Để bù đắp những bất mãn vì đói bụng mà không thể thỏa mãn các việc khác, Trần Hoài ăn lấy ăn để vô cùng hăng hái.
Vì vậy khi rời khỏi nhà hàng, anh mới phát hiện bụng đã no căng quá độ.
“Đi dạo một chút.” Vương Tri Tranh nói.
“Được.” Trần Hoài gật đầu, giơ tay mình ra.
Vương Tri Tranh cười cười, nắm lấy tay vợ.
Hai người tay nắm tay sóng vai đi dọc trên đường.
Vương Tri Tranh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm nay, trong giọng có chút áy náy: “Vốn hôm nay anh đã lên kế hoạch hết rồi, chúng ta sẽ có một cuối tuần hoàn mỹ vậy mà….”
Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi: “Anh đã thuê sát thủ đi lấy mạng chó của Lưu Đình rồi!”
Trần Hoài: “Anh giết phó tổng thì thôi đi còn lấy mạng con chó của nhà ổng làm gì, thời đại nào rồi còn bị liên lụy như vậy.”
Vương Tri Tranh: “….Em nói đúng.”
Hai người tiếp tục đi dạo, Trần Hoài nhàn nhã nói: “Em cảm thấy như thế này cũng rất tốt.”
Đối với Trần Hoài mà nói, chuyện phát sinh ngày hôm qua kỳ thực đã vượt quá mong muốn của anh.
Vương Tri Tranh suy nghĩ 1 chút, không nói gì nữa.
Kế hoạch đã sắp xếp chung quy cũng chỉ có một mục đích.
Mà hiện tại trăm sông đã đổ về 1 biển.
Một lát sau….
“Hôm nay anh đã lên kế hoạch thế nào?” mặc dù không còn cơ hội thực hiện nhưng Trần Hoài vẫn thực tò mò với kế hoạch ban đầu của Vương Tri Tranh.
“Đã không còn ý nghĩa.” Sau khi nói lại một lần những dự định mình định làm cho Trần Hoài, Vương Tri Tranh cảm thấy mất cả hứng với hiện thực phũ phàng, chợt dừng bước lại, nói: “Cũng may, bước cuối cùng cũng coi như không sai lệch lắm.”
“Hả?” Trần Hoài không rõ vì sao Vương Tri Tranh đột ngột dừng lại, thắc mắc nhìn hắn.
Vương Tri Tranh cười cười, nhìn về một phía.
Bọn họ vừa vặn đi ngang qua một quảng trường, quảng trường này nằm giữa khu dân cư cao cấp, thiết kế hiện đại lại phong cách, nhưng cảnh tượng lúc này dường như có chút phá hoại vẻ đẹp của nó….
Một nhóm các bác gái xếp hàng chỉnh tề, vui sướng khiêu vũ đến quên trời đất.
Thể loại âm nhạc đậm chất dân tộc vang vọng khắp xung quanh.
Vương Tri Tranh ánh mắt sáng rỡ, chính là nhóm bác gái này.
Trần Hoài nhất thời khiếp sợ: “Lão Vương, không phải là anh định lôi em đi khiêu vũ giữa quảng trường đấy chứ?”
Vương tổng tuy rằng địa vị thân phận không tầm thường nhưng tuổi thực ra cũng không lớn – Trần Hoài may mắn có mặt trong nhóm qq buôn chuyện của tập đoàn Thái Thương, hàng năm đều luôn có thông tin mới nhất cập nhật về Vương tổng đại nhân, nếu anh nhớ không lầm thì Vương Tri Tranh mới 29, chuẩn bị nhảy sang hàng ngũ đầu 3.
Một tổng giám của một tập đoàn lớn còn chưa tới 30 tuổi, ở trong xã hội tuyệt đói là tuổi trẻ tài cao, điển hình của minh tinh nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Nhìn thế nào cũng không giống kẻ có ham muốn kỳ quái khiêu vũ giữa quảng trường rộng lớn đi!
Hơn nữa còn sắp xếp chuyện này vào trong kế hoạch hẹn hò cuối tuần.
Trần Hoài chợt cảm thấy thương cho bản thân.
Người ta yêu đương với tổng tài đều là được đi mua sắm hàng hiệu, đi máy bay đi du thuyền sang trọng các thể loại, sao đến lượt mình, nội dung vở kịch lại quay ngoắt 1800 thế này?
Tuy rằng đam mê này của anh ấy có chút xấu hổ, thế nhưng nếu như Vương Tri Tranh thật sự có hứng thú này, mình cũng không nên đả kích anh ấy.
Trần Hoài đã nghĩ xong một lý do từ chối coi như khá uyển chuyển rồi, Vương Tri Tranh lại xạm mặt lên tiếng: “Anh rất muốn biết, ở trong lòng em, rốt cuộc anh có hình tượng như thế nào?”
“A?” Thói quen rèn luyện chức nghiệp hàng ngày tốt đẹp ngay lúc này đã khẩn cấp quan trọng cứu Trần Hoài một vố, theo bản năng mà đáp: “Tinh anh, hình tượng tinh anh hoàn mỹ không chút tì vết!”
Lời này của Trần Hoài cũng không tính là nói dối, trước khi kết hôn, ấn tượng của anh đối với Vương Tri Tranh cũng chỉ có một – tuyệt đối là cao lãnh tinh anh.
Nhưng hình tượng này đã hoàn toàn sụp đổ từ khi ở chung cho tới nay, các loại vi vừa lén lút vừa đê tiện vừa nhàm chán của Vương Tri Tranh đã khiến tam quan của Trần Hoài sụp đổ như tuyết lở.
“Tinh anh?” Vương Tri Tranh lại thấy không chút hài lòng đối với câu trả lời của Trần Hoài, khẽ nheo mắt lại, ngữ khí có chút nguy hiểm: “Anh nhớ anh đang là chồng em đấy….”
“Đúng thế.” Trần Hoài kiên quyết vỗ mông ngựa tới cùng: “Chính vì vậy mà em cảm thấy đặc biệt vinh hạnh.”
Như sợ sức thuyết phục không đủ, Trần Hoài thề son sắt bổ sung: “Thật đó, trước khi ngủ em đều thành kính lẩm nhẩm gọi tên lão Vương 3 lần mới có thể ngủ yên đó.”
Vương Tri Tranh: “…”
Cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào được không?!
Vương Tri Tranh khẽ “hừ” một tiếng, tuy rằng vẫn con bất mãn nhưng cũng không tiếp tục truy cứu mà nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Cũng tới giờ rồi.”
“Giờ gì?” Trần Hoài tò mò hỏi, lập tức chợt nhận ra ý Vương Tri Tranh.
Các bác gái vốn đang tụ tập giữa quảng trường vui vẻ khiêu vũ đột nhiên tản hết đi như thủy triều, mấy nhân viên công viên tới giải phóng mặt bằng, quảng trường lớn lập tức trống trơn, xung quanh rào chắn bắt đầu có nhiều người tụ tập hơn.
Trần Hoài không rõ vì sao lại như thế, lên tiếng thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”
Vương Tri Tranh không nói, chỉ đáp: “Nhìn đi.”
Trần Hoài quay đầu nhìn lại.
Lúc này đèn chìm dưới đất của cả quảng trường chợt bừng sáng lên, các cột nước hòa lẫn sắc đèn đủ màu rực rỡ từ dưới đất bay thẳng lên, rồi lại uốn lượn uyển chuyển hòa cùng âm nhạc du dương truyền ra, tiếng âm nhạc hòa cùng tiếng nước róc rách vang vọng….
Giữa quảng trường rộng lớn vô số cột nước thi nhau bắn lên không trung, bọt nước tung tóe kết hợp âm thanh ánh sáng trông thực rực rỡ tuyệt đẹp.
Hóa ra là trình diễn nhạc nước.
Xung quanh nhất thời vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Những tia nước uốn lươn biến đổi theo tiết tấu âm nhạc tạo ra những hình thù độc đáo, màu sắc cũng biến đổi hài hòa, nhất thời tạo ra hiệu quả đặc sắc.
Trần Hoài cảm thấy bất ngờ, vốn cho rằng kế hoạch hẹn hò của Vương tổng sẽ thiên về cao cấp sang trọng, không ngờ lại… bình dân tới vậy.
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới thời khắc lãng mạn này.
Có lẽ tình cảm bản thân chẳng hề tùy theo từng người, mà tất cả lãng mạn cùng yêu thương đều ẩn giấu ở những điều bình thường hàng ngày.
Quảng trường nhạc nước này ơ ngay cạnh tòa nhà của Vương Tri Tranh, cũng không phải mất công đi tìm, những ai đi ngang qua nơi này đều có thể dừng chân để xem.
Đẹp mắt những cũng không hẳn là độc nhất vô nhị cũng không quá đặc biệt.
Nhưng Trần Hoài lại không cách nào nói ra cảm xúc của mình lúc này.
Nếu Vương Tri Tranh vì mình mà lên kế hoạch một lịch trình cao cấp, đặc biệt hơn anh cũng sẽ thích và cảm động nhưng chắc chắn sẽ không có cảm giác chân thật như lúc này,
Màn trình diễn này bất cứ lúc nào anh cũng có thể thấy được.
Nhưng lúc này, ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
“Màn trình diễn nhạc nước này chỉ có ở mỗi cuối tuần.” Vương Tri Tranh lên tiếng, hắn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ phản chiếu qua hai mắt Trần Hoài, chói lọi như sao: “Sau này chúng ta sẽ cùng trải qua rất nhiều cuối tuần, nếu em nguyện ý, chúng ta sẽ cùng tới xem nữa.”
Trần Hoài không nói gì, chỉ yên lặng xích tới bên cạnh Vương Tri Tranh.
Vương Tri Tranh vươn tay ôm lấy eo hắn, hai người tựa sát vào nhau lẳng lặng nhìn màn trình diễn đặc sắc trước mắt.
Trần Hoài chợt nhớ tới một câu tục ngữ —
Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu, người ở ngay đó, giữa chốn hoa đăng đã lụi tàn…
Người kia….
Trần Hoài bất giác quay đầu nhìn Vương Tri Tranh, chính là nơi hoa đăng đã lụi tàn…
Trong chớp mắt, phía sau truyền tới một giọng nói rất không tốt lành gì: “Tiên sư nó, làm cái chó gì mà chỗ nào cũng thấy đồng tính, buồn nôn chết tao.”
Chói tai cực điểm.
Vương Tri Tranh cảm thấy cả người Trần Hoài cứng đờ, đang định ăn ủi, đã thấy Trần Hoài nổi giận đùng đùng, quay phắt người lại, đứng trực diện bọn họ trợn trắng mắt gã nam nhân xa lạ kia quát ầm lên: “Dị tính luyến thì ghê gớm lắm à, bộ đồng tính luyến đào mồ mả tổ tiên nhà mày à?”
Nam nhân xa lạ kia phỏng chừng không nghĩ tới thời đại này còn có dân đồng tính luyến dám đứng ở chỗ đông người mà hồn nhiên mắng chửi lại như vậy, đang định mở miệng chửi lại, chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, người nam nhân ở cạnh người vừa chửi đang dùng một loại ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng khiến cả người giống như bị dao cắt từng thớ thịt, không rét mà run.
Nam nhân xa lạ nhất thời có chút rụt rè, không còn dám to tiếng mắng chửi, chỉ có thể không cam lòng mà thấp giọng lầm bầm trong miệng.
Trần Hoài nhìn thân ảnh tên kia đã đi xa, vẫn còn tức giận bất bình, chỉ là thân thể hơi run run tiết lộ anh sức lực không đủ.
“Chúng ta về thôi.” Trần Hoài lên tiếng.
Vương Tri Tranh không phản đối, lúc này hai người cũng không còn tâm tình thưởng thức màn trình diễn nhạc nước nữa.
Bởi vì Trần Hoài bất ngờ mắng chửi khiến nhiều người dòm ngó, bốn phía dần có nhiều người lén lút đánh giá bọn họ, Vương Tri Tranh không hề để ý, tiếp tục nắm tay Trần Hoài rời đi.
Trần Hoài cứng người một chút, theo bản năng muốn rút về, Vương Tri Tranh lại càng nắm chặt hơn, thản nhiên xuyên qua đám người rời khỏi quảng trường.
Về tới nhà, Trần Hoài vẫn còn dáng vẻ rầu rĩ không vui, Vương Tri Tranh cảm thấy có chút bất ngờ, theo như hắn thấy, Trần Hoài hẳn sẽ không thèm chấp nhất những chuyện đó.
Vương Tri Tranh cắt một đĩa hoa quả cho Trần Hoài, nói: “Chuyện không quan trọng, em đừng để trong lòng.”
Trần Hoài trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Anh không sợ bị người ta chỉ trích sao?”
Vương Tri Tranh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em sợ sao?
Tuy rằng Vương Tri Tranh hỏi vậy thế nhưng tâm lý kỳ thực đã có đáp án.
Trần Hoài tuy rằng làm việc kín kẽ hế nhưng tính cách so với hắn thoạt nhìn còn phóng khoáng hơn rất nhiều, riêng việc lỗ mãng mắng chửi người ta ở ngay chốn đông người đã nói lên tất cả.
Vương Tri Tranh tự nhận là có sự hiểu biết nhất định đối với Trần Hoài, thế nhưng biểu hiện của Trần Hoài lúc này lại khiến hắn có chút bất ngờ.
Trần Hoài hẳn không nên có dáng vẻ như thế này.
Vương Tri Tranh có chút không hiểu.
Mà lúc này Trần Hoài lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Có sợ không?
Chính anh cũng không biết, bởi vì anh chưa từng có cơ hội đi nghiệm chứng vấn đề có sợ không?
Trước đây, anh chỉ từng yêu duy nhất mình tên kia, nhưng cũng chưa bao giờ rơi vào tình trạng như thế này.
Phàm là ở trước mặt người ngoài, anh và tên kia tuyệt đối sẽ không nắm tay nhau, cũng không hề có bất kì một hành động thân mật nào.
Những nơi đông người sẽ không nằm trong phạm vi hẹn hò.
Nhìn lại mối tình đầu của mình, vào thời kì cuồng nhiệt nhất cư nhiên lại cẩn trọng tới lén la lén lút như vậy, làm gì cũng thấy khó khăn.
Cho nên mãi tới tận lúc chia tay, cũng chả có mấy người biết bọn họ từng quen nhau.
Cho nên Trần Hoài đã có một suy nghĩ thâm căn cố đến – là đồng tính luyến ái thì phải rụt rè kín đáo, không được lộ ra ngoài ánh sáng.
Trần Hoài còn chưa biết mình có sợ hay không thế nhưng hiện tại nhớ lại, Lục Ngọc Ca hẳn là rất sợ.
Sợ tình yêu bị đưa ra ngoài ánh sáng, sợ bị người đời bàn tán, sợ bị người nhà chỉ trích, sợ thân bại danh liệt.
Gã nói yêu mình nhưng lại đã cân nhắc tính toán lợi ích của bản thân rõ ràng từ lâu.
Trần Hoài mất hứng dựa vào thành ghế sô pha.
Nhiều năm trôi qua, anh cũng chưa từng nhớ lại mọi chuyện, mà đóng gói kí ức cất ở một nơi sâu, rồi nhẹ nhàng bỏ lại đằng sau.
Cho tới lúc này, mới phát hiện, chuyện cũ hóa ra lại như một gánh nặng vô hình vẫn luôn đè nặng trên vai anh, một khắc cũng chưa từng dỡ xuống.
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn cố gắng bò về phía trước, lại chưa từng chân chính thấy rõ vật ngăn cản ở phía trước đến tột cùng là cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...