Trận đầu tiên của vòng hai là một thất bại thảm hại.
Khi đó, cho dù có hoàn toàn không quan tâm đến thị phi và bàn tán bên ngoài thì cảm xúc của Chu Hiển hiển nhiên cũng đã bị ảnh hưởng, lúc đàn hát xuất hiện vài sai sót, có vài lần suýt phải dừng lại hẳn.
Khi quay về hậu trường sau khi diễn xong, cả người trực tiếp ngã quỵ xuống đất, sắc mặt không khác gì biểu hiện trên khuôn mặt của một người sắp chết.
Dường như lúc này có nói gì cũng trở nên dư thừa.
Lương Tự và Trần Bì đứng ở cửa hút thuốc, trên hành lang thi thoảng có vài ánh mắt lướt qua.
Ngay cả khi vừa biết là lập tức tìm người gỡ hết những tin tức đó, nhưng số lượng người xem đã quá nhiều, không còn kịp nữa.
Khi đó đã cận tết Thanh Minh.
Bốn mươi ban nhạc được rút thăm hai lần liên tiếp và đấu với nhau đến khi lọt vào danh sách top 10, hai lần thua liên tiếp sẽ trực tiếp bị loại.
Theo tình hình hiện tại của họ, nếu trận thứ hai vào ngày mốt lại thất bại thì sẽ là dấu chấm hết.
Một lúc sau, Chu Hiển đi từ trong ra, thì thầm với hai người họ câu “Xin lỗi”, rồi lặng lẽ bỏ đi.
“Nó không bị gì đâu hả.” Nhìn bóng lưng gầy guộc đó, Trần Bì thở dài ngao ngán.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa hông, khi đó ở địa điểm thi chỉ còn lác đác vài người.
Lương Tự đút tay vào túi tìm thuốc lá, vừa ngẩng đầu thì thấy Dư Thanh đang cúi đầu đứng ở cửa, thế là dừng ý định hút thuốc.
Sau đó tầm mắt cô nhìn sang đây, môi mỉm cười.
Trần Bì không muốn làm bóng đèn nên về trước, Lương Tự và Dư Thanh cất bước chầm chậm phía sau.
Phần biểu diễn của họ kết thúc lúc bốn giờ rưỡi chiều hôm đó, rồi thêm một hồi giày vò đến bây giờ, sắc trời Thượng Hải đã tối sầm.
“Em đói chịu hết nổi rồi.” Dư Thanh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh muốn ăn gì?”
Lương Tự bỗng cảm thấy vai trái đang đeo đàn guitar trở nên nhẹ hẫng, anh cúi đầu nhìn người bên cạnh mình —— không biết kiếp trước mình đã làm việc thiện lớn lao gì, mà kiếp này lại may mắn gặp được một cô gái như cô.
“Ăn gì cũng được.” Anh thấp giọng đáp.
Thế là họ đi đến quán ăn khá gần với khách sạn, gọi hai tô sủi cảo.
Bữa đó cô ăn không thấy ngon lành gì mấy, mới ăn bốn năm viên đã bỏ đũa xuống.
“Sao bảo đói chịu hết nổi.” Lương Tự nhíu mày, “Mới ăn có mấy cái?”
“Thì lúc nãy đói lắm luôn.” Dư Thanh nói lẫy, “Bây giờ không đói nữa.” Nói xong, cô chớp mắt nhìn anh với vẻ vô tội, “Không được hả?”
Lương Tự buồn cười: “Chị nói gì cũng đúng ạ.”
Lúc này cửa quán ăn bị đẩy ra, vài thanh niên độ tuổi đôi mươi bước vào.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của họ như có liên quan đến Chu Hiển, Lương Tự bỗng nhíu mày, viên sủi cảo trong miệng bị đảo qua đảo lại, tốc độ ăn chậm lại hẳn.
Dư Thanh giơ tay nắm đũa của anh, Lương Tự nhìn sang.
“Em muốn ăn viên sủi cảo đó.” Cô nhìn chằm chằm vào đĩa, “Anh gắp cho em.”
Sao Lương Tự lại không biết chút tâm tư cỏn con đó của cô cơ chứ, cơn nóng nảy thoáng chốc đó tan hết thành mây khói.
Anh cà lơ phất phơ nhướng mày, nhìn cô như cười như không một lúc lâu.
“Một cái mười tệ.” Anh nói, “Ăn không?”
Dư Thanh bĩu môi lườm anh, Lương Tự cúi đầu đến gần cô.
“Dựa vào mối quan hệ của hai đứa mình.” Anh nhìn cô, giọng cực kỳ trầm, “Giá hữu nghị?”
Nghe thấy ba chữ quen thuộc phía sau, Dư Thanh phì cười.
Từ khi ra khỏi địa điểm thi, cô vẫn luôn đóng vai một người bạn gái đủ tiêu chuẩn, không hỏi han gì cả, chỉ nói đủ chuyện ngoài lề, tìm mọi cách để chọc anh.
Thực ra thì Lương Tự không quá chán nản với lần thất bại đầu tiên này, nhưng thấy cô ra sức giúp anh che đậy, trái tim anh không khỏi rung rinh.
Ăn xong sủi cảo, họ men theo con phố quay về.
Lúc còn đi học, trong sách có miêu tả gió lùa và ngõ hẻm ở Thượng Hải, dường như trong giờ phút này Dư Thanh mới thực sự cảm nhận được cái cảm giác đó.
Anh bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình, quay sang nói với cô những chuyện dù có thế nào cũng sẽ rất thú vị.
Lúc sắp đến khách sạn, điện thoại anh đổ chuông.
Lương Tự lấy ra nhìn, như trong dự kiến, không tỏ biểu cảm gì, chỉ im lặng một lúc.
Dư Thanh liếc nhìn tên người gọi đến, nhẹ nhàng rút tay mình lại, sau đó cầm lấy cây đàn guitar của anh.
“Đi đi.” Cô nói, “Đừng về trễ quá.”
Lương Tự nhìn cô rồi liếc nhìn đồng hồ.
“Có chuyện phải nói với Trần Bì.” Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói, “Đừng chờ anh, ngủ sớm chút biết chưa.”
Ánh trăng chậm rãi ló ra khỏi tầng mây, không biết sương mù từ đâu bay đến giăng khắp bầu trời, khiến ánh trăng trở nên mờ ảo.
Nói xong, Lương Tự nhìn cô vào trong rồi mới đi, vừa bắt máy vừa đi theo hướng ngược lại.
Anh gặp được Lý Vị ở một con hẻm dài hẻo lánh.
Lý Vị ngồi xổm dựa vào bức tường xám, dưới đất đầy mẩu thuốc lá, từ lúc gọi điện cho Lương Tự vào sáng nay cho đến bây giờ, cậu gần như chỉ ở lì chỗ này không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt đó trông hốc hác hơn cả một ông cụ sống cô đơn bệnh tật lâu ngày, râu ria dưới cằm lộn xộn.
Lương Tự lặng lẽ đến gần, cũng ngồi xổm xuống.
Con hẻm dài xập xệ và cũ kỹ, thậm chí còn không có lấy một ngọn đèn đường đàng hoàng, hai người ngồi xổm dựa tường hút thuốc.
Một tay Lương Tự chống đầu gối, một tay đưa điếu thuốc lên môi.
Đèn neon đằng xa thỉnh thoảng chiếu sang đây.
“Tới cũng tới rồi.” Hồi lâu sau Lương Tự mới cất giọng đều đều, “Sao không đi tìm nó?”
Lý Vị vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích, chỉ cúi đầu hút thuốc một cách máy móc hoặc im lìm.
Nghe thấy Lương Tự hỏi, suy nghĩ mới chầm chậm quay lại.
Sau đó hỏi bằng một giọng điệu vô cùng từ tốn: “Cậu ấy vẫn ổn hả?”
Lương Tự nhìn cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt này mà lòng khó chịu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lý Vị nghĩ đến chuyện khác ngoài tương lai của bản thân.
Nhớ trước đây thằng nhãi này kiên quyết từ bỏ âm nhạc và chuyển sang học Y, thề thốt phải trở thành một người như Bethune[1].
“Không ổn lắm.” Anh nhàn nhạt đáp lời, “Hai năm nay mày lúc nóng lúc lạnh, rồi tự dưng có bạn gái.” Nói đến đây, anh im lặng một lúc, “Ổn nổi không?”
Lý Vị cười chua chát.
“Tao cho rằng cậu ấy sẽ quan tâm, bản thân làm một thằng hề biết bao lâu nay.” Lý Vị mấp máy môi, “Tao cứ tưởng cậu ấy sẽ quan tâm.”
Lương Tự nhướng mày: “Chưa từng thử thì làm sao biết không quan tâm.”
Trong ấn tượng của anh, dường như hai người này chưa từng nghiêm túc ngồi với nhau hay thậm chí nói vài câu, bình thường chỉ cần Chu Hiển tỏ vẻ lãnh đạm là Lý Vị chùn chân ngay.
Anh không biết họ nghĩ gì, cứ đường hoàng thẳng thắn không được hay sao.
“Ngồi xổm ở đây không mệt à?” Lương Tự đứng lên dập thuốc, “Đi làm vài ly?”
Ở góc hẻm có một quán rượu còn mở cửa, cửa tiệm rất nhỏ, chỉ vừa cho một người vào.
Tối đó họ uống hết ly này đến ly khác, không ai bảo dừng lại.
Mặt mũi Lý Vị giàn giụa nước mắt, khóc long trời lở đất, đàn ông đàn ang mà thế này mất mặt đếch chịu được.
Chủ quán mở “Cái giá của tình yêu” của Lý Tông Thịnh.
Giọng hát trầm ấm chậm rãi vang lên, văng vẳng trong quán rượu không mấy sáng sủa này.
Không biết vầng trăng ngoài cửa đã nhìn thấy gì mà lại giấu mình trong tầng mây, bầu trời trở nên tối đen và hiu quạnh.
Lương Tự nhớ đến lúc còn ở thôn Tiểu Lương.
Ba thằng con trai xách theo guitar tìm một nơi đầy chim chóc và cỏ cây ở đó cả một ngày, đến khi hoàng hôn lặng lẽ buông xuống phía chân trời.
Trần Bì hào hứng diễn hài độc thoại, Lý Vị ngồi xếp bằng gập rạp người xuống đất, cười đến mức bụng muốn vỡ ra.
Anh thì dựa vào một thân cây, ôm đàn guitar đệm nhạc cho hai thằng nhãi đó, ngẩng đầu ghi nhớ núi sông nơi này.
Mấy hôm đó yên tĩnh một cách lạ thường.
Lão Đàm không yên cầu gì cả, vẫn để Chu Hiển hát chính, Lương Tự gõ trống cực kỳ hăng hái.
Đến trận thứ hai, họ thêm vào một ít post rock, Chu Hiển lại biến thành một người bình thường, hát «Chết cũng không quay đầu» của Thôi Kiện, trông rất giống một kẻ điên “nho nhã”.
Trong trận đấu đó, mặc dù sự ủng hộ của khán giả đã giảm sút, nhưng lại hấp dẫn được ban giám khảo.
Thế nên họ chuyển bại thành thắng, thắng lại một ván, tạm thời an toàn.
Sau khi xuống sân khấu, cả nhóm quay về khách sạn.
Trần Bì vui như mở hội, ngâm nga dân ca Giang Nam cả đường về, rủ rê Dư Thanh đi mượn nồi của chủ khách sạn để nấu lẩu ăn ngoài ban công.
Như thể khoảng thời gian đó chưa từng xảy ra chuyện gì đáng buồn.
Trước giờ Trần Bì luôn là người như thế, thú vị hài hước, thậm chí còn “ngầu lòi” hơn cả Huỳnh Tử Hoa, hệt như tên hề chọc cho Dư Thanh cười không dừng được.
Mọi người đã quen gọi cậu là Trần Bì, gần như quên mất tên của người ta là Trần Pha – Trần gồm bộ Nhĩ bộ Đông, Pha trong Tô Đông Pha.
“Không được giành cái này với tao nha.” Trần Bì cầm đũa chiếm đồ ăn trong nồi, “Anh đây yêu nhất.”
Lương Tự cười kêu “Biến đi”, gắp đồ ăn vào chén cho Dư Thanh.
Bảy tám giờ tối, không phải một ngày lành ngày đẹp gì cả, nhưng tụ tập ăn lẩu với nhau cũng rất thú vị.
Ăn được một lúc lâu, Lương Tự kêu Dư Thanh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trần Bì và Chu Hiển.
Chu Hiển không nói không rằng, chỉ cúi đầu ăn.
Cồn dưới nồi vẫn đang cháy, nước lẩu và thức ăn trong nồi sôi sùng sục bốc khói nghi ngút.
Rèm cửa mở nửa, một luồng ánh sáng không mấy ấm áp chiếu vào, khiến bóng dáng của họ có chút cô đơn.
Trần Bì nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại mở miệng nói chuyện với người đang cúi đầu.
“Tụi mình quen nhau cũng bốn năm rồi ha.” Có ai đó thả đèn lồng lên trời, Trần Bì nhìn chiếc đèn lồng đỏ đó, lặp lại, “Bốn năm rồi.”
Chu Hiển biết Trần Bì muốn nói gì.
“Đừng tưởng tụi bây không nói thì tao không biết.” Trần Bì cười nhạt, “Bố đây có mắt làm quái gì.” Ngay sau đó, ánh mắt dừng trên người Chu Hiển, “Lúc mày chưa quen nó, tao đã biết rồi.”
Chu Hiển sửng sốt, ngẩng đầu nhìn.
“Mày thì im ỉm chả buồn nói, thằng kia thì nghĩ quá nhiều.” Trần Bì nói nhỏ, “Hai bây như chơi trốn tìm, chơi cho đã rồi cuối cùng cả hai cùng tổn thương.” Chu Hiển lại cúi đầu, Trần Bì hỏi, “Thấy vui không?”
Mắt Chu Hiển như ươn ướt.
Nồi lẩu vẫn sôi sùng sục, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Trần Bì biết có nhiều việc phải do chính mình quyết định, không ai được quyết định thay, nhưng đã làm bạn thì nói vài câu thật lòng cũng là chuyện nên làm.
Trần Bì liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi bước ra ngoài, đi đến cửa thì dừng lại.
“Nhiều khi đầu óc không nghĩ được gì, mình cứ thử nghe theo trái tim.” Trần Bì kiên trì biểu diễn hài độc thoại suốt mấy năm nay không phải chỉ dựa vào nói suông rồi thôi, “Được không Chu Hiển?” Nói xong thì bỏ đi.
Một lúc lâu sau, cửa phòng lại bị kéo ra từ bên trong.
Dưới ánh trăng trắng, có hai bóng người đứng trên phố, ánh đèn đường trong đêm đêm khuya tuy mờ ảo nhưng vô cùng tĩnh lặng.
Một người ngồi xổm một người đứng đối diện, giống như hai hòn đá đã sừng sững nơi đó từ rất lâu.
Không ai biết họ đã nói gì.
Một màn đây tiến đó lùi kỳ quặc kéo dài bảy trăm ngày này cuối cùng cũng hạ màn trong yên bình, sau cơn sóng gió không lớn không nhỏ này, dường như chẳng còn chuyện gì quá quan trọng nữa.
Vầng trăng kéo ngôi sao gần bên mình nhất ló dạng, đằng xa có ai đang hát «Dĩ vãng theo gió».
“Đừng ngồi xổm ở đây nữa.” Sau đó nghe thấy người đang đứng nói, “Tụi mình đi thôi.”
_______________
Chú thích
[1] Henry Norman Bethune (1890 – 1939): đảng viên Đảng Cộng sản Canada, một nhà đấu tranh theo chủ nghĩa quốc tế và một bác sĩ phẫu thuật lồng ngực nổi tiếng.
Trong một năm rưỡi làm việc ở Trung Quốc, ông đã tham gia Cách mạng Chống Nhật năm 1938, đưa y học hiện đại đến vùng nông thôn Trung Quốc, chữa trị cho dân làng và thương binh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...