồi. Nếu có cảm giác thì chị sẽ nghĩ ngay đến chuyện tình cảm." Viên Duyên an ủi, "Chuyện này cũng bình thường thôi chị, thời đại này rồi mà còn xem mắt, chị thấy xấu hổ cũng đúng mà. Chị Tiểu Du, bình thường chị thích mẫu người như thế nào? Để sau này em dẫn chị ra ngoài tham gia hoạt động xã hội gặp gỡ thêm hai, ba người."
Du Âm bất đắc dĩ cười, nhắc nhở cô nàng, "Em còn nhỏ tuổi hơn chị đấy."
"Em chỉ nhỏ hơn ba, bốn tuổi thôi mà. Xã hội bây giờ đang thịnh hành mối tình chị em đó, chị không biết hả? Em còn đang lo lão Triệu nhà em già quá đây nè." Viên Duyên vui vẻ nói đùa.
"Chúng ta già rồi mà quen mấy em trai nhỏ không được đâu. Chị là nhà giáo nhân dân, không đồng ý cho mấy em trai nhỏ yêu sớm được."
Các cô đang nói chuyện trên trời dưới đất thì điện thoại Du Âm vang lên, Thẩm Trị gọi đến. Cô bình tĩnh nghe điện thoại, "Alo."
"Anh đến đón Tễ Minh, em đưa thằng nhóc xuống đây đi."
Du Âm đứng dậy gọi Trình Tễ Minh, cậu đang tập trung chơi game, không quay đầu lại nói với Du Âm, "Cô ơi, cô nói với chú chờ con mười phút, con chơi xong ván này sẽ xuống ngay."
Du Âm nói lại với Thẩm Trị, chỉ nghe anh "Ừ" một tiếng, nghĩ để anh ngồi chờ ở dưới cũng không tốt lắm nên cô nói thêm, "Hay là anh lên đây đi?"
Nói xong cô liền hối hận, bên kia im lặng một chút rồi nói, "Em ở lầu mấy?"
"Lầu hai."
Cúp máy, Viên Duyên biết cô sắp có khách nên cũng đi về. Du Âm đứng trước cửa, không lâu sau đã thấy Thẩm Trị đi lên.
Du Âm tiếp đãi như bình thường có khách tới chơi, nhìn anh nói, "Tễ Minh đang ở nhà đối diện chơi game, anh vào đây đợi một chút."
Trên người Thẩm Trị vẫn còn đang mặc tây trang, xem ra ngày hôm nay rất bận rộn. Anh đi theo cô vào nhà. Du Âm bảo anh ngồi lên sofa, cô rót cho anh một ly nước, anh nhận nhưng không uống.
Hai người im lặng rất lâu, anh mở miệng nói trước, "Anh nghe Tễ Minh nói hôm nay em có hẹn đi xem mắt mà lại làm phiền em đi đón thằng bé, thật sự ngại quá."
Ngữ khí của anh lạnh lùng xa cách.
Du Âm chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô và Thẩm Trị bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau, ngữ khí xa lạ mà khách sáo. Cô nở nụ cười che giấu đi sự cứng nhắc của mình, "Không sao, cũng không phải chuyện quan trọng."
Thẩm Trị nở nụ cười không rõ ý vị, "Dù gì cũng là chuyện đại sự cả đời."
Du Âm không biết trả lời thế nào.
Lại là một khoảng yên lặng, không gian bị đè nén đến mức cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Thẩm Trị đánh giá xung quang nhà cô, nhỏ nhưng rất ấm áp. Bài trí của căn nhà rất giống với căn phòng nhỏ của Du Âm ở Thẩm gia, ánh đèn trong phòng cũng giống làm anh nhớ lại tám năm trước. Nhưng bây giờ anh không còn là thiếu niên của tám năm trước, Du Âm cũng không còn là Du Âm của trước kia.
Tám năm sau anh vẫn như cũ mà vừa hận vừa nhớ nhưng lại không dám đến quầy rầy cô.
"Cuối cùng thì em cũng có cuộc sống mà mình mong muốn."
Không cần sống trong sợ hãi, không ăn nhờ ở đậu nhà ai, cũng không cần phải phục tùng lo lắng cho cảm xúc của người khác.
"Em..."
"Em sống rất tốt." Anh nói với giọng điệu nhẹ nhõm.
"Chú ơi!" Cuối cùng Trình Tễ Minh cũng chơi xong, giọng cậu bé vang lên đã khiến không gian bị đè nén nãy giờ thoải mái hơn.
Thẩm Trị đứng lên, nhìn Du Âm nói, "Cảm ơn em hôm nay đã chăm sóc Tễ Minh. Tễ Minh, tạm biệt cô giáo Du đi."
"Tạm biệt cô, con về nhà đây."
"Tạm biệt con, đi đường cẩn thận."
Du Âm tiễn hai người ra cửa, nhìn Trình Tễ Minh thao thao bất tuyệt kéo Thẩm Trị đi. Vừa đóng cửa lại, cô cảm thấy sức lực của mình như bị rút hết đi.
Đây là cuộc sống cô mong muốn, để có được nó cô phải trả giá rất nhiều. Ở một thời điểm, khi bạn đang khao khát có được một thứ gì đó, bạn buộc phải đánh đổi nó với một thứ quan trọng khác.+
Khát vọng càng lớn thì đánh đổi càng nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...