Ngay sau đó Trì Ninh liền hỏi ra mấu chốt vấn đề: [Ai xem mắt?]
Nguyên quân: [Tĩnh Vương thế tử.]
Trì Ninh gật gật đầu, đã hiểu ——
Con trai độc nhất của Tĩnh Vương xác thật cũng tới tuổi có thể kết hôn.
Chuyện này phải xem từ hai khía cạnh.
Một là hoàng thất Đại Khải bởi vì tổ huấn mà có cách chọn đối tượng kết hôn vô cùng đặc biệt; mặt khác là Tĩnh Vương.
Cho dù là đối tượng được chọn kết hôn, hay là Tĩnh Vương, nước phía sau đó đều rất sâu.
Không chỉ dính dáng đến quyền lực hoàng thất vừa mới cưỡng ép phải củng cố, mà còn liên quan đến Thái Hậu Hữu Cầm thị.
Tân đế vừa không thể quá thiên vị Tĩnh Vương để cho người ngoài hiểu lầm, lại không thể thật sự đắc tội khiến Tĩnh Vương buộc phải vì chuyện này mưu phản, vậy thì quá buồn cười.
Tóm lại đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Trong số hoạn quan vốn không có nhiều người dám nhận, chưa kể người này còn không thể lộ ra dấu vết là người của tân đế một cách rõ ràng, hoặc là người có khuynh hướng lâm trận phản chiến về phe tân đế.
[Cũng không phải chỉ có ta mới làm được, nhưng ta lại là thích hợp nhất.] Trì Ninh liếc một cái là hiểu rõ.
Ngón tay y gõ mặt bàn theo tiết tấu, đầu óc nhanh chóng suy luận ra những điểm có lợi và có hại đằng sau tất cả những chuyện này.
Tĩnh Vương tuy không phải Thái Hậu sinh ra, nhưng lại lớn lên bên cạnh Thái Hậu, mà vì một vài nguyên nhân lịch sử đặc biệt, có thể nói Trì Ninh miễn cưỡng là nửa người của phe Thái Hậu.
Nói cách khác, việc này làm tốt, cả nhà cùng vui, làm không xong…Tân đế cùng người phe hắn cũng không cần chịu trách nhiệm.
Trì Ninh đột nhiên đứng lên, cũng không quan tâm người hầu hạ bên cạnh ngạc nhiên thế nào, chỉ tự mình ôm bảo bối gỗ mun bắt đầu đi vòng vòng ở trong phòng.
[Sử dụng một người vì liên lụy vụ án của sư phụ mà bị bỏ đi là ta, đây chính là kế đầu tiên bệ hạ bày ra để thử lòng lão nương nương, hắn muốn phá băng.] Mối quan hệ thiên gia mẫu tử ngoài mặt này có thể hòa thuận trở lại hay không, phải xem Thái Hậu có tiếp chiêu không.
Hai vị trùm sò đỉnh cấp rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hòa hay chiến, kỳ thật hiện giờ đối với Trì Ninh mà nói cũng không quan trọng.
Y chân chính quan tâm là: [Ta làm xong việc này, là có thể làm cho Thái Hậu lão nương nương vui vẻ, lại xem như giúp thiên tử giải vây, nói không chừng còn có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tĩnh Vương thế tử phi, Tĩnh Vương phi trong tương lai.]
Một hòn đá trúng mấy con chim, làm!
Nguyên quân nhắc nhở một tiếng: [Cũng có một loại khả năng là ngươi đều đắc tội cả ba bên.]
Qua lại giữa thế lực các bên, giống như một gã trap boy lăng nhăng qua lại với nhiều cô gái, rất dễ bị lật thuyền.
Trì trap boy không dao động, chuẩn bị trap người ta đến cùng, ngoài miệng còn nói cực kỳ dễ nghe: [Ta có ngài trợ giúp, giống như mãnh hổ thêm cánh.
Nếu như thế này còn có thể làm hỏng việc, vậy thì ta xứng đáng tìm đường chết.]
Nguyên quân không nói nữa, nhưng Trì Ninh có cảm giác không sao nói rõ được, Nguyên quân thật sự vừa lòng với lý do thoái thác của y .
Sau khi nghĩ xong con đường thăng quan của bản thân, Trì Ninh cảm thấy vừa lòng thỏa ý mà ngủ say.
Một đường tàu xe mệt nhọc, làm y mệt mỏi hơn so với chỉ nhìn qua bên ngoài.
Mà ngoại trừ ăn ăn uống uống, Trì Ninh thích nhất chính là ngủ.
Bởi vì đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có.
Ông lão lại có tâm nhắc nhở hai câu, để Trì Ninh tắm gội trước một phen, nhỡ đâu trong cung đột nhiên triệu kiến thì sao.
Nhưng Trì Ninh chẳng hề nôn nóng chút nào.
Y đã dâng tấu vào cung tổng cộng hai sổ con thỉnh an, một cái đương nhiên là cho thiên tử ở Vô Vi Điện, cái thứ hai là cho Thái Hậu ở Nhân Thọ Cung.
Nếu y tính không lầm, hai sổ con này cuối cùng đều sẽ như đá chìm đáy biển.
Tấu sớ của y không được đáp lại cũng có nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng kết quả chắc chắn chỉ một đáp án giống nhau.
Sau khi biết trước nguyên nhân thiên tử cho gọi bản thân hồi kinh từ phía Nguyên quân, Trì Ninh lại nói ông lão chuẩn bị thêm một bái thiếp đưa tới Tĩnh Vương phủ.
Có đáp lại hay không cũng không sao, trọng điểm là phải bày tỏ thái độ ra đó trước đã.
Đúng là Trì Ninh không sợ có người dám chặn sổ con của mình, y chỉ sợ không có ai chặn.
Trước khi ngủ say, y còn không yên tâm mà vuốt ve ôm lấy bảo bối gỗ mun vào trong ngực: [Sẽ có người áp sổ con của ta xuống chứ?]
Lực sát thương của ngươi đối với đám người ở đại nội, trong lòng ngươi không tính được sao? Nguyên quân không cần biết bói toán, cũng có thể trả lời chắc chắn: [Nhất định có.]
Tình huống hiện thực cũng giống như Trì Ninh hy vọng, hôm nay trong cung tạm thời không nhớ nổi y đâu.
Cuối cùng Trì Ninh ngủ một giấc ngon lành, từ sáng sớm tới khi mặt trời lên cao tới giờ cơm trưa, thẳng đến buổi chiều.
Mãi cho đến giờ Thân, y mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Trì Ninh chỉ ngơ ngác xiêu xiêu vẹo vẹo kê cao gối nằm trên giường mềm, lần này y cũng không nóng vội phải tỉnh táo lại ngay, chỉ tận hưởng cảm giác đầu óc lâng lâng trống rỗng.
Nhìn từ bên ngoài, trì ninh lúc này đúng là mày như núi xa, hai má hồng hào, đôi môi mỏng vẫn luôn tái nhợt cuối cùng cũng nhuốm màu đỏ thắm.
Khiến cho Trì Ninh từ một bức tranh thuỷ mặc lấy ý tả cảnh, một bước trở thành bức họa tinh xảo tỉ mỉ, màu sắc tươi tắn rực rỡ, hết sức diễm lệ.
Y cứ ngồi ngốc như vậy tới khi đôi mắt trở nên có thần lại lần nữa, lúc này mới không nhanh không chậm mà gọi người lấy nước.
Tắm gội dâng hương, rửa mặt thay quần áo.
Sau khi nhấp một ngụm trà nóng thượng hạng, hưởng thụ tỳ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc xoa bóp mát xa xong, rốt cuộc Trì Ninh mới cảm giác bản thân như được sống lại.
Thật sự sảng khoái tới tận xương cốt.
Y lúc có lúc không mà vuốt ve hắn gỗ mun, nằm liệt trên tháp mỹ nhân, nhìn nội thất trong phòng, không cái nào không tinh xảo, không có gì không hoa lệ, cười híp cả mắt.
Bên ngoài ngàn tốt vạn tốt, cũng không bằng trong nhà mình tốt, y cảm khái: “Thật là thoải mái.”
Nô tỳ Mộ Xuân rũ mi cụp mắt, cũng cười ngọt ngào: “Gia đã trở lại, chúng ta cũng thoải mái.”
Trì Ninh thích nghe mấy lời hùa theo có điềm lành cái tường kiểu này, càng nhiều càng tốt, ai nói y cũng không từ chối.
Nghe đám nô tỳ tranh nhau hót như chim sơn ca ngươi một câu ta một câu, nếu không phải biết rõ ai cũng chỉ là muốn kiếm miếng ăn, không thật sự có nhiều tình cảm chân thật như vậy, chắc hẳn y cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Bên ngoài rèm cửa, có tiếng ông lão truyền đến: “Đại nhân, Hàn Lâm Viện Tô đại nhân tới.”
Trì Ninh nhanh chóng nhớ ra vị Tô đại nhân này là ai —— Hàn Lâm Viện tu soạn Tô Lộ, Tô Thừa n.
Về mặt ghi nhớ một ai đó, Trì Ninh đã đạt tới trình độ gần như đã gặp là sẽ không quên, đây cũng là nguyên nhân hàng đầu khiến y có thể lăn lộn từ trong nội đình ra được.
Tô Lộ là tam khoa Trạng Nguyên năm Kỷ Hợi, thụ phong tòng lục phẩm Hàn Lâm Viện tu soạn, vốn chịu trách nhiệm biên soạn tu sửa quốc sử ký lục.
Đáng tiếc, sinh không gặp thời, môn sinh của thiên tử Tô trạng nguyên vừa vào Hàn Lâm Viện được mấy ngày, hoàng đế trên đỉnh đã thay người.
Bảng Nhãn và Thám Hoa muốn hậu đài có hậu đài, muốn xuất thân có xuất thân, sớm đã cậy thế mà thay đổi thứ hạng, làm lại cuộc đời.
Chỉ có Tô Lộ xuất thân hàn môn, không cha lại không mẹ, tính tình còn kiêu ngạo, liền bị đẩy xuống dưới.
Cuối cùng lại lưu lạc tới mức đến Nội Thư Đường dạy học.
Nội Thư Đường, chính là nơi Thái Tông hoàng đế lập ra chuyên để tiểu hoạn quan đi học.
Hai ba trăm bé trai bảy đến mười tuổi đã tịnh thân, cùng nhau được chọn vào Nội Thư Đường, được bốn vị quan lại từ Hàn Lâm Viện dạy đọc sách, đương nhiên là để có một ngày thông thạo văn chương, ở nội đình xuất sắc hơn người.
Các đời lịch đại, để hoạn quan đi học là quy định chưa từng có, chỉ có triều ta là có.
Đối với người vào cung từ nhỏ như Trì Ninh, vào Nội Thư Đường đọc sách, chính là giúp bọn họ thay đổi nhân sinh một bước lên trời, cần phải đền ơn đáp nghĩa, nói cầu còn không được cũng không sai.
Nhưng đối với các vị quan Hàn Lâm phụng mệnh dạy học, dạng công việc này cực kỳ phân biệt đối xử.
Nếu muốn tạo quan hệ tốt với hoạn quan, đây tự nhiên là một công việc không tệ.
Nội thị nhỏ tuổi có thể được chọn vào Nội Thư Đường, nếu không có ngoại lệ thì sau này đều là những thái giám có hoạn lộ thênh thang, chưa nói mỗi người đều có thể trở thành đại thái giám, ít nhất cũng sẽ trở thành chưởng sự một phương.
Sớm kết giao với hoạn quan dạng này, khẳng định trăm lợi không hại.
Nhưng nếu là văn thần khinh thường hoạn quan, đảm nhiệm công việc như vậy thì không khác gì bị sỉ nhục.
Tô Lộ thật sự bất hạnh, vì hắn thuộc dạng người phía sau, vì để thấy hắn càng thêm đau khổ, người muốn chỉnh hắn đã nghĩ mọi cách để hắn đóng đinh đến chết ở Nội Thư Đường.
Một thần tử “khí khái” cỡ này, vốn dĩ không nên quen biết người chỉ thích nghe người ta nịnh hót bản thân như Trì Ninh.
Nhưng, vận mệnh chính là thần kỳ như vậy.
Không chỉ khiến Trì Ninh gặp được người gần như đã bị dìm xuống đáy cuộc đời như Tô Lộ, còn để y thấy được một mặt khác của vị Tô tu soạn này.
Kỳ thật Tô Lộ cũng không có khinh thường hoạn quan, thậm chí đối với trẻ con, đối việc giảng dạy hắn đều cực kỳ kiên nhẫn.
“Đau khổ” của hắn là giả vờ.
Bởi vì nếu hắn thể hiện ra mỗi ngày đều rất vui vẻ, vậy hắn không thể dạy học yên ổn.
Trì Ninh lập tức lấy làm kinh ngạc trước cốt cách thanh kỳ này của Tô Lộ.
Vừa vặn lúc ấy Tô Lộ gặp được một khó khăn không lớn không nhỏ, đối với Trì Ninh chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, vì thế y liền thuận nước đẩy thuyền giúp Tô Lộ một ân tình.
Hơn nữa y còn thoải mái hào phóng nói với Tô Lộ, y giúp hắn chủ yếu là vì coi trọng mặt mũi hắn.
Tư thái hoàn mỹ, phong thần tuấn lãng, chi lan ngọc thụ, trăng sáng trên trời, không một ai có thể là Trạng Nguyên lang hoàn hảo như Tô Lộ.
Nói thẳng ra là, Trì Ninh - một người thích hết thảy những thứ cảnh đẹp ý vui, lại muốn nhận thêm con trai.
Thật ra chính y cũng không rõ, rốt cuộc vì sao bản thân lại có tình thương phức tạp của người cha.
Nhưng y cũng sẽ không làm khó chính mình, y đã muốn thì sẽ suy nghĩ cách để có được.
“Ngươi làm con trai ngoan của ta, cha tự nhiên sẽ vì ngươi phá vỡ mọi chướng ngại.” Chịu thì chịu, không chịu buộc chịu.
Về mặt này, danh tiếng của Trì Ninh cực tốt, không làm khó người khác, cũng sẽ không trả đũa sau khi bị cự tuyệt.
Kết quả, Trì Ninh mới vừa giúp Tô Lộ làm xong việc, hạ màn liền cuốn gói đi, thu xếp hành lý đi Giang Tả “dưỡng lão”.
Y cũng không nhớ tới Tô Lộ nữa.
Không nghĩ tới, Tô Lộ lại chủ động tự mình dâng đến cửa.
“Cha.” Một tiếng cha này, dứt khoát không thể tưởng tượng nổi, cũng không hề có chướng ngại tâm lý nhận “tặc” làm cha chút nào.
Trì Ninh bắt đầu có phần bội phục Tô Lộ, chỉ riêng tính cách và tầm nhìn đầu tư này, mai sau nhất định có thể trở thành nhân vật một phương.
Nguyên quân đột nhiên mở miệng: [Tìm lại được ta, ngươi có cảm giác gì?]
Trì Ninh không cần suy nghĩ, lập tức nói với Nguyên quân: [Ngài chính là trời của ta, đất của ta, chính là ba phần tư sinh mệnh của ta.
Ta có thể tìm lại được ngài, tự nhiên là may mắn ngút trời, cực kỳ kinh ngạc, cảm giác như tìm được người tâm phúc nhất.]
Trì Ninh nói chuyện thẳng thắn, nhiệt tình như lửa, lên xuống trầm bổng.
Rõ ràng lời nói khách sáo trống rỗng, nhưng y lại có thể nói ra cảm giác như từ tận đáy lòng.
Nguyên quân vừa lòng, nói ra nguyên nhân hắn đột nhiên mở miệng: [Ta cần nạp năng lượng.]
Nguyên quân không phải người, theo chính lời hắn nói thì hắn là thần, theo Trì Ninh hiểu thì chính là một dạng sức mạnh ghê gớm hơn người bình thường.
Chỉ cần sống thì phải ăn cơm, bổ sung năng lượng, ác ma cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua thực đơn của ác ma cũng thật là tà đạo.
[Ta dựa vào “chấp niệm” mà sống.] m thanh Nguyên quân giới thiệu thức ăn cũng không hề dao động, [nhìn thấy cánh hoa trên cổ áo kia của con trai ngươi không? Đó chính là “chấp”, hoặc theo như các ngươi nói, đó là nợ ân tình.]
Từ khi Tô Lộ bước vào, kỳ thật Trì ninh đã chú ý tới cánh hoa chiếm cứ trên chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh của Tô Lộ, máu tươi đầm đìa, cực kỳ dọa người, mà Tô Lộ cùng những người khác cứ như không nhìn thấy, dường như nó cũng không tồn tại.
Trì Ninh không tin quỷ thần, lại rất thích xem thoại bản, thuật ngữ cơ bản huyền học y đều hiểu rõ: [Đây là nợ đào hoa của Tô Lộ?]
[Càng giống tội nghiệt đào hoa do người gây ra hơn.
Chẳng qua trên thế gian căn bản không có huyền học, ngươi không cần mê tín.] Giọng nói Nguyên quân có phần bất mãn, có vẻ rất khinh thường những thứ kỳ môn độn giáp, học thuyết phong thuỷ.
Một tên ác ma, nói với một con người, đừng mê tín.
Trì Ninh: Ngài tự mình nghe thử, ngài đây là nói tiếng người sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...