Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Trần Hoài và Đồng Hân Hân chém gió với nhau một hồi, tâm lý căng thẳng cuối cùng cũng tiêu tan không ít.

Anh để di động xuống, nhìn Vương Tri Tranh đang lái xe, nội tâm chợt sinh một luồng ý nghĩ kỳ dị.

Giống như chỉ cần có anh ấy ở bên, cho dù con đường phía trước có bao thăng trầm, bấp bênh cũng không cần phải sợ hãi nữa.

“Lão Vương, trên thế giới này còn ai đẹp trai hơn anh nữa không?” Trần Hoài nâng mặt hai mắt sáng quắc nhìn Vương Tri Tranh.

“Hả?” Vương Tri Tranh nghiêm túc lái xe, chỉ nghe được giọng, lại không nghe rõ câu hỏi của Trần Hoài.

“Chắc không có đâu.” Trần Hoài tự hỏi tự trả lời.

“Em lẩm bẩm cái gì thế?” Vương Tri Tranh bật cười, xoa xoa đầu vợ.

Khi tới đám cưới của Đổng Hân Hân, bọn họ quả nhiên đến muộn, bãi đỗ xe đã để kín, Vương Tri Tranh phải đi một vòng lớn mới tìm được chỗ đỗ.

Kết quả vừa mới xuống xe, Vương Tri Tranh lại nhận được một cú điện thoại.

“Là điện thoại của bên dự án.” Vương Tri Tranh liếc mắt nhìn màn hình, quay đầu nói với Trần Hoài: “Em vào trước đi, anh nói chuyện xong sẽ vào sau.”

Trần Hoài gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Ngày mai dự án sẽ được công bố, lúc này Vương Tri Tranh bớt chút thời gian để tới dự đám cưới là rất đáng quý, nếu như còn bắt hắn không được nhận điện thoại nữa thì thật không biết làm người.

Trần Hoài nhìn đồng hồ, lễ cưới đã bắt đầu, mình còn đứng chờ Vương Tri Tranh nữa thì thật không ổn, liền ra hiệu với hắn, rồi quay đầu đi vào hội trường trước.

Tính cách Đồng Hân Hân hào sảng, giao du rộng, lần này bày tiệc rượu rất hoành tráng, các bạn học trước kia cơ hồ đều có mặt đầy đủ.

Bàn dành cho bạn học đặt gần cửa đại sảnh, Trần Hoài vừa đi vào liền thấy, vội vã bước tới.

“Thứ lỗi, đã tới muộn.” Trần Hoài vừa chào hỏi cùng đám bạn vừa ngồi xuống chỗ ghế trống.


Đám bạn cùng bàn đều là bạn cùng lớp trước đây, thấy thế cũng dồn dập chào hỏi lại.

“Đến muộn phạt ba chén!” tích cực tới rót rượu chính là tên đã bị các trò show ân ái thiêu đốt, dưới tình thế cấp bách đã tuồn ra tin tức Đồng Hân Hân kết hôn, bạn Diêu Văn Bác.

“Đợi lát nữa cùng uống.” Trần Hoài vội vàng đỡ cốc, cái tên Diêu Văn Bác này thường không biết phân nặng nhẹ, hiện tại không nên để tên này rót rượu: ‘Cẩn thận lát nữa còn chưa kịp chúc người ta ông đã say ngất rồi ấy.”

“Được, cho cậu ghi nợ.” Diêu Văn Bác cuối cùng vẫn chưa quên vai chính hôm nay là ai, cũng không quá phận.

“Trần Hoài, sao lại tới muộn vậy?” một bạn nữ hỏi thăm, Trần Hoài và Đồng Hân Hân rất thân thiết, theo lý thì không nên đến muộn như vậy.

“Bận đó mà.” Trần Hoài chưa kịp trả lời, một người khác đã chen vào.

Bất quá, chủ nhân của thanh âm này không được hoan nghênh ở đây, chính là Nguyên Nghệ Luân lúc trước đã tiết lộ tính hướng của Trần Hoài ra ngoài.

Năm đó việc Nguyên Nghệ Luân là chim lợn bị phát hiện, Đồng Hân Hân không ngừng  trút lửa giận chỉ trích Nguyên Nghệ Luân với tất cả bạn bè mình quen biết, phải nói là ân cần hỏi thăm Nguyên Nghệ Luân mấy ngày. Quan hệ giữa Trần Hoài và đám bạn học đều không tệ, mọi người đều hưởng ứng cùng Đồng Hân Hân chung mối thù, nên đều có ấn tượng không tốt với gã.

Nguyên Nghệ Luân lại không cùng lớp với bọn họ, nên không hề biết chuyện này, khi nhận được thiếp cưới cũng là trên danh nghĩa của Đồng Hân Hân gửi, còn tưởng ấn tượng của mình trong lòng bọn họ không tệ nên mới mời tới.

“Bạn Trần Hoài hiện tại đang là ngôi sao sáng chói trong tập đoàn Thái Thương, đi làm về nhà vẫn luôn được tổng giám tập đoàn đưa rước, khẳng định bận rộn vô cùng.” Nguyên Nghệ Luân bày ra bộ mặt hâm mộ, nhưng nội dung nói ra miệng lại khiến người ta khó chịu vô cùng.

Đám bạn học hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Nguyên Nghệ Luân nói là thật hay giả, nhất thời không ai biết tiếp lời làm sao.

Ngược lại vẫn là Trần Hoài bình tĩnh, nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Phải đó, nhân sĩ thành công chúng tôi trăm công nghìn việc, cảm giác này bạn Nguyên khó mà lĩnh hội được.”

Trần Hoài thuần túy là thuận miệng đáp trả lại, cũng không có ý dư thừa, nhưng qua tai Nguyên Nghệ Luân lại vô cùng chói tai.

Lời này của Trần Hoài vừa vặn đâm trúng nỗi đau gã.

Lúc tốt nghiệp, tiền đồ Nguyên Nghệ Luân rất rạng rỡ, được nhận vào tập đoàn Gia Da nổi danh nhất thành phố, mắt thấy  sắp một bước lên mây, mà hắn làm việc công trạng cũng rất xuất sắc, dựa theo tình huống bình thường, gã đã sớm leo lên cấp bậc quản lý, thế nhưng cố tình nhiều lần đề bạt lại không thành công, lý do là trong Gia Da số người ưu tú quá nhiều, còn phải xếp hàng chờ.


Gã chậm rãi chờ, nhìn đám người cùng tuổi mỗi người đều được thăng chức, còn mình mãi vẫn không thấy dấu hiệu thăng chức đâu.

Rốt cục chờ không nổi, kết quả khi gã chuẩn bị tìm máng khác đểu ăn thì Gia Da lại đột nhiên thăng gã lên tổ trưởng, tuy rằng vẫn chưa phải hàng ngũ quản lý thế nhưng tốt xấu cũng đã có dấu hiệu, Gia Da nói thế nào cũng là tập đoàn số một, số hai, có thể thăng chức ở trong này, đương nhiên vẫn hơn đứt những công ty hạng hai, vì vậy gã liền ở lại.

Kết quả, hao tổn hơn một năm, cấp bậc của gã cũng không có biến động gì lớn, vào lúc này, phòng khách hàng lại ném cho gã một cành ô liu, có thể nhảy sang bộ phận khách hàng, cho dù không đứng trong hàng ngũ quản lý thì vẫn rất có địa vị trong công ty, thậm chí thu nhập cũng không thua kém lương quản lý.

Cộng thêm, quản lý bộ phân khách hàng là một nữ nhân, dáng dấp rất đẹp, Nguyên Nghệ Luân vào đây đúng là tài sắc song thu.

Mà lần điều động này, bởi vì có Lục Ngọc Ca lên tiếng nên tiến hành vô cùng thuận lợi, sau đó Nguyên Nghệ Luân lại càng ảo não hơn, sớm biết vậy, mình càng phải thiết lập quan hệ chặt chẽ hơn với Lục Ngọc Ca, như thế có khi đã thăng chức từ đời nào.

Bất quá bây giờ cũng chưa muộn, Nguyên Nghệ Luân cảm thấy mình vẫn còn nhiều cơ hội để phát triển ở trong bộ phận khách hàng.

Không ngờ, tình hình phát triển lại cách xa mong muốn của gã, sau khi tiến vào bộ phận khách hàng, còn chưa chờ gã có cơ hội được lên chức, mà trái lại khi gã nhận được những thông tin về khách hàng cần phụ trách đều là những khách hàng nhỏ lẻ, có những khách hàng nhỏ bé tới mức chính gã cũng không hiểu có thể lọt được vào danh sách khách hàng của Gia Da, quả thực giống như cố tình chuẩn bị cho riêng gã vậy.

Nguyên Nghệ Luân đã tìm Mai Tư Tú nói chuyện nhiều lần, kết quả Mai Tư Tú kiên trì dựa theo quy trình công ty sắp xếp mà làm việc, cô không ưu ái bất kỳ ai.

Nguyên Nghệ Luân cũng không phải kẻ ngu, sao không biết đó chỉ là lấy cớ, nhưng gã nghĩ tới bể óc cũng không biết vì sao Mai Tư Tú lại muốn ghim gã như thế.

Vốn chỉ muốn tài sắc song thu, kết quả tài – nhân đều vô ích.

Nguyên Nghệ Luân không chút cam tâm, suy đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất chỉ có thể là Trần Hoài.

Mai Tư Tú có ý với Trần Hoài, từ trước gẫ đã nhìn ra, nhưng bởi vì Trần Hoài là đồng tính luyến ái, nên gã không để trong lòng.

Thế nhưng Trần Hoài lại không có hứng thú với Mai Tư Tú, không có nghĩa tên đó sẽ không lợi dụng cô ta để đối phó với mình.

Nguyên Nghệ Luân càng nghĩ càng thấy có đạo lý, chỉ hận mình quá sơ suất.

Gã cố ý vạch trần tính hướng của Trần Hoài với Mai Tư Tú, cách làm cũng giống như ở trong trường học, thế nhưng khổ nỗi lại không tìm được thời cơ thích hợp.


Dù sao chân trước vừa mới hoài nghi Mai Tư Tú nhắm vào mình, chân sau đã đi ton hót chuyện này, khó tránh khỏi giống như đang định tội Mai Tư Tú, cho dù vạch trần Trần Hoài rồi thì Mai Tư Tú thấy mất mặt mà mình khẳng định cũng không quá tốt.

Nguyên Nghệ Luân còn chưa tới mức hạ quyết tâm rời bỏ bộ phận khách hàng, đương nhiên sẽ không tùy tiện đắc tội sếp nữ.

Mai Tư Tú không thể đắc tội, nhưng lại càng thêm oán hận đối với Trần Hoài.

Cho nên khi Trần Hoài vừa mới ngồi xuống không bao lâu, gã liền tìm cơ hội khơi dậy quá khứ, lại không ngờ Trần Hoài trực tiếp đâm một nhát trả lại.

Cảm giác bận trăm công nghìn việc khó mà cảm thụ?

Nguyên Nghệ Luân nhất thời bị câu nói này chọc cho khí huyết cuồn cuộn.

Bây giờ gã bị đè nén ở trong phòng khách hàng, quả nhiên là do Trần Hoài giở trò quỷ, chứ không sao hắn lại đúng lúc trào phúng mình rảnh rỗi như vậy.

Nguyên Nghệ Luân lên cơn giận dữ, nói không biết lựa lời: “Tôi đương nhiên không có bản lĩnh như cậu, có thể nịnh bợ các đại nhân vật, nam nữ đều chơi.”

Lời này chính là trần trụi chỉ trích tính hướng của Trần Hoài.

Kết quả gã vừa nói xong, Trần Hoài còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt các bạn cùng bàn đã trở nên bất thiện.

Diêu Văn Bác liếc mắt lườm qua, xì một tiếng: “Bạn Nguyên này, cậu ăn nói giữ mồm giữ miệng chút, không có chứng cớ thì đừng ăn nói lung tung, pháp luật quy định rồi, phỉ báng cũng là tội đấy, cậu biết không?”

“Phải đó.” Một bạn nữ cũng tiếp lời: “Bọn tôi đều học luật,cho dù bạn Nguyên chuyên môn không chắc, giờ cũng không theo nghề thì cũng không thể biết luật còn phạm luật chứ.”

Nguyên Nghệ Luân mờ mịt nhìn ánh mắt chỉ trích của đám người cùng bàn, nhất thời không hiểu ra sao.

Người bị khinh bỉ không phải nên là đám đồng tính luyến ái sao? Tại sao tất cả mọi người lại tỏ ra khinh bỉ mình chứ?

Trần Hoài thấy cảnh này, cảm thấy phi thường vui mừng, xem ra tiền mua bao tải có thể tiết kiệm được không ít, nếu thật sự muốn tẩn một trận thì cả một bàn này cũng đủ sức giúp đè cái tên Nguyên Nghệ Luân kia lại, nói không chừng còn có người nhân dịp mà ném đá giấu tay ấy chứ.

Cũng may MC buổi lễ bắt đầu mở màn, lễ cưới chính thức bắt đầu, tất cả mọi người dừng chuyện thảo phạt Nguyên Nghệ Luân lại, tập trung lên người cô dâu chú rể vừa mới bước ra trên sân khấu.

Đồng Hân Hân và ông xã là tự do yêu đương, Mc buổi lễ phiến tình miêu tả quá trình từ quen biết tới yêu nhau của cả hai, lại nói một đống câu chúc phúc thề non hẹn biển.


Đồng Hân Hân vẫn luôn lẫm lâm liệt liệt cũng nhịn không được nước mắt chứa chan.

Khách khứa phía dưới cũng bị cảm động, không ít người cũng xúc động tới chảy nước mắt.

“Quá cảm động.” Diêu Văn Bác khoa trương ôm ngực: “Trước đây tôi còn lo lắng Hân Hân không gả đi được, hiện tại cuối cùng cũng coi như giải tỏa nỗi lòng.”

Trần Hoài: “…”

Những người khác: “…”

Vừa rồi quên không ghi am lại, sau đó gửi cho Đồng Hân Hân, để cổ tính sổ với Diêu Văn Bác khẳng định có trò hay.

Nhưng cũng có người nhiệt liệt đồng tình với Diêu Văn Bác, một người nước mắt nước mũi tiếp lời: “Trước đây tôi thường xuyên bị Hân Hân đánh đập, thật sự cảm thấy chắc chắn sẽ không ai thèm lấy cổ, người anh em này tuyệt đối là chân ái!”

Lời này ngược lại được mọi người dồn dập tán thành, dồn dập cảm khái: “Chân ái!”

“Liều mình xả thân.”

“Tuyệt đối chân ái.”

…..

Các bạn nữ vẫn còn độc thân biểu thị phi thường ước ao: “Tôi cũng muốn tìm được ông xã tốt như thế.”

“Thực sự là một cuộc hôn nhân vĩ đại.” Diêu Văn Bác vung tay hô lên: “Cần phải ghi vào sử sách.”

Trần Hoài:….Kỹ năng diễn xuất của mấy người có cần khoa trương thế không?

“Có thể kết hôn với người mình yêu thật khiến người ta ước ao.” Nguyên Nghệ Luân cuối cùng cũng coi như tìm được thời cơ, hơi có ác ý nở nụ cười, nhìn về phía Trần Hoài: “Không biết đến khi nào bạn Trần Hoài mới kết hôn nhỉ?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nghệ Luân: Không biết đến khi nào bạn Trần Hoài mới kết hôn nhỉ?

Vương tổng: Ha ha…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui