Góc nhìn của Trình Dục
Lúc cha tôi chếc, tôi không chảy một giọt nước mắt.
Từ lúc tôi còn nhỏ ông đã bận bịu công việc, nên ông không quá quản tôi.
Ông chỉ biết hỏi mẹ tôi xem thành tích của tôi có tốt hay không, nếu nhận được câu trả lời rằng thành tích của tôi tốt, ông sẽ cười vỗ vỗ vai tôi nói, không hổ là con trai của ông.
Mẹ tôi cố gắng hết sức để tôi học, muốn tôi trở nên xuất sắc, bà rất sợ cha tôi tìm người phụ nữ khác bên ngoài sinh con, cướp mất ngai vàng bà Trình của bà.
Nhưng mẹ tôi vẫn là tham lam.
Cha tôi chếc, chẳng để lại tài sản gì, chỉ để lại cục nợ mấy triệu.
Khoảng thời gian đó, những người đòi nợ đã ném vỡ điện thoại của mẹ tôi.
Tất cả nhà cửa, xe cộ của nhà tôi đều bị đem đi cầm đồ để trả nợ.
Tôi chỉ có thể theo mẹ tôi dời từ biệt thự lớn tràn ngập ánh mặt trời xuống phòng ngầm dưới đất đen tối lạnh lẽo.
Mẹ tôi cũng từ bà Trình sống trong nhung lụa thành mẹ Trình phải giặt quần áo, nấu cơm cho người khác.
Trước kia bà nói với tôi: “Trình Dục, mẹ phải nhờ con mới thắng được, con phải làm bố hãnh diện về con.”
Bây giờ bà lại không lấy tôi để tranh giành nữa, bà nói trong nước mắt: “Trình Dục, là mẹ xui xẻo, khiến con phải đi theo chịu tội.”
Cục nợ mấy triệu như một cái động không đáy.
Mẹ tôi gần như không ăn không uống đi làm kiếm tiề n, cũng chưa trả hết.
Cây đổ khỉ chạy, bạn bè thân thích của cha tôi cũng không có ai đồng ý cho chúng tôi mượn tiề n.
Ngoại trừ cha của em gái lớn lên từ nhỏ với tôi Tần Vãn—Bác Tần.
Thời điểm cha tôi vừa mới mất, ông ấy đã cho chúng tôi vay một ít tiền để lo tang lễ cho bố tôi.
Tôi không giúp được mẹ tôi, việc học của trường THPT quá nặng.
Tôi phải thi vào một đại học thật tốt, mới có thể trả hết nợ trong tương lai.
Nếu không cả đời này của tôi sẽ bị cái hố sâu không đáy này vây khốn.
Khi tôi vào năm nhất, mẹ tôi rưng rưng nước mắt, bà nói: “Lão Tống không đáng tin cậy nhưng con trai tôi lại đáng tin cậy hơn một chút.
“Con trai, đừng áp lực quá. Chỉ cần thành tích của con tốt, món nợ của ba mẹ sẽ từ từ nghĩ cách trả.”
Cuộc sống vừa có chút hi vọng thì cuộc đời lại giáng một cú nặng nề xuống bà.
Bà bị ung thư não.
Sau khi mẹ tôi qua đời tôi mới biết chuyện bà bị bệnh này.
Bà một mực giấu tôi, không muốn khiến tôi lo lắng, càng không muốn tốn tiền chữa bệnh.
Nhà tôi đâu còn tiề n chứ?
Mỗi lần đi làm vừa nhận lương chưa kịp nóng tay thì lập tức phải lấy đi trả n ợ.
Những người đòi n. ợ không lúc nào không ở đây giục giã, họ tìm thẳng đến nhà tôi, đập phá khiến ngôi nhà đã vốn tả tơi trở nên càng hỗn loạn.
Trên tường nhà đã sớm viết đầy chữ to đỏ như máo: Thiếu nợ thì trả tiề n đi!
Hôm đó tôi vui vẻ chạy về nhà, muốn nói với mẹ, tôi đã giành được một suất tuyển thẳng, tôi đã có thể đi làm kiếm tiền giúp bà mà không cần thi.
Nhưng mẹ tôi chếc, bà chếc trước mặt mấy người đòi nợ.
Bà uống thuố c độ c tự. s. át.
Bọn đòi nợ ép quá gắt, mẹ tôi bị bệnh, cố gắng vực dậy đi kiếm tiề n, tôi vẫn luôn chưa kịp quan tâm bà thì đã bị đuổi đi học.
Tôi không biết vì mẹ tôi bị bệnh, nên đã bị sa thải, không còn tiề n nữa.
Tôi cũng không biết, những người đòi nợ kia đã đe dọa mẹ rằng còn không trả tiề n nữa sẽ đến trường chặc tay tôi.
Tôi lại càng không biết, mẹ tôi đã sớm lén mua th/.uốc độ.c, định chếc trước mặt mấy người đòi nợ.
Tôi chỉ nghe đc những tin tức ấy từ lời người đòi nợ: “Đúng là mụ đàn bà bị điên, còn bảo cái gì mà người chếc hết nợ, mơ à?”
Bọn họ hung tợn nhìn tôi chằm chằm, u. y hi. ếp nói: “Thằng ranh, đừng tưởng cha mẹ mày chếc hết thì xóa n.ợ, mày phải t.rả đống còn lại! Nếu không đừng nghĩ mày muốn sống là sống được!”
Lúc ấy tôi quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, ôm thân thể lạnh như băng băng của bà.
Tôi nói: “Tôi còn sống tôi sẽ t.rả số còn lại.”
Tôi đã đi tìm bác Tần, tôi chỉ có thể tìm ông ấy, tôi xin ông ấy cho tôi mượn ti.ền, tôi nói mẹ tôi đã chết, đã bị nhóm đòi nợ b.ức t. ử.
Có thể bác Tần biết tôi là một cái hố không đáy, nên ông ấy không muốn cho mượn.
Cuối cùng là em gái Tần Vãn làm ầm ĩ với ông ấy, làm loạn rất lâu sau đó ông ấy mới đồng ý cho tôi mượn hai chục.
Ông ấy nói: “Trình Dục, bác chỉ có thể giúp con một lần như vậy. Sau này đừng tìm bác nữa.”
Tôi cầm ti.ền, trịnh trọng gật đầu, nói: “Cháu nhất định sẽ trả lại số t.iền này.”
Tôi sắp xếp hậu sự cho mẹ tôi.
Sau đó cũng may thầy tôi hiểu nhà tôi như vậy, tường học cũng đồng ý cho tôi vừa đi làm thêm bên ngoài vừa cử tôi đi học.
Tôi cố gắng kiếm ti.ền.
Chỉ cần những việc có thể kiếm được ti.ền tôi đều đi làm.
Đến tận đại học.
Sau giờ học trên trường tôi đi làm luôn, sinh mệnh của tôi đã không còn là của tôi nữa.
Nợ nần như chiếc hố đen, đã sớm chiếm lấy cuộc sống của tôi.
Nhưng vào ngày hôm đó, thế mà tôi gặp được ánh sáng của cuộc đời.
Một cô gái đáng yêu sinh động lúc cười lên trong mắt có ánh sáng.
Con gái là một loại sinh vật mà tôi chưa bao giờ tránh né.
Đến cả thời gian sống cho mình tôi còn không có, thì lấy đâu ra thời gian đi yêu đương chứ?
Nhưng hôm đó, cô ngăn cản tôi.
Cô cười híp mắt nói với tôi: “Năm phút một nghìn tệ, có thể nói chuyện không?”
Có thể cô cho rằng tôi không để ý đến giọng nói khẽ run của cô, nhưng tôi không chỉ chú ý đến mà tôi còn nhìn thấy cảm xúc hồi hộp và khao khát trong mắt cô.
Đột nhiên tôi muốn trêu chọc cô một chút, nói với cô: “Nói chuyện thâu đêm à?”
Cô dường như cũng nghiêm túc nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Nói một giờ thôi.”
Tôi biết cô đang nghiêm túc muốn bỏ tiền ra thuê tôi tán gẫu, tôi không nhịn được hỏi cô: “Em thích anh à?”
Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nói: “Ừ, thích.”
Tôi không hiểu tại sao cô lại có ánh mắt như vậy.
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Cô vẫn giữ ánh mắt nghiêm túc như thế, nói: “Bởi vì anh đẹp trai.”
Tôi không kiềm chế được mà bị cô chọc cười.
Cô đúng là một nữ sinh thành thật.
Lần đầu tiên tôi muốn tìm hiểu một người, hỏi cô: “Em tên gì?”
Mắt mày cô cong cong, trong con ngươi như có ánh sao lóe lên, nói với tôi: “Lâm Tiêu Tiêu.”
Khoảnh khắc con ngươi cô lóe lên ánh sao ấy đã in sâu trong đầu tôi.
—/
End
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...