Thời điểm đó vẫn còn là những năm 2000, mọi người làm gì cũng thấy nô nức.
Tết đến, Bắc Kinh được bao trùm trong khung trời đỏ rực, trong ngõ ngoài phố treo đầy lồng đèn bằng giấy đỏ.
Bên đường có trẻ con vừa đá bóng vừa hát những bài hát thiếu nhi, người lớn thì treo đèn lồng, xách giỏ đi mua thức ăn.
Tất nhiên cũng có người tha hương cô đơn lẻ loi nơi đất khách.
Công nhân xa xứ không về nhà ăn Tết như Lương Tự nhiều không đếm xuể, tranh thủ thời gian ra ngoài đi dạo, lơ đãng nhìn đại nơi nào trên cầu vượt cũng thấy vài người đàn ông ngủ ngay dưới đất.
Trước khi mặt trời mọc, Bắc Kinh đã thức giấc.
Tiệm sửa xe cho nghỉ Tết bảy ngày, Lương Tự rảnh rỗi nên chỉ ở trong tiệm đàn.
Sáng sớm mùng 3, anh tắm rửa sạch sẽ, xuống quán ăn nhỏ dưới lầu nhà thuê mua bánh quẩy và sữa đậu nành rồi đi bộ về nhà, đi đến cửa khu nhà thì gặp Lý Vị, người đã rời Bắc Kinh từ năm trước.
Hai người vào phòng ăn sáng, mở TV lên.
“Chủ nhà bên đó dọn đi rồi.” Lý Vị ngồi ở mép giường nhìn quanh bốn phía, “Tính chừng nào dọn qua?”
Lương Tự cắn bánh quẩy nhai nhồm nhoàm.
“Mấy hôm nữa đã.” Giọng anh ồm ồm, “Sao mới về được có mấy ngày đã quay lại?”
“Thôi đừng nhắc.” Lý Vị thở dài ai oán, “Ăn có cái Tết thôi mà bị hỏi có người yêu chưa, mẹ Trần Bì với mẹ tao vừa sáp vô là nói chuyện này, mày nói coi bộ mấy chị gái này hết chuyện để nói hay sao ấy?”
Lương Tự bưng ly sữa đậu nành lên uống hơn phân nửa.
“Lương Vũ nhà mày siêu giỏi luôn.” Lý Vị nhìn anh, “Năm nay lớp 12 rồi mà, nghe mẹ tao nói thề phải thi được vào Thanh Hoa cơ.”
Không biết nhớ đến gì đó, Lương Tự cười cười.
“Kể mày dạo này coi.” Biết được tin ba người đã “bái sư” từ Trần Bì, Lý Vị cũng cảm thấy vui tận đáy lòng, “Sao rồi?”
Lương Tự uống sạch sẽ phần sữa đậu nành còn lại trong một hơi, sau đó dùng tay lau miệng qua loa.
Đôi mắt anh ánh lên tham vọng mãnh liệt của thời niên thiếu, nhưng vẻ lãnh đạm và u ám trên khuôn mặt vẫn không hề giảm đi.
“Đừng hỏi tao.” Anh dựa vào tường, “Phiền lắm.”
Đã mấy ngày liên tục không có chút cảm hứng sáng tác, không giống như trước chỉ cần nghĩ đại thôi thì ý tưởng đã tuôn ra ào ạt.
Cũng rất lâu rồi anh không tự sáng tác, mặc dù trước kia không chuyên nghiệp, nhưng cũng đã bỏ vào rất nhiều tâm tư.
Lý Vị vỗ vai anh, nói cứ từ từ.
Hai người ở trong nhà thuê thêm một lúc rồi đi đến tiệm đàn, dưới tầng hầm hơi lạnh.
Lý Vị vừa đi vào là nhìn khắp nơi, chọn một cây đàn guitar gảy đàn.
Lương Tự đứng giở xem bản nhạc, như thể đã thực sự quay lại những tháng ngày trước đây.
Đang bình thường, cửa tầng hầm chợt bị đẩy ra.
Cả hai cùng nhìn sang, Chu Hiển mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt.
Lương Tự vô thức liếc nhìn Lý Vị, người nọ chỉ nhìn một cái rồi nhàn nhạt dời mắt.
Chu Hiển bước vào mà không nói gì.
“Đến lúc nào thế?” Lương Tự phá vỡ sự im lặng.
Chu Hiển nói đến từ sáng sớm, rồi ngồi ở một góc chơi đàn guitar, bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt.
Lý Vị im lặng, một lát sau xoa cổ mình, đứng dậy đi ra ngoài, bầu không khí lại thay đổi.
Một lúc sau, Lương Tự ra ngoài hút thuốc.
Lý Vị ngồi trên băng ghế ngoài cửa tiệm đàn, thấy Lương Tự thì cũng giơ tay xin một điếu.
Tuyết đọng ở cửa đang chậm rãi tan đi, ánh nắng vẫn dạo chơi nơi trần gian hết chuyến này đến chuyến khác.
Lương Tự đá vào chân ghế của Lý Vị: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Người bị hỏi nhíu mày, rít điếu thuốc rồi kẹp ở giữa ngón tay.
Cánh cửa sơn đỏ mở nửa, có gió lạnh lùa vào cuốn theo bụi bặm dưới đất, như trái tim của thế giới đang co rút lại.
“Gọi điện không bắt máy nhắn tin không trả lời.” Lý Vị cười giễu, “Cậu ấy cứ trốn, tao cũng bó tay.”
Lương Tự cắn điếu thuốc, nhìn vách tường trong ngõ.
“Có phải Chu Hiển…” Anh nói được một nửa thì dừng lại.
“Cậu ấy phải hay không thì tao không biết.” Lý Vị biết Lương Tự muốn nói gì, thế nên trả lời lại kiểu trêu ngươi, “Mày nói coi, lỡ có ngày cậu ấy lấy vợ, thì tao thành cái thứ gì đây.”
Lương Tự cúi đầu nhìn tuyết trắng.
“Còn mày nữa.” Lý Vị ngẩng đầu nhìn anh, “Dư Thanh quá sạch sẽ, mày dỗ một tiếng là đi theo ngay, nhưng cửa của bố mẹ cô ấy không dễ dàng đâu.”
Ánh mắt của Lương Tự trầm hẳn.
“Hay ăn cơm trước kẻng coi sao?”
“Mày rảnh quá hay gì.” Lương Tự nghiến chặt răng, cúi đầu phả ra một ngụm khói rít thêm một ngụm cuối cùng rồi ném điếu thuốc, xoay người đút tay vào túi quần vừa đi vừa nói, “Trừ phi trời sập, còn không thì quên đi.”
Sao Lý Vị lại không hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Bước trên con đường dài đến ngã rẽ, Lương Tự nghiêng đầu liếc nhìn, Lý Vị đang khom lưng ngồi đó hút hết ngụm này đến ngụm khác.
Lương Tự chưa bao giờ hỏi thằng bạn mình trở thành thế này từ khi nào, cũng sẽ không hỏi, nếu không có dũng khí lẫn quyết tâm, thì có nói về cuộc đời và tự do đi nữa cũng chỉ là những lời vớ vẩn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, một năm mới bắt đầu.
Sáng sớm tám giờ Lương Tự đã đến tiệm sửa xe đi làm, chui xuống gầm xe từ sáng đến tối.
Đôi mắt luôn phải hướng về phía đèn pin, nhìn chằm chằm linh kiện, lắp vào rồi lại tháo ra, mùi xăng xộc vào mũi thì phải nín thở một lúc.
Đến trưa chỉ cần ra quán ăn bên ngoài giải quyết qua loa rồi quay lại làm tiếp.
Thợ chính trong tiệm xe có lòng bồi dưỡng, Lương Tự đi theo học được rất nhiều thứ.
Những người học việc vào cùng anh hồi năm ngoái có người đi người ở, bây giờ còn lại chưa đến hai phần ba, tiền lương tính theo hiệu suất của anh cũng tăng lên.
Mấy ngày nay Bắc Kinh lại đổ tuyết.
Gần chiều tối, Lương Tự vẫn còn nằm dưới gầm xe mân mê linh kiện, đồng nghiệp ở ngoài gọi anh nói có người tìm.
Lương Tự chui khỏi gầm xe, không lau đôi găng tay màu xám dính đầy xăng dầu mà đã đi ra ngoài.
Dưới tàng cây là Hứa Kính trong chiếc áo khoác trắng, gương mặt cũng nhợt nhạt.
Lương Tự sờ mũi bằng găng tay, đứng ở cửa một lúc lâu mới ngẩng đầu đi đến gần.
Hứa Kính như trút được gánh nặng, khóe môi cong nhẹ, cũng đi vài bước về phía anh.
“Chị còn tưởng cậu không chịu gặp chị nữa.” Hứa Kính nhìn anh nói.
Lương Tự nhàn nhạt hỏi: “Có việc?”
Chỉ nhìn anh thế này thôi, Hứa Kính cũng đã cảm thấy vô cùng tốt đẹp, bông tuyết chậm rãi bay ngang qua.
Ánh mắt của Hứa Kính trở nên trong veo, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Lương Tự nhíu mày, có hơi mất kiên nhẫn định bỏ đi, Hứa Kính ‘Này’ một tiếng gọi anh lại.
“Năm ngoái chị thấy Dư Thanh ở Thành Đô.”
Hứa Kính nói xong thì thấy ánh mắt anh liếc sang đây, dường như đây là lần đầu tiên kể từ khi ra tù, ánh mắt của anh mới nghiêm túc thế này.
Đôi mắt tinh tường kia ẩn giấu quá nhiều thứ, nhưng trông cũng quá đỗi hững hờ và lạnh nhạt.
“Chị không có ý gì khác.” Hứa Kính cười cười, “Chỉ muốn nói với cậu là cô ấy không tệ chút nào.”
Hứa Kính đã hiểu rõ điều này sau vài lần gặp mặt ít ỏi, có lẽ là ngay từ giây phút thấy anh ra tù, cô đã lên kế hoạch chuộc lại lỗi lầm của mình.
Khi đó Hứa Kính vẫn chưa biết phải làm thế nào, nhưng nói chuyện một cách hòa bình thế này đã là hiếm có.
“Tôi biết rõ hơn chị.” Anh nói.
Hứa Kính rũ mắt mỉm cười, hít vào một hơi thật chậm.
Lần trước gặp anh cũng là vào một ngày trời gió tuyết như hôm nay, so với trong ban đêm, vẻ mặt anh vào lúc này tuy vẫn lạnh nhạt nhưng đã rõ ràng hơn, chẳng buồn nói chuyện, chỉ nói đúng chuyện cần nói.
“Chắc bố mẹ cô ấy không biết chuyện hai người yêu nhau mà hả.”
Lương Tự nhìn nghiêng rồi quay đầu nhìn lại.
“Theo như chị biết, mẹ của cô ấy là một người rất có quyền lực, mấy người đến từ nơi nhỏ bé như chúng ta rất khó lọt vào mắt.” Hứa Kính nói câu trước rất chậm, khi dừng giữa câu, ánh mắt lộ vẻ chần chừ, “Cho nên nếu cần chị giúp đỡ, cậu cứ nói.”
Lương Tự không nhìn nữa: “Không cần.” Rồi bỏ đi một mạch.
Dù sao cũng đã trải qua quá nhiều chuyện, có bình tĩnh nói chuyện đi nữa, dường như cũng đã trở thành điều lãng phí.
Hứa Kính nhìn anh chậm rãi đi xa, chiếc áo len xám vẫn còn vương chút bụi.
Hình ảnh đó như cảnh quay chậm, khắc ghi mãi trong đầu không thể nhạt phai.
Lương Tự bước vào tiệm, mấy người đồng nghiệp trêu đùa hỏi ai thế.
“Một người quen dưới quê.” Anh trả lời như thế.
Sau khi Hứa Kính đi, tuyết rơi càng lớn hơn.
Lương Tự ngồi ở cửa châm điếu thuốc hút trong chán chường, đồng nghiệp xung quanh đang tán dóc.
Khi đó đã đến giờ tan làm, cũng không còn nhiều việc để làm.
Anh nhìn đồng hồ, vừa hút thuốc vừa định đến tiệm đàn.
Bông tuyết không ngừng bay vào cổ, Lương Tự trùm nón áo lên đầu, nhét hai tay vào túi áo phao màu đen, bước đến ngã tư đường bắt taxi.
Xe thì không bắt được, mà lại bị một chiếc xe máy second-hand chặn lại.
Chẳng biết Trần Bì lấy ở đâu ra, mới tầm 80%.
Trước đây khi còn học cấp ba, cứ rảnh rỗi là Trần Bì lái xe máy lao vun vút trên đường, làm người đi đường ai cũng phải nhìn theo, còn bị mấy cô gái mắng là đồ lưu manh.
Lương Tự quan sát xe một lúc, sau đó nhận nón bảo hiểm mà Trần Bì ném cho, leo lên ngồi.
Đến tiệm đàn là nửa tiếng sau.
“Thấy sao.” Trần Bì dừng xe máy bên đường, khóa xe lại, vừa đi vừa hỏi Lương Tự, “Con xe này cũng ổn áp ha?”
Lương Tự cười: “Biết nhìn hàng gớm.”
“Lại chả.” Trần Bì nhướng mày, “Tiền thuê cũng rẻ.”
Lương Tự: “……”
Nhịp sống hiện tại có vẻ khá ổn, sáng sửa xe tối tập đàn, mọi thứ rất êm đềm.
Thỉnh thoảng sẽ gặp được Đàm Gia Minh quay về sau khi “lang thang”, đưa ra vài góp ý mang tính xây dựng rồi chơi trò biến mất.
Hơn nữa, những ngày tháng cả nhóm bàn bạc phản bác rồi lại phản bác bàn bạc cũng rất hài hòa.
Đôi khi hai tên kia bận việc trong trường, một mình anh ngủ luôn ở đó.
Trải bừa đệm ngủ ra đất, mệt mỏi thì ngả lưng làm một giấc ngon lành tự tại, đến sáng xếp chăn gối lại.
Thời gian trôi qua, cảm hứng sáng tác cũng chậm rãi quay về, là một bước tiến xa hơn so với ban đầu.
“Cái giai điệu này nghe cứ thấy sai sai.” Trần Bì loay hoay với dây đàn bass, vừa ngẩng đầu thì thấy Lương Tự đang ngồi trước đàn piano.
Trần Bì ngẩn người một lúc, sau đó mới nói, “Mày muốn học cái này?”
Lương Tự hỏi lại: “Không được à?”
Làm lại từ đầu đã không dễ, không có nền tảng thì càng khó khăn hơn.
Trần Bì trố mắt nhìn ngón tay Lương Tự chầm chậm nhích qua nhích lại trên phím đàn, sau đó mỉm cười, nhớ trước đây thằng nhãi này đã chơi được đàn guitar thành thạo chỉ sau ba tháng tự học.
“Dừng cái đã.” Trần Bì nhớ tới gì đó, “Có chuyện này muốn nói với mày.”
Lương Tự đang nhìn nhạc phổ, nghe vậy thì ngẩng đầu.
“Thì ấy.” Trông Trần Bì có vẻ khó nói, “Hồi tối lúc tới tìm mày tao thấy Hứa Kính, chị ta mới đi ra khỏi khu nhà mày.”
Lương Tự như không nghe thấy gì, lại cúi đầu nhìn nhạc phổ.
“Tao cũng không muốn gặp chị ta, nhưng chị ta nói với tao về một người, bảo mày nhớ đề phòng.” Nói xong, Trần Bì ném cây bút trong tay sang đây làm mặt mũi Lương Tự sa sầm, Trần Bì cũng chẳng quan tâm mà nói tiếp, “Thì cái thằng con ông cháu cha đạp đổ chén cơm của tụi mình đó, cái đám lần trước mém nữa nhào vào tẩn nhau, chắc mày còn nhớ.” Chỉ là Hứa Kính không nói hết, Trần Bì cũng không tiện hỏi nhiều, “Thằng cầm đầu bọn đó tên Tiết Giáp.”
Lương Tự vẫn bình tĩnh, sau đó lại lật giở nhạc phổ.
“Mày đừng có làm chuyện gì có lỗi với Dư Thanh à nha.”
Câu này của Trần Bì đã thực sự đụng vào một sợi dây thần kinh của Lương Tự, chỉ thấy anh ngẩng đầu lạnh lùng liếc một cái, Trần Bì rùng mình, lập tức cúi đầu tiếp tục chơi guitar bass.
Khoảng bảy tám giờ Chu Hiển cũng đến, cả ba nói về một vấn đề nào đó rất lâu.
Khi đó đã hai ba tiếng trôi qua, anh đợi đến 11 giờ mới về nhà thuê.
Vì phải đến tiệm xe vào mỗi sáng sớm, dạo này Lương Tự cũng rất mệt mỏi, nên tối đó về nhà sớm.
Đường phố phủ đầy tuyết không bóng người qua lại, Lương Tự đến tiệm tạp hóa ở ngã tư một hộp thuốc, vừa đi vừa cúi đầu mở hộp thuốc.
Sau đó rút một cây ra ngậm trong miệng, cúi đầu châm lửa.
Trên con đường tối tăm có đốm sáng lập lòe, Lương Tự kéo thấp vành nón, đi về phía trước ngược với hướng gió tuyết.
Lúc sắp đến gần khu nhà thuê, chợt cảm thấy có một bóng người vụt qua sau lưng, chưa kịp thấy rõ thì bả vai bị ai đó vỗ nhẹ.
Vừa quay đầu lại, thấy cô cong môi cười với anh.
Gần nửa tháng không gặp nhau, chỉ có vài cuộc gọi và tin nhắn hiếm hoi, anh không biết cô đột ngột xuất hiện ở đây bằng cách nào.
Dư Thanh như đã đoán trước được, thấy vẻ trố mắt ngơ ngác của anh, cô xòe hai tay về phía anh.
Lương Tự lặng lẽ nhìn cô: “Hình như phải nói gì ấy nhỉ?”
Cô nghiêng đầu hãy còn cười, khăn choàng cổ màu đỏ làm khuôn mặt cô càng nhỏ và trắng hơn nữa.
Bắc Kinh lúc này đã không còn không khí ngày Tết, nhưng nụ cười với lúm đồng tiền bên khóe môi cô cực kỳ giống với khung cảnh ‘cành liễu hoa xuân nở chẳng ngừng khắp lầu son [1]‘ đẹp đẽ khi xuân đến với đất trời.
“Năm mới phát tài.” Đôi mắt cô sáng long lanh, “Lì xì trao tay.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...