Có vẻ như hội chợ hôm nay đông đúc hơn nhiều so với những năm trước, nhìn dòng người qua lại đến tận giờ này mà vẫn chưa ngớt là biết.
Ánh nắng ấm áp đằng xa rọi xuống, Lương Tự nhìn đôi bông tai lấp lánh trên tai Dư Thanh, cúp máy bước qua đó.
“Sao thử nữa thế?” Cậu hỏi.
“Vành tai không đẹp.” Dư Thanh nhìn vào chiếc gương nhỏ trong tiệm vài lần, kéo tay cậu lại, “Anh chọn đôi khác đi nhé?”
Đôi mắt của cô còn sáng hơn cả vì sao, Lương Tự cúi đầu cười.
Sau khi xong mọi chuyện, cậu nâng tay lên, choàng qua đặt bên đầu vai kia của cô, vừa ôm cô vừa đi về, còn hốt thêm một đống đồ ăn vặt lên xe ăn.
“Tụi mình không thăm ông nội mà về luôn hả?”
“Khỏi.” Lương Tự đã khởi động xe, “Mấy ngày thế này tìm không thấy được ông đâu.”
Đường về thôn Tiểu Lương thực sự rất dài, Dư Thanh cảm thấy dường như cậu đã lái xe rất lâu.
Trông vẻ mặt cậu có hơi nghiêm trọng, thế nhưng khi đó cô vui quá nên không chú ý gì cả.
Gió chiều bên ngoài thổi theo hướng họ về, cô nhìn cậu lái xe đi xa rồi mới từng bước từng bước về nhà.
Một chiếc xe hơi màu trắng đậu trước cửa nhà bà ngoại.
Dư Thanh đứng ngoài sân, nghe thấy trong nhà có tiếng nói, cô chần chừ không biết nên đi vào hay đi ra, chân cứ như nặng ngàn cân không nhấc lên nổi.
Đã qua lâu thế rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy đau đầu và sợ hãi mỗi khi gặp lại Lục Nhã.
TV trong phòng đang chiếu dự báo thời tiết.
Gần đây toàn miền Bắc có mưa nhẹ đến vừa, người dự báo thời tiết nói tròn vành rõ chữ.
Cuối cùng Dư Thanh cũng chậm rãi bước vào, cô đứng ngoài cửa, nghe thấy Lục Nhã nói về cuộc thi vẽ.
“Cần phải đi hả.” Bà ngoại nói, “Dư Dư sắp thi rồi.”
“Thì chính vì vậy nên mới phải đi.” Lục Nhã nói, “Lần này con về là vì chuyện này, đã đặt vé máy bay ngày kia rồi, có thể về kịp vào tháng sáu.”
“Cuộc thi đó quan trọng cỡ nào?” Ông ngoại ngậm tẩu thuốc.
“Ảnh hưởng đến tương lai của con bé.” Lục Nhã nói, “Bố phải hiểu cho con.”
Thấy không, lại thế này.
Dư Thanh cúi đầu nhìn nải chuối và bánh quẩy xoắn mà Lương Tự mua trong tay mình, cô lặng lẽ hít sâu một hơi, nhớ tới “siêu lý luận lớn lên” mà cậu nói, sau đó bình tĩnh vén màn cửa bước vào.
Mặt trời ở đỉnh núi phía xa dần xuống núi.
Vừa mới bỏ ly nước xuống, Lục Nhã sững sờ khi nhìn thấy Dư Thanh, tính trẻ con của đứa con gái nửa năm không gặp đã biến mất, chỉ còn tự tin và yên tĩnh.
Bà ngoại bước xuống giường đất, cầm chiếc túi to trong tay cháu gái, kéo cháu gái ngồi xuống, vừa hỏi ‘Ăn chưa con’ xong thì nói ‘Mẹ con mới về hồi chiều này.’
“Dạo này học hành thế nào?” Lục Nhã hỏi.
“Tốt lắm ạ.” Dư Thanh ngồi cạnh bà ngoại, bà ngoại chen ngang lời Lục Nhã, “Được rồi, Dư Dư mới về đã hỏi chuyện này.”
Ông ngoại tăng âm lượng TV, nhạc nền của chương trình “Phát sóng tin tức” vang khắp nhà.
Thôn Tiểu Lương tối dần, côn trùng kêu vang.
Lúc đó cả nhà Thẩm Tú mới ăn tối xong, Lương Tự ra ngoài, đến gõ cửa nhà Trần Bì.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà ga Dương Thành đang chìm trong giấc ngủ.
Lương Tự đeo túi xách màu đen đứng cách đó mấy chục mét, Trần Bì dừng xe xong thì đến tiễn cậu.
Cũng giống như tháng tư năm ngoái, Lương Tự dặn dò vài câu, sau đó đến mua vé xe ba giờ sáng, đi vào trạm.
Cậu quay đầu nhìn thị trấn nhỏ này.
Đằng xa tối đen như mực, gần hơn là ánh đèn chập chờn, như ngọn đèn dầu được đốt trong cái bát màu đen to cỡ lòng bàn tay.
Lương Tự đi theo một hàng người vào soát vé, qua cầu vượt, sang bên kia ngồi chờ.
Núi cao bao bọc xung quanh như hai bức tường, trong sân ga chỉ có ngọn đèn cách đây ba mét.
Tiếng xình xịch xình xịch ồn ào đến gần.
Nhìn đoàn tàu da xanh xuyên qua bóng đêm, đáy lòng Lương Tự có cảm giác đè nén không thở nổi.
Cậu lên xe nhưng không tìm chỗ ngồi ngay, mà đứng trong góc cửa nhìn ra ngoài.
Sau hai ba phút dừng lại, xe lửa chậm rãi tiến lên phía trước.
Lương Tự cảm nhận được sự ma sát nặng nề giữa đoàn tàu và đường ray dưới chân mình, cậu lấy ra một điếu thuốc.
Một người đàn ông trung niên đi tới mượn bật lửa.
Lương Tự châm thuốc cho mình rồi ném bật lửa cho người đó, hai người đừng đối diện nhau, nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài xe.
Có lẽ là vì đêm khuya, mọi người đến từ khắp nơi đều đang nghỉ ngơi trên xe lửa, có người không ngừng ngáy lớn, bị người bên cạnh đẩy một cái nên thức giấc.
“Cậu em này, cậu đi đâu?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Lương Tự lấy điếu thuốc xuống: “Thành phố Lâm Giang.”
Xe lửa như đang chuyển hướng, lắc lư sang phải sang trái.
Lương Tự cụp mắt, nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay của người đàn ông đó, kỳ lạ là thời gian đang dừng lại ở 4 giờ 52 phút chiều.
Cậu lại ngước nhìn màn đêm đen bên cửa sổ, mong trời mau sáng.
Vừa xuống xe, cậu nhận được điện thoại của Hứa Kính.
Lúc đó mặt trời đã nhô cao, Lương Tự đi ra ngoài, Hứa Kính đã đứng chờ từ trước.
Hai người gọi xe đi thẳng đến nơi Lương Binh làm việc, đó là một quán ăn địa phương nhỏ, Hứa Kính dẫn cậu vào tìm, nhưng chỉ ng thấy ông chủ nói rằng Lương Binh vẫn chưa đến.
Ngoài mỗi ngày đúng giờ đến làm việc, không ai biết rõ tung tích của Lương Binh.
Từ Hứa Kính, Lương Tự biết được chuyện bố mình đã đổi tên và đến quán ăn này làm việc đã hơn một tháng, hôm qua chị ấy đã không tìm ông ấy, nếu không cũng sẽ không hao tâm phí sức như hiện giờ.
“Tụi mình ra ngoài tìm thử.” Hứa Kính nói.
Vài tiếng trôi qua, tuy không tìm được người, nhưng cũng xem như là có được một kết quả không quá tệ, Lương Tự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Cậu đứng ngoài quán ăn, nắng như thiêu đốt rọi xuống.
“Đừng đi nữa.” Lương Tự nói, “Cứ ở đây chờ thôi.”
Ngoài cách đó thì cũng không còn cách nào tốt hơn, Hứa Kính vào siêu thị mua hai chai nước, rồi ở đó chờ với cậu.
Đã đến giờ ăn, trong quán cũng không ồn lắm, hai người vào đó ăn mì kéo.
Uống nước nhạt nhẽo, cậu gọi một chai bia.
“Dì Thẩm biết không?” Hứa Kính hỏi.
“Tôi bịa đại lý do.” Lương Tự chán nản uống một hớp lớn, sau đó cười lạnh, “Mẹ tôi thông minh lắm, không gạt nổi.”
Nếu không phải năm nào cũng nhận được tiền của Lương Binh gửi về, thì cả nhà cậu đã cho rằng ông ấy chết rồi.
Hứa Kính nhìn gương mặt vô cảm của cậu, nhưng lại trông nghiêm trọng hơn so với bất kỳ biểu cảm nào, lại rót cho cậu một ly bia đầy.
Họ chờ ở đó suốt buổi chiều.
Lúc sắp đến giờ đóng cửa, ông chủ nhận được một cuộc gọi, sau đó chuyển lời cho hai cô cậu trẻ tuổi đó.
Lúc đó Lương Tự đang dựa vào tường hút thuốc, Hứa Kính sau khi nghe thấy câu ‘Ông ấy nói hai người đừng đến tìm ổng nữa’ thì nhìn sang Lương Tự, khóe mắt đó ươn ướt.
“Có khi nào hôm qua chú Lương thấy chị rồi không.” Hứa Kính thận trọng nói.
“Không phải tại chị.” Một lát sau, Lương Tự bóp tắt điếu thuốc, đứng dậy khỏi ghế, “Đi thôi.”
Hai người tách nhau ra ở ngã tư đường.
Hứa Kính muốn kêu cậu ngủ lại ở căn nhà cho thuê ngoài trường của mình một đêm rồi hãy về, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Lương Tự gọi xe đưa Hứa Kính về trường, bản thân thì hòa vào dòng người ở Lâm Giang.
Cậu đi một mình trên con phố dài thênh thang.
Ban đêm ở thành phố lớn xa hoa càng lộ rõ vẻ cô đơn, Lương Tự lấy điện thoại ra gọi cho Dư Thanh.
Sau một lúc lâu, bên kia mới bắt máy, Dư Thanh chui vào chăn nói chuyện với cậu.
“Chừng nào về á?” Cô thì thà thì thầm.
“Ngày mai.” Lương Tự không khỏi bật cười, “Chừng buổi chiều là thấy anh rồi.”
Cậu vừa nghe cô nói vừa đi dạo bên con hào ven sông ở Giang Lâm, qua con sông rộng, cậu nhìn thấy dãy hàng quán sáng đèn ở phía đối diện.
Lương Tự đi tiếp về phía trước, qua cầu đi sang phía bên kia, bước vào một tiệm bán đồng hồ đeo tay.
“Có muốn gì không.” Cậu hỏi cô, “Anh mua cho em.”
Cô “Ừm” một tiếng thật dài như đang suy nghĩ.
“Em muốn ăn lẩu.” Cô nói.
Lương Tự bật ra tiếng cười thấp, cậu đã chọn được một chiếc đồ hồ đeo tay kiểu nữ đơn giản và hào phóng.
Dư Thanh cảm nhận được tâm tình của cậu đang tốt, nên không nói chuyện cô sắp ra nước ngoài với Lục Nhã, chỉ kéo dài chủ đề này với cậu.
Đèn neon chiếu sáng dưới chân cậu.
Lương Tự cúp máy, ngước nhìn về phía ngọn đèn chói mắt đó, dưới ngọn đèn là một quán bar cực kỳ thời thượng.
Vì nghe thấy tiếng đàn guitar, cậu có hơi không kiềm chế nổi mà bước vào, có người đang gào thét bài Trời cao biển rộng của Beyond.
Ba người đàn ông trên sân khấu đang chìm đắm trong việc mình đang làm.
Lương Tự đứng trong bóng tối khoảng mười phút đó, cứ như đã nhìn thấy bản thân mình của không lâu sau này.
Có lẽ cũng sẽ mỗi đêm ôm guitar đến đây thực hiện giấc mơ của mình, lúc Dư Thanh không có tiết thì chạy đến đây xem cậu diễn, sau đó cùng nhau đi ăn rồi đưa cô về trường.
Có lẽ cậu sẽ chẳng kiếm được nhiều tiền.
Hoặc có lẽ là nghèo kiết xác không một đồng nào, cạp đất sống qua ngày, Lương Tự cười tự giễu không muốn nghĩ tiếp nữa.
Cậu đến quầy bar mua một ly rượu mạnh, uống hết rồi chuẩn bị đi, vừa mới quay lại thì đụng phải một người.
Khi ánh mắt đối diện nhau, như có sấm chớp lóe lên.
“Tưởng chị về trường rồi chứ.” Lương Tự nhàn nhạt nói.
Hứa Kính trước mặt cậu đang một chiếc váy siêu ngắn, quần tất màu đen nâng mông, rãnh ngực khoét sâu.
Lương Tự bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thấy gần đó có một cô gái cũng mặc thế này, đang bưng rượu chạy khắp nơi.
“Tưởng cậu về rồi chứ.” Hứa Kính không đáp mà hỏi ngược lại, “Sao đến đây?”
Lương Tự nói: “Mua quà cho Dư Thanh, nghe thấy tiếng đàn guitar nên vào đây.”
“Mua quà?” Hứa Kính nhếch môi cười, gương mặt trang điểm đậm có chút thay đổi, “Cậu làm bạn trai đúng là tốt thật nhỉ.”
Lương Tự sờ mũi, tầm nhìn lại quay về gương mặt của Hứa Kính.
Trông cô như đã uống kha khá rượu, cơ thể hơi run rẩy.
Cậu lặng lẽ lùi ra sau một bước nhỏ, đôi mắt dịch sang chỗ khác.
“Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe.” Cậu nói, “Cạn rồi thì thôi đi.”
Hứa Kính nở nụ cười lạnh đầy thê lương, ngước mắt nhìn đôi môi mỏng của cậu nói ra câu quan tâm mình.
Đang say nên cô không thấy chút cảm động nào, thế nhưng trái tim lại chộn rộn trước vẻ mặt hờ hững của cậu.
“Cũng trễ lắm rồi.” Hứa Kính nói từng câu từng chữ.
“Tới chỗ chị đi.”
Lương Tự chậm rãi ngước mắt lên, đảo mắt nhìn gương mặt của Hứa Kính.
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn cảnh xa hoa đồi trụy xung quanh, gọi một tiếng “Chị Kính” rồi nói “thôi khỏi”.
Ngay lúc đó Hứa Kính cảm thấy chấn động dữ dội, khuôn mặt trang điểm đậm đó trông như một con búp bê sứ bị vỡ.
“Rượu vào người, sợ làm gì đắc tội.” Cậu nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...