Trần Hoài và Vương Tri Tranh làm bộ khởi động cơ thể xong, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới chỗ mọi người.
Mai Tư Tú nhìn bộ dáng hai người cầm vợt đi tới, Trần Hoài vẫn là bộ dạng khiêm tốn lộ sông không lộ núi, Vương Tri Tranh ngược lại vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, duy trì khí chất nhất quán tinh anh, không hiểu sao nhất thời cô cảm thấy bọn họ không giống như tới đánh cầu mà giống như đang gọi hội tới đánh người.
“Chắc gần đây tăng ca quá nhiều sinh ảo giác rồi.” Mai Tư Tú tràn ngập oán niệm xoa xoa trán mình.
Nguyên Nghệ Luân đứng một bên lại gần, lơ đãng hỏi: “Chị Tú Tú, dường như quan hệ giữa Vương tổng và Trần Hoài rất tốt thì phải, tan ca còn dẫn cậu ta tới đánh cầu.”
Mai Tư Tú đáp: “Chắc vậy, bọn họ mới hợp tác không bao lâu, trước đây chưa từng nghe Vương Tri Tranh nhắc tới Trần Hoài, còn việc Trần Hoài tới đây đánh cầu là do tôi mời.”
Nguyên Nghệ Luân nghe vậy bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Trần Hoài không nhảy lên cái thuyền lớn Vương Tri Tranh này, đối với mình mà nói cũng ít đi một cái gai.
Đang nói chuyện thì Vương Tri Tranh đã đi lên trước, nhìn Nguyên Nghệ Luân một cái, nói: “Cậu Nguyên có tự tin cùng đội với tôi không?”
Nguyên Nghệ Luân cười đáp: “Cùng đội với Vương tổng đương nhiên tự tin.”
Trên thực tế, trình độ đánh cầu của cậu ta cũng không tệ, bề ngoài thì nói trình độ của mình không tốt chỉ là vì muốn nịnh bợ Vương Tri Tranh va Mai Tư Tú mà thôi. Nếu thật sự đánh đôi, cậu ta rất có lòng tin có thể khiến đồng đội hài lòng.
Vương Tri Tranh gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi không thích thua.”
Nguyên Nghệ Luân: “…”
Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.
So với sự khiêm tốn của Nguyên Nghệ Luân, trình độ của Trần Hoài thật sự không được, nhưng dù trình độ không đủ nhưng tự tin có thừa, thấy Mai Tư Tú tràn đầy ý chí chiến đầu liền nói: “Mai quản lý, tôi cảm thấy trong thể thao thắng hay bại không quan trọng, quan trọng là… đánh ra khí thế, đánh ra phong thái.”
Mai Tư Tú vô cùng thưởng thức thái độ lạc quan của Trần Hoài: “Chí lý.”
Cô rất nhanh liền biết Trần Hoài xác thực chỉ có thể theo đuổi khí thế cùng phong thái, còn thắng hay bại, chắc phải tùy vào việc đối thủ hôm nay có hồ đồ hay không mà thôi.
Cô trơ mắt nhìn Trần Hoài khí thế kinh người mà rống lên một tiếng xông lên phía trước, vợt giương cao dùng sức vung lên.
Quả nhiên phong thái hơn người.
Đáng tiếc đánh hụt.
Thật không còn gì để nói.
“Ây da, lại đánh hụt.” Trần Hoài thậm chí còn tỏ ra hớn hở, nhìn chằm chằm quả cầu nằm lăn lóc trên sân nghiên cứu: “Tôi cảm thấy dường như mình đã tới gần quả cầu hơn một chút, lần tới có lẽ tôi sẽ đánh trúng được đó.”
Mai Tư Tú lại gần chân thành nói: “Hay là cậu thu liễm khí chất tiêu sái của cậu lại một chút để tôi đỡ cầu cho?”
Kỳ thực vốn Mai Tư Tú có thể tự mình tiếp cầu, nhưng vì trình Trần Hoài quá kém lại quá mức tích cực xông pha nên không chỉ tranh nhau chen lấn mà phối hợp càng quỷ dị khó lường, lúc thì chạy đông lúc thì nhảy tây, khiến Mai Tư Tú dù trình độ không tệ lắm cũng không có không gian phát huy sở trường.
Đây chính là điển hình của đồng đội heo.
Trần Hoài nhìn cô một chút: “Không thành vấn đề, vậy giao cho chị.”
Cũng may dù Trần Hoài trình độ thấp kém thì đối thủ của họ cũng loạn tới rối tinh rối mù, đến nỗi Trần Hoài không biết đánh còn phải đứng cười như nắc nẻ. Điểm số hai đội theo đuổi nhau sát nút.
Vấn đề bên đội Mai Tư Tú xuất hiện rõ ràng ở trên người Trần Hoài.
Còn đội Vương Tri Tranh và Nguyên Nghệ Luân thì đó là một trạng thái vô cùng quỷ dị.
Kỳ thực tách ra mà nói thì hai người bọn họ đều thuộc dạng đánh ổn, bất kể tư thế, kỹ thuật hay kinh nghiệm tư duy đều có thể nhìn ra được là có trình độ.
Chỉ là cách phối hợp có chút…
Vô cùng thê thảm.
Tuyệt đối vô cùng thê thảm.
Nguyên Nghệ Luân cảm thấy cả người như sắp nổ tung tới nơi.
Hắn có thể nhìn ra, trình độ đánh cầu của Vương Tri Tranh thật ra rất cao, hắn cũng rất có lòng tin với kỹ thuật của mình, nhưng làm thế nào hai người cũng không thể nào phối hợp ăn ý với nhau.
Nói đúng ra là ăn ý quá đâm ra hỏng việc.
Kết quả nếu không phải va vào nhau thì cũng đập vợt vào nhau.
Nguyên Nghệ Luân không biết rằng mình lại có thể cùng người khác đánh cầu ăn ý tới mức này.
Mà càng buồn bực hơn nữa là, vấn đề này thoạt nhìn giống như mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu hắn.
Bởi vì mỗi khi định chạy tới chỗ thuận lợi đỡ cầu liền phát hiện Vương Tri Tranh sẽ vừa vặn tới sớm hơn hắn một tẹo.
Kết quả biến thành dường như là chính hắn cố ý muốn thu thập Vương Tri Tranh.
Chính Nguyên Nghệ Luân cũng không biết chuyện gì xảy ra, hắn đã cố ý thử thay đổi vị trí mấy lần, kết quả chân hắn vừa nhấc lên, Vương Tri Tranh đã chạy tới trước một bước.
Đến chính Vương Tri Tranh thoạt nhìn cũng có bộ dạng không tài nào hiểu nổi, nhưng hắn tu dưỡng tốt, tuy rằng không mấy vui vẻ nhưng cũng không đến nỗi nổi điên tại chỗ, chỉ có chút khó chịu nhìn Nguyên Nghệ Luân nói: “Cậu Nguyên đánh cầu thích đụng người khác vậy à?”
Nguyên Nghệ Luân lần đầu tiên cảm thấy cái gì gọi là khóc không ra nước mắt.
Hắn cười gượng 2 tiếng: “Không ngờ lần đầu đánh cầu cùng Vương tổng lại quá ăn ý như vậy.”
Vương Tri Tranh thờ ơ trả lời: “Loại ăn ý này, tôi không cần.”
Nguyên Nghệ Luân đụng phải cái đinh cứng, lập tức cũng có chút đứng ngồi không yên.
Ngẫm lại lúc trước khi bắt đầu Vương Tri Tranh còn cố ý nhấn mạnh hắn không thích bị thua, mà mình bây giờ lại trở thành gánh năng phiền lụy…
Nguyên Nghệ Luân thật sự có loại xúc động muốn nuốt luôn cái vợt.
Tên đã rời cung không thể rút lại, bây giờ có muốn rút cũng đã quá muộn.
Trong lòng Nguyên Nghệ Luân nơm nớp lo sợ, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng tiếp tục kiên trì.
Cũng may tuy rằng bọn họ có phối hợp tệ tới mấy thì đối thủ cũng tệ không kém, thực sự phải cảm ơn trình độ thối nát của Trần Hoài.
Chỉ là, Nguyên Nghệ Luân vui mừng không được bao lâu, sau khi được Mai Tư Tú khẩn cầu không bao lâu, Trần Hoài liền thu liễm bản thân không lăng xăng như trước nữa.
Tình cảnh cơ hồ biến thành hai đánh một.
Nghe thế chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng Vương Tri Tranh và Nguyên Nghệ Luân sẽ chiếm ưu thế.
Nhưng rất tiếc….
“Cậu Nguyên, tôi cảm thấy việc tôi và cậu cùng chạy tới đỡ cầu không sao cả…” Vương Tri Tranh mặt không biểu tình nói chuyện: “Thế nhưng cậu từ xa chạy tới giẫm tôi một cái thì thật là…”
Chính Nguyên Nghệ Luân cũng không biết nên giải thích làm sao.
Tuy rằng hắn rõ ràng theo bản năng chạy tới đỡ cầu đồng thời vẫn luôn chú ý hướng đi của Vương Tri Tranh, xác định hai người chắc chắn sẽ không va vào nhau mới lao tới.
Kết quả thân thể hắn vừa động, Vương Tri Tranh không hiểu sao đã chạy trước trước hắn một bước.
Lần này lại không may mắn như những lần trước, không hiểu sao Nguyên Nghệ Luân lại giẫm lên chân Vương Tri Tranh một cú đau điếng.
Thế này sao còn gọi là va chạm, rõ ràng là gặp quỷ mà.
Càng khiến Nguyên Nghệ Luân lo lắng chính là đối thủ của họ, Trần Hoài rốt cuộc đã ngừng chạy lăng xăng, Mai Tư Tú phát huy ổn định, hiện tại điểm sổ của đội họ đã vượt xa đội hắn.
Thua thì thua đi, chỉ mong cuộc thi đấu này sớm kết thúc.
Đây là ước mơ duy nhất của Nguyên Nghệ Luân lúc này.
Đại khái nội tâm thành kính cảm động ông trời, trân cầu này đúng như ước nguyện của hắn đã sớm thua với tỷ số đậm.
“Tư Tú vẫn luôn giỏi như vậy.” Vương Tri Tranh thần thái như cũ, dù thua cuộc cũng không suy giảm phong độ, vừa lau mồ hôi vừa lại gần nói chuyện với Mai Tư Tú.
Nguyên Nghệ Luân nhìn cây vợt trong tay, tự hỏi nếu như nuốt nó vào bụng thì có thể cứu vãn được tình cảnh này không.
Trần Hoài bên kia không biết xấu hổ chen vào: “Tôi cảm thấy mình đánh cũng không tệ nha.”
Mai Tư Tú: “…”
Trần Hoài tỏ ra đắc ý với Vương Tri Tranh: “Thấy chưa, bọn tôi còn đánh thắng được hai người nhé.”
Vương Tri Tranh cười cười, có thâm ý nói: “Cũng phải, có những lúc không ra tay lại là sự giúp đỡ lớn nhất.”
Nguyên Nghệ Luân: “…”
Lời này tuyệt đối là đang ghim mình!
Mai Tư Tú tuy rằng không quá để ý tới trận bóng có chút quỷ dị ngày hôm nay, nhưng lại không hề cảm thấy vui mừng khi thắng cuộc, chỉ cười cười nói: “Cảm ơn.”
Vương Tri Tranh nhún vai: “Không cần cảm ơn.”
Dứt lời, sợ con dao đang ghim vào tim Nguyên Nghệ Luân cắm không đủ sâu lại bồi thêm phát nữa: “Nếu tôi đơn độc đánh với cô, thắng bại còn chưa rõ đâu nhé.”
Mai Tư Tú đánh cầu với hắn không phải ngày một ngày hai, tự nhiên hiểu rõ trình độ của hắn, lập tức cũng có chút bất đắc dĩ: “Hai đồng đội của chúng ta ngày hôm nay… thực lực ngang nhau.”
Cô suy nghĩ mãi mới nghĩ ra được câu nói này.
Trần Hoài thì chả sao, còn Nguyên Nghệ Luân thì muốn nổi điên tại chỗ.
Cái gì thực lực ngang nhau, loại trình độ lăng xa lăng xăng kia của Trần Hoài, chỉ cần không ai bị mù đều không thể nào khen nổi 1 câu.
Mình tự nhiên cũng bị đẩy xuống ngang bằng cấp bậc với cậu ta, thử hỏi không nổi điên được sao?
Không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thực oan khuất, rồi lại không thể nào tự biện minh cho mình.
Mới vừa thua một trận cầu, trách nhiệm tại ai đã quá rõ ràng.
Vương Tri Tranh cười cười liếc mắt nhìn Nguyên Nghệ Luân nói: “Trước khi bắt đầu cậu Nguyên có nói trình độ bản thân không tốt, tôi còn tưởng là cậu khiêm tốn, không ngờ cậu Nguyên thực sự tệ như thế.”
Nguyên Nghệ Luân muốn đập đầu vào tường.
Vội vàng vớt vát chút thanh danh: “Vừa rồi trạng thái tôi không được tốt lắm, hay là chúng ta đánh lại trận nữa…”
Dừng một chút, liền cẩn thận bổ sung: “Đánh đơn.”
Như vậy sẽ không còn xuất hiện tình trạng vừa rồi, chắc chắn sẽ chứng minh mình tuyệt đối không phải loại hàng lởm như cái tên Trần Hoài kia.
Vương Tri Tranh đang cố tình gây sự sao có thể cho Nguyên Nghệ Luân dễ dàng có cơ hội được tẩy trắng, lập tức trầm ngâm một chút nói: “Thôi, hôm nay đánh thế đủ rồi, cũng không còn sớm, tôi còn có việc, đi trước.”
Mai Tư Tú cũng nhìn ra trận đấu hôm nay Vương Tri Tranh đánh không mấy tận hứng, cũng không giữ lại: “Vậy cũng được, lần sau đấu lại.”
Nguyên Nghệ Luân hận không thể vồ tới víu chặt lấy hắn đòi tái chiến để lấy lại thanh danh cho mình, thế nhưng hắn nào còn mặt mũi mà yêu cầu.
Ngược lại Mai Tư Tú nhìn Trần Hoài một hồi nói: “Vậy Trần Hoài có thể ở lại đánh tiếp cùng bọn tôi chứ?”
Vương Tri Tranh cười nói: “Với trình độ thối nát của cậu ta, cô còn dám đánh cùng?”
Mai Tư Tú nhìn Trần Hoài: “Nếu cậu ấy không ngại, tôi tình nguyện hướng dẫn thêm cho cậu ấy.”
Trần Hoài lập tức hiên ngang lẫm liệt đứng sát lại gần bên Vương Tri Tranh: “Không tiện lắm đâu, tôi còn phải xách vợt cho Vương tổng nữa.”
Nguyên Nghệ Luân: ….sao trên đời lại có loại người nịnh hót tới trơ mặt như thế?
Mai Tư Tú hết nói nổi: “… Tri Tranh, bình thường không nhìn ra anh lại có bang phái lớn tới vậy.” cô và Vương Tri Tranh là bạn bè lâu năm, mở mồm trêu chọc nhau cũng không phải đắn đo gì.
Vương Tri Tranh thấy đạo đức danh tiếng của mình cứ như vậy bị vấy bẩn, cũng không quá để ý, nhún nhún vai nói: “Haiz, hôm nay vợt có chút nặng.”
Sau đó hai người nghênh ngang dời đi dưới ánh mắt phức tạp của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...