=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Câu trả lời của Treetreetwo khiến Tô Mộ Mộc cười ha hả, cô ôm điện thoại nằm trên giường cười ngây ngô như con dở người. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tuyệt vọng của phóng viên khi nghe được câu trả lời ấy.
Tô Mộ Mộc thích thú tiếp tục xem phỏng vấn.
Phóng viên: Thụ Ca, năm 16 tuổi anh đã tham gia vào một buổi huấn luyện tuyển người của đội tuyển chuyên nghiệp và dấy lên một cơn sóng lớn, nghe nói khi ấy có vài đội khác ra giá cao để mời anh, chờ đến khi anh tròn 18 tuổi thì chính thức gia nhập đội, xin hỏi tại sao anh lại đột ngột từ bỏ con đường đó vậy?
Treetreetwo: Ước mơ của tôi vào năm 16 tuổi chính là trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp vì như thế tôi có thể tham gia thi đấu và làm rạng danh đất nước mình, tôi cảm thấy như thế rất ngầu và đầy vinh quang nhưng sau đó tôi lại đổi ý. Tại đây tôi cũng xin cảm ơn đội tuyển đã gửi lời mời đến tôi vào năm đó, cảm ơn sự yêu thích và ủng hộ của họ.
Phóng viên trả đòn: Tôi cứ tưởng là Thụ Ca thẳng thắn thế này sẽ đáp là vì tiền thưởng, vì lương cao nên mới muốn trở thành tuyển thủ.
Treetreetwo trịnh trọng nói: Không đâu, tôi không thiếu tiền, tôi chỉ vì ước mơ của mình thôi.
Phóng viên: ……………..
Phóng viên: Tôi đang định cảm ơn vì Thụ Ca đã nói được tiếng người.
Treetreetwo: Nhưng lại phát hiện ra tôi cầm thú hơn nhỉ?
Nhìn thấy câu hỏi ấy, âm cuối hơi cao của Treetreetwo chợt quanh quẩn bên tai Tô Mộ Mộc, giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp xen lẫn vị đào hoa. Cô đoán là mấy ngày nay mình nghe giọng Treetreetwo hơi nhiều nên đầu óc bị chập vài chỗ, nhìn chữ mà cũng tưởng tượng ra được giọng cậu.
Phóng viên: Xin Thụ Ca giơ cao đánh khẽ, chúng ta quay trở về chủ đề ban nãy nhé. Nói vậy thì ước mơ tiếp theo của anh là gì, đã thực hiện được chưa?
Treetreetwo: Ước mơ thứ hai là đậu thủ khoa đại học.
Phóng viên: Anh nói thật á???
Treetreetwo: Chính xác là vẻ mặt này! Lúc tôi nói ra ước mơ tiếp theo của mình thì quản lý đội và cha mẹ tôi cũng có vẻ mặt đấy.
Treetreetwo: Nhưng sau đó tôi chỉ thi được 689 điểm, không được làm thủ khoa. Điều đó là một tiếc nuối, ừm, trường tôi nhiều tên biến thái quá trời luôn.
Phóng viên: Thụ Ca, mong anh dùng từ cẩn thận. Mấy kẻ học dốt đã bị cục đá 100 nghìn tấn đè nát bét rồi.
………
Lời kết của phóng viên học dốt: Sau khi kết thúc phỏng vấn, phóng viên bé nhỏ đã ôm đùi Thụ Ca đi ăn gà mấy ván. Trong quá trình chơi, phóng viên bé nhỏ chợt thấy mặt trời chói qua tim nên đã hỏi Thụ Ca là có phải anh đổi ý vì ‘người đó’ không. Dù sao thì 16, 17 tuổi cũng là lứa tuổi đẹp nhất cho mối tình đầu mà.
Nhưng Thụ Ca chỉ tặng cho phóng viên nụ cười mỉm chi đầy ẩn ý.
Sau đó phóng viên bỗng tìm thấy nguồn cảm hứng, hỏi Thụ Ca người đó là nam hay nữ. Thụ Ca cho phóng viên một viên 7.62.
Nên rốt cuộc người khiến Thụ Ca thay đổi suy nghĩ là trai hay gái thì phóng viên bé nhỏ đã đổ máu nhưng vẫn không đào ra được. Nhưng vấn đề nam nữ này đã không được làm sáng tỏ thì nhóm fan nam của Thụ Ca vẫn còn hi vọng!!
Dưới bình luận có rất nhiều lời nhắn gửi của các bạn nam đang dâng trào cảm xúc—–‘Em muốn sinh con cho Thụ Ca’.
Tô Mộ Mộc phát hiện con trai thời đại này mặt dày quá dày, dày như tường thành ấy!
Đương nhiên cũng có những bình luận khá bình thường——- ‘học hành chăm chỉ, chưa làm thủ khoa chưa học trường điểm thì không còn mặt mũi nào để chơi game nữa’, ‘anh tham gia không phải vì tiền mà là vì ước mơ 66666’.
Xem hết đoạn phỏng vấn dài thòng ấy, Tô Mộ Mộc cảm thấy Treetreetwo có đủ vốn liếng và tư cách để nói chuyện theo cái kiểu hách dịch đấy.
Có những người mà càng quen lâu bạn càng thấy họ chẳng có gì đáng để nhắc tới, nhưng có vài người bạn càng tìm hiểu lại càng thấy họ cực kì thú vị, có thể thấy Treetreetwo là mẫu người thứ hai. Dường như chàng trai mà cô chưa từng gặp mặt ấy luôn mang đến cho cô những điều bất ngờ, cậu hệt như biển mây thay hình đổi dạng từng giây từng phút khiến cô không cách nào đoán nổi giây tiếp theo cậu sẽ trông thế nào.
Tô Mộ Mộc kéo lại xem lời kết của phóng viên và sự tò mò bắt đầu len lỏi trong tim cô, không biết cái người có sức hấp dẫn to lớn đủ để thay đổi suy nghĩ của Treetreetwo là ai thế nhỉ.
Xem xong đoạn phỏng vấn ấy, cô nàng Du Từ Từ kia còn xúc động hơn cả Tô Mộ Mộc.
Từ Từ YOYO: Mòe nó a a a! Tô Mộ Mộc! Em trai Thụ Thụ này hợp với cậu nhất trên đời đấy!! Miệng lưỡi ngứa đòn y chang nhau!
Tô Mộ Mộc:??? Cậu suy nghĩ lại cẩn thận rồi hẵng nói nhé. Tranh thủ WeChat có chức năng xóa để giữ lại cái mạng nhỏ của cậu đi.
Từ Từ YOYO: Ấy, ý của tớ là hai người rất xứng đôi. Thật đó, cậu ta là mẫu người lý tưởng của cậu đúng không?
Từ Từ YOYO: Tớ vẫn còn nhớ hai cái lý do cậu hay dùng để từ chối sự theo đuổi của các bạn nam thời trung học đấu. Cái thứ nhất, ‘bạn không chơi game giỏi bằng tớ, về nhà ngẫm lại xem, tạm biệt và không tiễn’.
Tô Mộ Mộc: …..
Từ Từ YOYO: Cái thứ hai, ‘kì trước tổng điểm thi của cậu không cao bằng tớ, chúng ta không có tiếng nói chung nên thôi đi nha’.
Tô Mộ Mộc: 【Vỗ trán 】 Mấy cái đó là lịch sử đen tối mà, đừng nói nữa.
17, 18 chính là độ tuổi của trẻ trâu không sợ trời chẳng ngán đất, bây giờ nhớ lại Tô Mộ Mộc chỉ biết cảm ơn bạn học ngày ấy đã không đánh mình nhừ tử.
Từ Từ YOYO: Bây giờ cậu gặp được rồi đấy, chàng trai vừa chơi game giỏi và học tập còn giỏi hơn này.
Tô Mộ Mộc: Cậu tỉnh lại đi, cậu ta là em nhỏ.
Từ Từ YOYO: Ô, rồi sao? Trend bây giờ là phi công trẻ đấy, nhỏ hơn lại tốt, nhỏ hơn lại hay, nhỏ hơn tuyệt không chê vào đâu được. Mặt khác, cậu còn chưa thấy mà sao dám phán người ta là em ‘nhỏ’ thế?
Tô Mộ Mộc: 【đối phương không muốn nói chuyện với bạn và ném cho bạn mười quả nade.ipg 】
Từ Từ YOYO: Uầy, thôi được rồi. Chúng ta chuyển sang vấn đề chính, chủ nhật này cậu giúp tớ một chuyện được không? Cửa hàng tớ có buổi chụp hình nhưng thợ nhiếp ảnh lại xin nghỉ mất rồi, tạm thời tớ không tìm được người nào thích hợp nên đành phải đến thỉnh cậu xuống núi nè 【chắp tay 】
Tô Mộ Mộc: Được thôi, bữa tối cậu đãi.
Từ Từ YOYO: OJBK, tặng kèm một người dẫn đường kiêm lái xe luôn!
Tuy Tô Mộ Mộc không phải là thợ chụp ảnh chuyên nghiệp nhưng cô từng làm người mẫu tạp chí và quay phim nên cảm giác ống kính khá tốt, dù không bằng thợ chụp chuyên nghiệp nhưng hình cô chụp sẽ không mắc phải những lỗi cơ bản cũng như không run tay để ảnh bị mờ và thứ Du Từ Từ cần là hình quảng cáo chứ không phải là hình trực tiếp trận đấu nên không cần phải quan tâm tới mấy cái tính nghệ thuật với bầu không khí kia.
Bấy giờ, hai người cực kì ăn ý.
Tô Mộ Mộc đồng ý chụp giúp Du Từ Từ. Sáng chủ nhật cô dậy rất sớm để ra ngoài chạy bộ sau đó vô tình đụng phải Du Từ Từ đang đến tìm mình.
“Ngực cậu này, eo cậu này, mông cậu này, chân cậu này tớ thích hết luôn hu hu hu!”
Tô Mộ Mộc đẩy tay cô nàng ra, cười tủm tỉm nói: “Mỗi ngày tập một tiếng là cậu có ngay. Sao? Có cần tớ hướng dẫn cậu tập luyện không?”
“……” Du Từ Từ thở dài: “Thôi tớ đi ôm kem, nước ngọt, bánh kem của mình tiếp tục béo lên vậy, ít nhất còn được vui.”
Tô Mộ Mộc nhéo hai má mịn màng của cô nàng: “Tớ về nhà thay bộ đồ đã, cậu đã mang đủ thiết bị chụp hình chưa?”
“Trên xe hết rồi.”
Người lái xe là Du Từ Từ, vì cô nàng mới học lái thôi nên cố tình dặn Tô Mộ Mộc ngồi bên cạnh không được nói gì để cô nàng đỡ căng thẳng.
Tô Mộ Mộc buồn chán vùi đầu chơi điện thoại, khi lấy lại tinh thần thì cô phát hiện ra trước mặt là trường cũ của mình, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại về trung học A vậy.”
“Chủ đề của bộ sưu tập lần này là thanh xuân, tớ thấy chúng ta lấy cảnh ở trường trung học là hợp nhất. Cậu yên tâm, tớ đã nhắn chú bảo vệ trước rồi nên chúng ta có thể vào đó chụp một tiếng. Hà hà, vào những lúc này thì thân phận học sinh cũ có giá ghê.”
Tô Mộ Mộc kéo áo lên che mặt, bước chân xuống xe hơi do dự.
Bên này, hai người đang ngập ngừng trước cổng. Bên kia, trong khu lớp mười hai, các học sinh đang vùi đầu tự học còn giáo viên thì ngồi trong văn phòng để chấm bài. Lẽ ra chủ nhật phải là thời gian để vui vẻ hoặc nghỉ ngơi nhưng phòng học của khu lớp mười hai thì lúc nào cũng bận bịu, hết năm này rồi lại sang năm khác như một vòng tuần hoàn.
“Tiểu Trăn à, cảm ơn em đã đồng ý về trường chia sẻ kinh nghiệm của mình với lứa đàn em.” Cô Lý là chủ nhiệm của lớp Lâm Trăn khi cậu học ở trường này, cô đẩy chiếc kính lão lên nhìn cậu học trò yêu quý của mình với ánh mắt hiền hòa.
“Cô Lý khách sáo với em quá, dù sao thì em cũng lên năm 4 rồi nên không có nhiều tiết, thời gian khá thoải mái.” Đối mặt với những người mà mình kính trọng thì Lâm Trăn rất lễ phép, hoàn toàn khác cái vẻ ngứa đòn của cậu thường ngày.
“Em ngồi đây đợi cô một lát, cô phải đi nói cho các em ấy biết đã.”
“Dạ.” Lâm Trăn nhìn cô bước vào phòng học rồi mới chuyển tầm mắt sang sân thể dục, đường chạy đỏ và sân cỏ xanh ngập tràn hơi thở của thanh xuân dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
— Hết chương 16 —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...