=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Tô Mộ Mộc cứ thấy cái chảo của Lâm Trăn nó kì dị thế nào ấy nhưng vì sắp bắt đầu nên cô không hỏi thêm gì.
Sau khi vào rừng, Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn gặp phải người áo đen tổ chương trình đã gài vào. Lâm Trăn cầm chảo đập ‘bốp bốp bốp’ giết chết người áo đen, mạng người được tính cho đội cô.
Tô Mộ Mộc có thể tưởng tượng ra dòng phụ đề và lồng tiếng biên tập thêm vào.
Kết thúc cuộc chiến, hai người loot được súng, máu và một mảnh bản đồ không trọn vẹn trên người bọn họ. Một lát sau, tiếng báo động vang lên giữa không gian, bo độc bắt đầu thu nhỏ.
“Chúng ta đi men theo bo độc thôi.” Tô Mộ Mộc nhìn bản đồ rồi vẽ một vòng tròn lên đó.
Lâm Trăn đang xem bản đồ nghe thấy bèn ngước lên nhìn cô rồi nhanh chóng cúi xuống, nói: “Nghe tiếng máy bay ban nãy thì chắc là hướng đông, 90% bo an toàn tiếp theo sẽ thu về khu vực đó.”
“Ờ, đông…” Nghe thấy từ chỉ hướng, Tô Mộ Mộc hơi choáng. Cái bản đồ không hoàn chỉnh này chẳng có chú thích nên cô cầm nó bắt đầu niệm chú: “Trên bắc, dưới nam, trái tây, phải đông.”
“Phì.” Lâm Trăn nhìn cô nghiêm túc đứng học thuộc bèn bật cười: “Không cần phải nhớ đâu, chị theo em này.”
“Ờ.” Tô Mộ Mộc hơi xấu hổ gật đầu.
“Đến lúc đụng phải người chị đừng kéo tay em chạy thục mạng nhé, em chạy không nổi đâu.” Lâm Trăn đi phía trước chợt nhớ ra sự kiện ở mùa 1 bèn quay lại chớp mắt với cô.
“…” Tô Mộ Mộc bị ghẹo giật lấy cái chảo trong tay ai đó giơ lên đánh, tiếng chảo khá vang.
Hai người chạy gấp chạy vội vào với kế hoạch đến khu an toàn trước để chiếm cứ địa hình có lợi nhất. Trên đường đi sang hướng đông, bọn họ đụng phải một dòng suối nhỏ.
“Chờ đã, để em xem xem.” Lâm Trăn giơ chân bước lên đống bùn phủ đầy lá, sau khi xác nhận nó đủ cứng rồi mới cẩn thận dò bước tiếp theo, cuối cùng thoải mái nhảy qua dòng suối nhỏ.
Lâm Trăn đứng bên kia bờ suối vẫy tay với Tô Mộ Mộc: “Chị bước lên dấu chân em sang đây đi, đá dưới lòng sông hơi trơn nên chị cẩn thận nhé.
Tô Mộ Mộc quay đầu lại nhắc anh ghi hình: “Anh phải cẩn thận nhé.”
Ở những nơi hoang dã thế này thì phải hết sức cẩn thận, dù tổ làm chương trình đã đi khảo sát địa hình rồi nhưng chưa chắc sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Tô Mộ Mộc giẫm lên dấu chân Lâm Trăn, lúc qua suối cô đạp phải một hòn đá cuội trơn nhẵn, đến khi tới gần bờ thì có một đôi tay xuất hiện trước mắt cô, da thịt màu lúa mạch khỏe khoắn bóng lưỡng dưới ánh mặt trời.
Cô vươn tay ra nắm lấy và cảm nhận được sức mạnh đến từ đôi tay kia đã giúp cô bước lên bờ an toàn.
Lâm Trăn đỡ Tô Mộ Mộc xong lại đi giúp staff, đoàn người tiếp tục đi thẳng. Dọc đường đi, Lâm Trăn luôn xung phong dẫn đầu. Nào là đi trước để dò đường rồi là xông ra khi gặp nguy hiểm, khi bầu không khí cần sôi nổi thì cậu với Tô Mộ Mộc pha trò, lúc cần cẩn thận thì cậu cực kì đáng tin cậy.
Tô Mộ Mộc biết trái tim mình đã rơi vào tay giặc rồi.
Có vài người ở trên mạng thì cực kì thú vị nhưng gặp nhau ngoài đời lại thấy xa cách và nhàm chán. Ngược lại, có những người sẽ tạo nhiều cảm tình với bạn hơn khi được gặp họ ngoài đời. Hiển nhiên Lâm Trăn chính là vế sau.
Nếu trước kia tình cảm Tô Mộ Mộc dành cho Lâm Trăn chỉ là chút rung động thì bây giờ đã phát triển thành thích cậu ấy rồi.
Cuối cùng dựa theo kịch bản thì đội Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn giành được chiến thắng trong trò chơi, lấy được chìa khóa và mở ra cánh cửa bí mật, sau đó tổ làm chương trình lại chơi cho khán giả một vố, thật ra đằng sau cánh cửa bí mật là một cách cửa khác.
Vật vã đi đến phút cuối cùng, nhóm khách mời mệt thở không ra hơi tuyệt vọng nằm sõng soài trước ống kính.
Đạo diễn la ‘CUT, kết thúc công việc’ và đám khách mời lập tức ngồi dậy với vẻ mặt bình tĩnh như không có gì, tất nhiên bọn họ vẫn còn chút mệt mỏi. Mặc dù màn cuối cùng chỉ là diễn thôi nhưng quay cả ngày trời thì mệt vẫn cứ mệt.
Có vẻ đây là lần đầu cậu trông thấy cảnh tượng này nên Lâm Trăn giật mình ngơ ngác.
“Giật mình hả?” Tô Mộ Mộc đập tay trước gương mặt đang dại ra của Lâm Trăn.
Lâm Trăn sờ mũi, nói: “Em chỉ thấy mọi người quá giỏi thôi, diễn rất đạt.”
Nhưng không được bao lâu cậu lại nhớ ra Tô Mộ Mộc cũng là nghệ sĩ nên liên tục bổ sung: “Không phải ý xấu đâu ạ, em chỉ thấy mọi người nắm bắt cảm xúc rất thoải mái tự nhiên thôi.”
“Chị biết cậu không có chê bai gì mà, không cần phải giải thích đâu.” Tô Mộ Mộc nói: “Hôm nay quay cả ngày, về khách sạn nhớ nghỉ ngơi sớm nha. Lát nữa cậu tìm cô bé trang điểm để tẩy trang đi, nước không rửa được loại thuốc màu này đâu.”
“Dạ được, cảm ơn đàn chị đã nhắc nhở.” Lâm Trăn nhìn Tô Mộ Mộc, đang định tán gẫu mấy câu thì cô đã bị người ta lôi đi nên cậu chỉ biết tiếc nuối nhìn theo bóng lưng ấy.
Sau khi kết thúc công việc, Tô Mộ Mộc lại bị đạo diễn lôi đi nói chuyện rất lâu mới được về phòng mình. Vừa tẩy trang xong lập tức nằm dài trên giường không thèm dưỡng da, hai chân cô đau nhức như thể nó không thuộc về mình, quay cả ngày thật sự rất mệt.
Dù vậy nhưng tâm trạng cô cứ xao động mãi không cách nào bình tĩnh lại.
Tô Mộ Mộc: Có online không?
Từ Từ YOYO: Có, trực điện thoại chờ cô gái nảy mầm xuân gọi này.
Tô Mộ Mộc bị vạch mặt thẹn quá hóa giận: Không nói nữa, đi đây.
Từ Từ YOYO: Đừng mà! Tớ chở cả ngày nay đó, cảm giác được ghi hình với em trai nhỏ thế nào?
Tô Mộ Mộc: Rất tốt, Cây Nhỏ được săn đón lắm, tớ thấy trong đoàn có rất nhiều em gái hỏi xin cách liên lạc.
Tô Mộ Mộc nhớ có mấy em gái cứ tiếp cận Cây Nhỏ từ lúc ghi hình đến tận khi kết thúc, quá đáng hơn nữa là anh quay phim tới bày tỏ sự mến mộ giùm cháu trai nhà mình.
Từ Từ YOYO: Chậc, cách cái màn hình điện thoại mà tớ vẫn ngửi thấy mùi chua này.
Tô Mộ Mộc đang tán chuyện với Du Từ Từ thì tin nhắn của Đỗ Tử Lê xuất hiện ——- Ăn gà không em? Đại thần dẫn bay này!
Đỗ Tử Lê nhắc tới đùi vào giờ phút này và ở ngay đây thì Tô Mộ Mộc dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là Lâm Trăn. Thằng nhóc này ghi hình xong không chịu nghỉ ngơi mà còn chơi game. Tô Mộ Mộc kể tin nhắn của Đỗ Tử Lê với Du Từ Từ.
Từ Từ YOYO: Cơ hội của cậu tới rồi, đi thôi, đi giả làm newbie* ngốc thôi! Nhớ kỹ ba bí quyết anh Thụ Ca ơi, moa moa da và bá quá xá nhá.
(*) Newbie: Người mới
Tô Mộ Mộc: ………….
Tô Mộ Mộc: Nếu tớ mà gọi Cây Nhỏ chắc cậu ấy ngu người luôn quá.
Từ Từ YOYO: Chả hiểu sao cậu lại là lớp trưởng môn văn nữa, ý trên mặt chữ không quan trọng, vấn đề là cốt lõi hiểu chưa?
Từ Từ YOYO: Đừng bỏ qua cơ hội này nhá, ba ngày sau là em trai nhỏ rời đoàn rồi, không chịu nhào tới nữa là thôi nhé!
Tô Mộ Mộc: Nhào cái gì mà nhào, cậu thục nữ tí đi.
Từ Từ YOYO: Tự cậu hiểu sai nên đừng có đổ cho tớ, nhớ phải đặt một cái tên đáng yêu nha.
Tám với Du Từ Từ xong, Tô Mộ Mộc chấp nhận ý kiến của cô nàng đi tạo một tài khoản nhỏ tên là Marie Su, phiên âm sang là Mã Lệ Tô xong——- Thì Đường Tiểu Kiều và Du Từ Từ đánh giá cô đã thua mất phân nửa rồi.
ID trong game của Đỗ Tử Lê là duziteng (Đau Bụng), Lâm Trăn dùng tài khoảng phụ Little Tree (Cây Nhỏ) nhưng điều khiến Tô Mộ Mộc thoáng lo là trong đội có cả Fighting GO.
Đỗ Tử Lê: Lâm Trăn và Phỉ Đình dẫn thì muốn không ăn gà cũng khó! Em yên tâm, anh chỉ nói là dẫn thêm một bạn tới thôi, cô ấy không biết em là ai cả.
Tô Mộ Mộc: Được ạ, cảm ơn anh Đỗ.
Để phối hợp quảng bá trò chơi, công ty phát hành và tổ chương trình đã mất công mất sức đưa cho 6 khách mời máy tính riêng và kéo đường dây mạng riêng của khách sạn để đảm bảo tốc độ game, có thể nói là cực kì tận tâm. Nên mùa này khác với mùa trước, Tô Mộ Mộc hoàn toàn không cần phải nhín chút thời gian mở Mobile lên ăn gà mà bọn họ có thể công khai ngồi trong khách sạn mở máy tính chơi game.
Tô Mộ Mộc vừa đeo tai nghe lên đã nghe thấy giọng nói đầy sức sống của Cam Phỉ Đình.
“Đau Bụng là ai hả? Ha ha, các bạn thử đoán xem. Tôi đã hứa với anh ấy là không nói rồi, bật mí một chút là anh ấy cực kì đẹp trai.”
“Ồ, xem anh Đau Bụng của chúng ta kéo theo ai đến này, là một chị gái có giọng nói rất hay.” Cam Phỉ Đình nhấn rất mạnh.
Tô Mộ Mộc biết ngay cô nàng đang livestream.
“Cây Nhỏ là ai? Tôi chỉ có thể nói với các bạn đó là đại thần, còn chính xác là ai thì tôi không nói được, tôi còn phải cảm ơn anh Đau Bụng vì đã kéo vào để được chơi với Cây Nhỏ đây này.”
【Được GoGo khen là đại thần thì hẳn là bá lắm! 】
【ID này có vẻ quen nhỉ 】
Dù biết được Lâm Trăn không kéo Cam Phỉ Đình vào khiến cô thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe cô nàng gọi Lâm Trăn là Cây Nhỏ cứ thấy khó chịu thế này ấy, nghẹn nghẹn tim này.
“Mấy người không nhận ra tôi là ai luôn hả, gọi Thụ Ca.”
Với Lâm Trăn thì cái tên Cây Nhỏ này cũng đặc biệt hệt như chảo vậy, cực kì đặc biệt.
Lời nhắc nhở của cậu rất vừa phải, kiêu ngạo hài hước nhưng không đánh mất lễ độ.
Lâm Trăn vừa dứt lời, kênh livestream của Cam Phỉ Đình lập tức sôi sục lên.
【Đệt đệt đệt, Treetreetwo đó hả? 】
【A a a lâu rồi không được xem Thụ Ca livestream, không ngờ đến chỗ GoGo lại được gặp, tình yêu đích thực mọi người hay nói là đây chứ đâu! 】
【Đội này có cả Thụ Ca lẫn GoGo, nhìn là biết dù hai người kia có tạ thì vẫn được ăn gà → → 】
Cam Phỉ Đình đùa: “Ha ha các bạn nói bậy cười nhạo Đau Bụng coi chừng tối nay bụng mình bị nguyền rủa đấy.”
“Thụ Ca à, tôi định giấu cho cậu nhưng không ngờ cậu lại tự vạch mặt mình rồi, không phải lỗi tôi đâu nha.” Cam Phỉ Đình làm nũng nói: “Nếu hôm nay cậu đã ở đây thì tôi có thể thoải mái đi mò cá rồi, lát nữa một kéo ba bay.”
【Tôi thấy ảo giác hả, GoGo vừa mới dịu dàng kìa → → 】
【Tự lộ để GoGo yên tâm nhỉ~ Nói cho cô ấy biết cô ấy không cần phải gánh ba người mới, vui vẻ vui vẻ 】
Phần lớn người xem livestream của Cam Phỉ Đình là fan cô ấy nên tất nhiên sẽ nói cho cô nhưng thỉnh thoảng lại có mấy bình luận trái chiều.
【Đám người tầm thường, Thụ Ca tự lộ để mọi người gọi anh ấy là Thụ Ca vì khát vọng sống đang tác oai tác quái nhá 】
Lâm Trăn nói đùa đáp lời Cam Phỉ Đình: “Dựa vào cái cây của tôi thì chắc là ngã mất.”
Đỗ Tử Lê ngắt lời: “Tôi chơi mấy trận rồi nên nắm được mấy cái cơ bản mà, yên tâm, tôi bắn nhau không giỏi nhưng ẩn núp tốt lắm.”
Tô Mộ Mộc hít sâu, chỉ là moa moa da, bá quá xá thôi mà, mình cũng biết vậy.
Tô Mộ Mộc giả ngu hỏi: “Tôi không giỏi bay lắm đâu, tới lúc đó mọi người đừng chê tôi ngốc nha.”
Cảm Phỉ Đình rộng rãi nói: “Không sao, cứ bay đại đi. Bay nhầm thì cứ đứng đó đừng đi đâu để tôi với Thụ Ca đi đón mọi người.”
Đỗ Tử Lê: “Tôi nhảy vuông góc xuống nha, chờ mấy người tới đón.”
“Lúc bay xuống nhấn W, xoay chuột để chỉnh tầm nhìn cho đến khi chỉ nhìn thấy chân mình thì có thể bay khá xa, nếu tốc độ là 126km/h thì đúng rồi đó. Nếu chấm ở ngay dưới chân mình cứ chỉnh tầm nhìn cắm thẳng đầu xuống rồi ngó sang tốc độ bay, khi đó tốc độ sẽ tăng lên.” Lâm Trăn không rỗi hơi thừa lời, bắt đầu hướng dẫn.
Nghe Lâm Trăn nói, cô biết cậu đang xem mình là người mới nên sự thật là cậu không hề nhận ra cô nhỉ? Do cô lo nghĩ quá nhiều thôi.
“Chưa hiểu thì cũng không cần phải căng thẳng.” Lâm Trăn dịu dàng nói: “Lát nữa chị bay sai thì em bay theo chị là được.”
— Hết chương 34 —
Tác giả nhắn nhủ
Thụ Ca đang cố gắng phối hợp với diễn xuất của chị gái nhỏ! >.< Chắc lúc nghe người khác gọi mình là Cây Nhỏ cậu ấy đã rụng hết lá cây rồi:v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...