Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Harry nằm sấp trên mặt đất, nhất thời không biết có nên tiếp tục suy nghĩ hay không. Cậu khá chắc rằng mình đã trúng Lời nguyền Chết chóc của Voldemort, và giờ cậu đã trở thành một cái xác chết: Mà xác chết thì chắc chắn không nên được phép suy nghĩ! Nhưng cậu vẫn có khả năng suy nghĩ... điều đó có nghĩa là cậu vẫn lo lắng về việc liệu mảnh linh hồn nhỏ mà Voldemort lưu lại trong cơ thể mình có thể bị giết dễ dàng như vậy hay không.
Cậu ngập ngừng mở mắt ra (điều này chắc chắn đã vi phạm quy tắc của xác chết!), nhận ra mình không còn ở trong Rừng Cấm nữa, bốn phía được bao quanh bởi một làn sương trắng quen thuộc, giống như thứ mà cậu đã tiếp xúc trong khoảng thời gian hôn mê, nhưng có vẻ dày đặc hơn một chút... Có lẽ cậu đã nhận ra nơi này là đâu.
Harry thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng về quy tắc hành vi của xác chết nữa, rồi ngồi bật dậy. Cậu nhận thấy mình trần truồng như một đứa trẻ sơ sinh, mọi đau đớn và vết thương đều biến mất, thậm chí thị lực của cậu cũng trở lại trạng thái ban đầu... Cậu nghe thấy một tiếng vỗ nhẹ làm người ta khó chịu truyền đến từ một nơi rất gần, giống như một sinh vật đang hấp hối.
Việc biết rằng có thứ gì đó khác ở cùng không gian với mình khiến Harry muốn có một bộ quần áo — và vì thế cậu đã có quần áo — liệu cậu có biết đằng sau màn sương trắng là gì không? Ví dụ như một đoàn tàu, giống như tàu tốc hành Hogwarts đưa cậu vào thế giới phép thuật, cũng sẽ chở những người chết này đến nơi họ nên đến... Sương trắng thật sự tản ra, nhờ thế cậu thấy được sân ga Ngã Tư Vua, ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua mái vòm hình cung nửa trong suốt, quầng sáng giống như lông vũ tản ra nhảy nhót trên nền gạch, đồng hồ quen thuộc treo cao ở nơi xa xa, nhưng kim đồng hồ giống như bị đóng băng vẫn nhảy nhót tại chỗ.
Harry quấn mình trong chiếc áo choàng và bước đi nhẹ nhàng bằng đôi chân trần — cậu tìm thấy thứ gây ra tiếng động dưới băng ghế: Một thứ yếu ớt, màu nâu đỏ, giống như một đứa trẻ bị lột da, nó nức nở, giãy giụa, như là đang cầu cứu, nhưng biểu tình đáng thương ở trên mặt nó lại lộ ra vẻ tà ác kì quái...
"Con không giúp gì được đâu." Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Harry.
Harry quay ngoắt lại, nhìn thấy cụ Dumbledore đang mỉm cười với mình. Giống như Harry, cụ không còn cảm giác đau đớn, mệt mỏi và bóng tối trên người nữa, hai tay của cụ đều trắng tinh, và trao cho Harry một cái ôm ấm áp.
"Thầy?" Harry có chút giật mình, "Con còn tưởng rằng thầy đã tới trạm tiếp theo."
"Trạm tiếp theo ư?" Dumbledore bật cười, "Thầy thích cách miêu tả này, rất tốt... Cái chết chỉ là một trạm dừng trên cuộc hành trình... Con giỏi hơn thầy nghĩ, Harry à."
Harry theo thói quen sờ lên trán, kinh ngạc khi phát hiện vết sẹo vẫn luôn làm bạn bên mình đã biến mất: "Vậy là con thật sự đã chết sao? Chúng ta thành công rồi?"
"Chúng ta tất nhiên đã thành công." Dumbledore cười tủm tỉm nhìn cậu, "Nhưng thầy lại cho rằng con còn sống."
"Còn sống?!" Harry trợn tròn mắt, "Nhưng — con khá chắc là — con đã để hắn giết con mà không hề phản kháng... Chẳng lẽ là bởi vì Bảo bối Tử thần? Nhưng rõ ràng con đâu có đi tìm chúng!"
Nụ cười của cụ Dumbledore trở nên dịu dàng hơn: "Thầy biết. Đây là lí do thầy nói rằng con giỏi hơn những gì thầy nghĩ... giỏi hơn thầy, giỏi hơn bất kỳ ai khác."
"Con không..."
"Con có." Dumbledore nói, "Thầy có rất nhiều điều phải xin lỗi con, con trai. Thầy đã khiến con phải bước vào một con đường tàn khốc, không thể không hy sinh — 'Harry có thực sự cần thiết phải làm điều này không?' thầy đã tự chất vấn bản thân nhiều lần — khi thầy để lại cho con thông tin về Bảo bối Tử thần, không phải vì muốn giúp con trốn thoát, mà là thiết kế thử thách cuối cùng cho con.
"Nhưng, Harry à! Thầy chưa bao giờ nghi ngờ con sẽ thất bại trong thử thách này. Con có nhớ cái đêm chúng ta rời khỏi hang động đó, con thuyền kia không thể chở chúng ta trở lại cùng nhau không? Ngay khi đó thầy biết rằng con đã có quyết tâm chấp nhận cái chết một cách bình tĩnh. Ý chí của con, lòng dũng cảm của con, đều vượt xa thầy, bởi vậy phép thuật bám vào con thuyền kia không dám coi thường con, và coi con là một phù thủy quyền năng."
Biểu cảm của cụ Dumbledore trở nên chua xót, "Cho nên thầy biết con sẽ không chọn sai... Bảo bối Tử thần! Mồi nhử của kẻ ngốc, giấc mơ của kẻ tuyệt vọng! Chỉ có kẻ hèn nhát mới dựa vào chúng... Khoảnh khắc thoát khỏi cái chết, hắn đã mất đi tư cách để khống chế cái chết. Chỉ những người không sợ hãi cái chết mới có thể trở thành chủ nhân của cái chết."
Harry buột miệng thốt ra: "Không, Draco không trốn tránh. Anh ấy — dùng cách của mình, đi cùng con." Đau đớn lần nữa nảy lên trong lồng ngực, cậu bắt đầu tin tưởng lời của cụ Dumbledore: Cậu còn chưa chết. Giờ cậu cần phải là người kể câu chuyện của Malfoy cho người khác, giải thích lý do tại sao mình không muốn kết hôn.
Cụ Dumbledore hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Harry: "Thầy xin lỗi. Nhưng người thầy muốn trách chính là bản thân thầy."
Cụ lộ ra nụ cười chua xót, dường như đang đắm chìm trong hồi ức: "Bây giờ mọi người đều biết thầy đã từng rất thân thiết với Grindelwald. Quả thực thầy từng đắm chìm trong kế hoạch mà chúng thầy cùng nhau vạch ra, và cốt lõi của kế hoạch đó chính là Bảo bối Tử thần. Khi đó thầy vô cùng sa vào, buộc mình phải bỏ qua nhiều vấn đề, cho đến khi Ariana — cho đến khi Ariana mất đi sinh mệnh bởi vì sai lầm của thầy. Thầy cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào sự tàn khốc trong dã tâm của bọn thầy, cũng hiểu ra rằng Bảo bối Tử thần không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng... Thầy đã sớm chấp nhận sai lầm của mình, nhưng thầy vẫn không kiềm lòng mà muốn thử... Thế mà thầy đã thật sự trông cậy vào Viên đá Phục Sinh có thể mang Ariana trở về, bù đắp mọi thứ... Con cũng nhìn thấy cái giá thầy phải trả rồi đấy."
Ông giơ bàn tay đã từng bị cháy đen của mình lên với Harry.
Harry cảm thấy xấu hổ khi tò mò về bí mật của người đàn ông lớn tuổi hơn. Cậu cố gắng chuyển chủ đề: "Nếu Bảo bối Tử thần vô dụng thì làm sao con còn sống được?"
Đứa bé kỳ lạ vẫn còn run rẩy dưới ghế. Cụ Dumbledore nói: "Câu trả lời đã có sẵn trong đầu con rồi."
Harry cũng nhìn thoáng qua dưới ghế: "Con để hắn giết con...."
"Xin lỗi khi để con phải trải qua điều này."
"Để phá hủy phần linh hồn mà hắn để lại trong con..."
Dumbledore gật đầu với cậu.
Harry ấn trán mình: "Chúng ta đã thành công, nên là nó biến mất?"
"Đúng vậy, hắn đã tiêu diệt nó. Linh hồn con bây giờ là của chính con, hoàn hảo và trọn vẹn, Harry à."
"Nhưng con đúng thật đã trúng Lời nguyền Giết chóc."
"Hãy nghĩ lại đi. Nhớ lại những gì hắn đã làm, trong sự ngu dốt, tham lam và tàn ác của hắn."
Harry nhớ tới lời tiên tri kia. Nhớ tới những người đã vĩnh viễn rời bỏ cậu, nhớ tới mùi thơm ngọt ngào của bánh si-rô trái cây và ánh sáng ấm áp. Câu trả lời trôi chảy từ miệng cậu: "Hắn đã lấy máu của con để tái tao thân thể sống của hắn."
"Không sai." Dumbledore nói, "Hắn quá sợ hãi cái chết, thế cho nên đã chắp tay nhường thắng lợi cho chúng ta. Bởi vì hành động của hắn, sự bảo vệ của Lily đã ở trong cả con lẫn hắn, chỉ cần hắn không chết, con cũng sẽ không chết."
"Con tưởng... tưởng điều này có nghĩa là con phải chết cùng hắn?" Harry cau mày, "Nhưng sự thật là, hắn không thể giết con vì sự tồn tại của phép thuật này, cho nên chỉ cần há hủy linh hồn còn lưu lại trên người con lúc đó?"
Dumbledore gật đầu, nhưng không nói gì thêm.
Tiếng nức nở dưới ghế trở nên rõ ràng hơn. Những chiếc kim trên mặt số đồng hồ phát ra âm thanh buồn tẻ. Trong sự im lặng này, Harry nhận ra rằng con tàu vô hình đã vào sân ga, cậu có thể đi đến trạm tiếp theo hoặc quay trở lại.
Cậu sẽ quay trở lại.
*
Ý thức quay trở lại cơ thể của Harry. Mùi đất và lá mục trong Rừng Cấm xộc thẳng vào mũi cậu, gió lạnh dường như càng lạnh hơn. Tư thế của cậu vẫn giống hệt như lần ngã trước đó, và cơn đau tiếp tục lan rộng từ nơi bị trúng lời nguyền.
Có lẽ thời gian cậu ở trong màn sương trắng đó chỉ là một giây trong hiện thực — nhưng sau đó cậu nhận ra trận doanh của Tử thần Thực tử rất hỗn loạn, với những bước chân vội vã và những lời thì thầm xen lẫn với vài tiếng 'Chủ nhân', rồi sau đó là giọng nói của Voldemort: "Không sao. Đi xem nó chết chưa."
Harry căng thẳng — cậu cảm thấy cây đũa phép của mình bị đè dưới thân — trong trường hợp xấu nhất, cậu cần nhặt cây đũa phép của mình bằng tốc độ nhanh nhất có thể để chiến đấu với Voldemort (và đám Tử thần Thực tử). Nhưng cậu vẫn cố gắng điều hòa nhịp thở, giữ nguyên tư thế trước đó, vẫn không nhúc nhích... Cậu muốn tạo cơ hội tốt nhất để mình tấn công.
Có người đến gần.
Cơ thể Harry căng cứng. Đánh trả, hoặc tiếp tục ngụy trang.
Cậu nghe thấy giọng nói đều đều của Snape: "Crucio."
— Cơ thể của cậu gần như bị tung lên không trung ngay lập tức, rồi lại nặng nề rơi xuống — Harry hiểu rằng Snape đang dùng cách này để chứng minh cho Voldemort thấy rằng người được gọi là vị cứu tinh đã là một cái xác, vì vậy cậu đã cố gắng để giữ chân tay của mình theo một tư thế yếu đuối vô lực — nhưng kỳ lạ thay, cậu không cảm thấy đau đớn gì trong suốt khoảng thời gian lẽ ra phải là một thử thách rất khó khăn này, điều duy nhất cậu cần chú ý là giữ cho mình trông giống như một chiếc áo khoác len bị ném lên xuống.
Snape có niệm sai lời nguyền không? Không, nếu vậy Voldemort nhất định sẽ phát hiện. Chẳng lẽ còn có sức mạnh đặc biệt gì đang bảo vệ cậu khỏi bị thương tổn sao?
Sau khi Harry ngã xuống đất một lần nữa, Voldemort ra lệnh: "Mang đũa phép của nó lại đây, Severus."
Vì thế Snape nửa ngồi xổm xuống, lấy cây đũa phép từ dưới khuỷu tay của Harry, xoay người giao cho Voldemort: "Chủ nhân."
"Rất tốt." Tiếng đứt gãy vang lên, khiến những ngón tay của Harry đau đớn — cậu nhận ra rằng cây đũa phép nhựa ruồi của mình đã bị bẻ gãy. Cây đũa phép đã ở bên cậu từ năm mười một tuổi, cây đũa phép đã bảo vệ cậu ở Thung lũng Godric, cây đũa phép đã chọn cậu...
Voldemort khinh thường ném lại cây đũa phép đã gãy cho Harry, cười đắc thắng: Không còn gì có thể đe dọa được Chúa tể Hắc ám vĩ đại nữa! Dumbledore không thể, Bộ Pháp thuật không thể, Harry Potter đương nhiên cũng không thể!
Hôm nay, tất cả người chống đối sẽ bị nghiền thành thịt nát, mọi ngóc ngách của thế giới phép thuật sẽ trở thành lãnh thổ của hắn!
*
Trước lâu đài Hogwarts.
Các học sinh xuất hiện rải rác, dần dần tụ tập ở chỗ này, không ít người trên người đều mang theo vết thương, trầm mặc không nói gì. Giáo sư Slughorn cố gắng giải tán họ, yêu cầu những người thiếu niên này ẩn náu ở phía sau, nhưng không ai nghe lời ông, mọi người đứng tại chỗ, giống như một rừng cây, im lặng giằng co với Rừng Cấm tối tăm.
Tử thần Thực tử đã bao vây nơi này từ sớm, ngoài ra còn có những người khổng lồ, người sói và những tên giám ngục kinh tởm đang ẩn náu trong đó. Đêm nay không có ánh trăng, các vì sao đã tắt, bóng tối nhốt chặt Hogwarts như một cái lồng.
Đột nhiên, tất cả mọi người nghe được một tràng cười đáng sợ — Voldemort xuất hiện phía trên Rừng Cấm, lơ lửng, đã lâu rồi hắn không tận hưởng được niềm vui thống trị các phù thủy dưới chân mình một cách toàn tâm như vậy. Ngoại hình của hắn ta dường như trở nên đáng sợ hơn, bớt giống con người hơn, nhưng hắn hài lòng với điều đó.
Hắn nói với những kẻ phản kháng đang tụ tập: "Harry Potter đã chết. Nó đã bị giết khi chạy trốn, tìm cách tự cứu lấy nó trong khi chúng bay thí mạng mình cho nó. Chúng ta đem xác nó đến làm bằng chứng cho chúng bay thấy đứa anh hùng của chúng bay đã tiêu rồi."
Thêm vài người nữa bước ra khỏi Rừng Cấm, tất cả đều mặc áo choàng Tử thần Thực tử, ngoại trừ Severus Snape, nhưng không có ai nhìn ông. Mọi người đều chăm chú nhìn người sói đang đi bên cạnh. Không phải vì gã ta cao nhất mà vì gã đang ôm một người bất động trong tay, một người mà họ đều biết.
Voldemort ra hiệu cho Greyback triển lãm thi thể cho nhóm nổi dậy xem, mọi người đều thấy rõ người thiêu niên đó trông như thế nào: Má trái lấm lem bùn đất, cặp kính lệch vẹo trên sống mũi và một cây đũa phép đã bị bẻ gãy. Những đám mây đen chồng chất trên lâu đài Hogwarts cuối cùng cũng nặng nề kéo xuống, có người phát ra một tiếng nức nở khe khẽ, gió lạnh đến khó thở.
Voldemort lộ ra biểu cảm vừa lòng: "Thấy chưa? Harry Potter đã chết! Bây giờ chúng bay sáng mắt ra chưa, lũ bị lừa kia? Nó chẳng là cái thá gì, không bao giờ là cái thá gì, chỉ là một thằng nhãi ranh trông cậy vào những người khác vì nó mà hy sinh bản thân họ!"
"Ông đang nói dối!"
Neville Longbottom, con trai của Frank và Alice, hậu duệ của Hội Phượng hoàng, đồng thời là chiến binh của Đoàn quân Dumbledore, chộp lấy cây đũa phép của mình và lao ra: "Ông mới là người chỉ muốn chạy trốn —"
"Crucio!"
Cơ thể của Neville ngã xuống đất, và Voldemort rít lên, "Ta biết mi, Longbottom. Rất dũng cảm, rất phù hợp để trở thành một Tử thần Thực tử giỏi."
"Khi nào địa ngục đóng băng thì tao mới nhập bọn với tụi mày!" Neville nói. Sau đó có rất nhiều giọng nói đáp lại nó từ Hogwarts.
Voldemort cao giọng, lạnh lùng nói: "Xem ra có người muốn biết hậu quả của việc dám chống lại ta. Avada —"
"Expelliarmus!"
Trong nháy mắt, mọi người nhìn thấy khuôn mặt rắn quái dị của Voldemort hiện rõ vẻ kinh hoảng và sợ hãi không thể che giấu: Chúa tể Hắc ám vài giây trước còn không ai bì nổi kinh hoảng xoay người, khi nhìn thấy một Harry Potter mà vừa nãy hắn xem là một cái xác, nắm đũa phép thoát khỏi sự kìm hãm của Greyback, và hắn lại thật sự trốn về phía sau một bước giống như Neville nói!
Tuy nhiên, chỉ có một tia sáng yếu ớt trên cây đũa phép của Harry. Không có phép thuật và không có cuộc tấn công. Không có chuyện gì xảy ra.
Voldemort sửng sốt một chút, kiêu ngạo lại quay về: "Harry Potter, mi cho rằng cây đũa phép bị gãy làm đôi của mi có thể dùng được vào việc gì sao?"
Harry nắm chặt phần bị gãy của đũa phép, lạnh lùng nhìn Voldemort — sự kìm kẹp của Greyback trên người cậu dường như đã nới lỏng vào lúc đó — cậu nhớ rõ cây đũa phép cũ của Ron sau khi gắn lại miễn cưỡng có thể sử dụng, nhưng cây đũa phép đó không bị hỏng hoàn toàn như vậy —
Một giọng nói quen thuộc mà Harry nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ nghe thấy nữa hét lên phía trên đỉnh đầu cậu: "Potter!"
Harry không có thời gian để suy nghĩ. Harry theo bản năng giơ tay lên.
Bắt được một cây đũa phép.
Mười inch, gỗ Táo gai. Lõi bên trong là lông đuôi Bạch kì mã.
Harry gật đầu với Voldemort: "Ông nói đúng. Vậy thì tôi sẽ đổi một cây khác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...