Động Xuân Tâm


Khương Trĩ Y đứng dậy từ trên đệm hương bồ, cách mũ có rèm mà bất động thanh sắc nhìn nhìn khắp nơi, lại được Kinh Chập đỡ ra khỏi điện phủ, đi ra bên ngoài.
Một đường đi mãi đến nơi yên tĩnh không người, hai người ngừng lại dưới bóng cây, Khương Trĩ Y chuyển mắt qua hỏi Kinh Chập: "Như thế nào?"
Kinh Chập kề sát lỗ tai Khương Trĩ Y nói: "Quận chúa yên tâm, mới vừa rồi nô tỳ có lưu ý động tĩnh ngoài điện, có hai người tới nghe lén ở góc tường, một người hình như là đệ tử trong quan, ngoại trừ tiếng bước chân còn có tiếng chổi quét sân, toàn bộ quá trình vẫn bình tĩnh làm việc, ra vẻ như cao nhân, một vị khác bước chân đột ngột ngừng lại, sau đó liền vội vội vàng vàng đi ra, nghe tiếng chân có vẻ rất là lảo đảo hoảng loạn."
Khương Trĩ Y bừng tỉnh nheo mắt lạn: "Một vị án binh bất động nghe ta nói chuyện, một vị vội vội vàng vàng chạy đi báo tin, đúng rồi, vậy liền đúng hết rồi!"
"Quận chúa cao minh, sau hôm nay, Trương đạo trưởng hiểu lầm việc hôn nhân của ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân không thành, nhất định sẽ xuất quan lần nữa."
Khương Trĩ Y gật gật đầu, chờ cá cắn câu, liền có thể vạch trần cái chuyện thoại bản nhảm nhí này, cũng có thể hỏi rõ ràng xem chuyện hòa thân rốt cuộc là có căn cứ xác thật gì hay không, đợi nàng tra ra rõ ràng chân tướng, liền gửi tin tranh công cho Nguyên Sách.
Còn chuyện nàng khấn vái hôm nay...
Trời biết, đất biết, Tam Thanh Đạo Tổ biết, Nguyên Sách thì không cần biết.
Khương Trĩ Y bước nhẹ đi ra ngoài, đang định đi xuống thềm đá thật dài, chợt thấy phía trước có một thân ảnh áo bào xanh quen thuộc đang hấp tấp đi xuống từng bậc thang, mà dường như rất có phong phạm chạy trối chết.
"Hở?" Khương Trĩ Y ngừng lại trước cửa xem, đưa ngón tay chỉ về xa xa, "Đó là Bùi Tử Tống sao?"
Kinh Chập theo hướng nàng chỉ mà nhìn qua, cảm thấy bóng dáng đó đích xác là vô cùng giống, nhưng công tử của Tướng quốc từ trước đến nay vẫn thong dong thư thả, sao lại có thể có dáng đi chật vật như vậy?
Mắt thấy nam tử phía trước một chân vướng phải thềm đá cuối cùng, suýt nữa ngã cái quăng cả dép ——
"Khí chất này kém xa Bùi công tử," Kinh Chập lắc đầu, "Chỉ là bóng dáng giống nhau thôi."
Vào tháng tám, cuối thu mát mẻ, bệnh tình của Vĩnh Ân Hầu có chuyển biến tốt đẹp, Khương Trĩ Y cũng không cần canh giữ ở trước giường bệnh một tấc không rời, nghĩ lúc này Nguyên Sách hẳn vẫn còn trên đường suất quân về Hà Tây, nàng liền nhân cơ hội chú ý hướng gió trên triều đình một chút ——
Ngay khoảng khắc Nhị hoàng tử bị bại, hắn liền bị bắt bắt lấy hạ ngục, một chúng gia quyến trong phủ hoàng tử cũng chờ đợi sau thu hỏi trảm, tất cả phản thần có liên quan đến trận phản này cũng rơi vào kết cục tru di cả nhà.

Tiết thu phân qua đi, trên đường Trường An không biết sẽ nhuộm máu mấy ngày.
Thái Tử lúc trước cứu tế bất lợi chỉ bị phạt cấm túc, vốn do thiên tử thủ hạ lưu tình, hoặc xuất phát từ quyết định có dự tính nào khác.

Thế nhưng khi cung biến xảy ra, Thái Tử vậy mà không hề có khả năng ứng biến, kế hoạch duy nhất của hắn đó là mang theo phụ hoàng mẫu hậu cùng Thái Tử Phi chạy trốn bằng mật đạo.

Là một trữ quân, sao có thể chỉ lo cho tánh mạng một nhà, bỏ đế vị mà đi, trước đây chỉ là triều thần theo phe nhị hoàng tử hay chỉ trích buộc tội Thái Tử, những lần phong ba này qua đi, văn võ cả triều đều có lòng bãi trữ, sớ buộc tội Thái Tử dâng lên điện Kim Loan Điện như bướm bay đầy trời, ngay cả thiên tử vốn xuất thân từ nhà võ lần này cũng đã thất vọng tột đỉnh với Thái Tử, chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đưa ra quyết định.
Ngược lại thì tứ hoàng tử, hai tháng nay lấy khí thế như sấm rền gió cuốn cứu tế tình hình thiên tai của ba châu ở phía nam, lại còn giải vây hoàng cung giữa trận phản loạn, cứu thiên tử cùng một chúng trọng thần khỏi nguy nan sinh tử, tự mình mang binh đi bắt lấy nhị hoàng tử, hiện tại đang rất nổi bật trong triều, dường như đã trở thành lựa chọn cho vị trí trữ quân mới.
Ngày này, Khương Trĩ Y hỏi Bảo Gia đang ở hầu phủ làm khách: "Thái Tử điện hạ hiện giờ cảnh ngộ như vậy, Hoàng Hậu không thể tránh được bị liên luỵ, a tỷ có bị liên lụy hay không?"
Bảo Gia đối với chuyện này khịt mũi coi thường, bưng chén trà lên tùy ý thổi thổi mấy hơi: "Ta cùng bọn họ đã sớm không còn quan hệ, liên lụy cũng không đến trên đầu ta."
Từ sau khi Bảo Gia khai phủ độc lập, nhiều năm qua vừa dưỡng trai lơ, lại gia nhập thương giới, đủ loại hành tích kinh thế hãi tục, Hưng Võ Đế cùng Hoàng Hậu cơ hồ đều coi như không có đứa nữ nhi này.
Nhưng mà tuy là như thế, bọn họ đối với những việc làm của Bảo Gia cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, toàn mặc kệ nàng ta.
Lúc trước Khương Trĩ Y cho rằng đây là do phụ mẫu chiều chuộng, nhưng mãi đến đêm trừ tịch năm trước, biết được chuyện cả nhà Lý Từ Phong bị phán lưu đày sự mới mơ hồ đoán được, hoá ra năm đó Bảo Gia a tỷ có thể là sắp cùng Lý Từ Phong bàn chuyện cưới hỏi, nhưng ngay thời điểm mấu chốt đó, thiên tử lại phán Lý gia tội khi quân, làm cho Bảo Gia a tỷ từ nay về sau không còn hứng thú với hôn sự nữa.

Phần chiều chuộng này, có lẽ là một chút bồi thường cho nữ nhi của mình đi.
"Ngươi cũng không cần thổn thức quá mức vì bọn họ đâu, mẫu hậu kia của ta cùng Thái Tử a huynh lúc trước ở vương phủ đối tốt với ngươi, bởi vì bọn họ là chủ tử đứng đắn của vương phủ, tất nhiên phải hào phóng đãi khách, cũng muốn cho đi chút nhân tình, người như bọn họ vậy, làm gì có chuyện thiệt tình." Bảo Gia nhàn nhạt cười, "Lại nói, a huynh vốn là không có bản lĩnh làm trữ quân, nếu thật sự ngồi lên trên cái vị trí kia, thì đừng nói giang sơn, ngay cả tánh mạng sớm muộn gì cũng vứt bỏ, bị bãi trữ sớm một chút cũng tốt, nếu lão nhị thượng vị, chỉ sợ sẽ đuổi tận giết tuyệt, hiện giờ là lão tứ, còn có thể giữ được tánh mạng, đã là kết cục tốt nhất rồi."
Khương Trĩ Y suy tư gì đó, gật gật đầu: "Lập tứ điện hạ làm trữ quân có thể là chuyện buộc phải làm đi."
"Nước không thể một ngày không có trữ quân, vị phụ hoàng kia của ta hiện giờ tình trạng cũng không tốt lắm, tất nhiên muốn sớm tính toán cho xong."
"À, nhưng mà cái này là ta lỡ miệng nói ra nha," Bảo Gia che miệng, hạ giọng, "Nhưng cũng không tính là bí mật không thể tiết lộ đâu, vì mọi người trong cung đều biết hết rồi.

Trong lúc cung biến, ông ta tự mình rút kiếm giết địch nên bị chút thương, sốt rồi hạ, hạ rồi lại sốt, cứ liên tục như vậy, sau khi sốt mấy lần, hiện giờ thỉnh thoảng nửa đêm kinh mộng giật bắn người lên, cho rằng phản quân ở cạnh, đã rút kiếm ngộ sát vài thái giám cung nữ rồi."
"......!Lại có chứng bệnh kinh mộng như vậy sao," Khương Trĩ Y kinh ngạc nói, "Vậy hiện giờ chính vụ là do ai xử lý vậy?"
"Chỉ là vào đêm mới căng thẳng thôi, ban ngày không sao cả, xử lý nội vụ vẫn bình thường, chỉ là nếu cứ tiếp tục mãi như thế thì không phải chuyện tốt." Bảo Gia lắc lắc đầu, "Ta lỡ miệng nói với ngươi, ngươi đừng để lộ ra bên ngoài nha."
Cho dù nàng có muốn chia sẻ tin tức thì cũng chỉ là với Nguyên Sách, nhưng hiện giờ bọn họ cách xa nhau xa như vậy, truyền tin để nói bí sự bậc này, chính là chán sống rồi.
"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, nói không chừng tới mùa thu mát mẻ thì đỡ hơn chăng," Bảo Gia lại nói, "Ba châu ở phía Nam, một đám quan viên bị bãi miễn, ta thấy phụ hoàng kia của ta tuyển người thay người rất bận rộn, cũng không có gì quá dị thường, đúng rồi, nghe nói công tử Bùi gia cũng muốn nhập sĩ, ly kinh đi nhậm chức thì phải."
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Hắn không phải nói sức khoẻ mẫu thân hắn không tốt, hắn muốn ở kinh để tẫn hiếu, không muốn đi nơi khác làm quan sao?"

"Chuyện đó thì ta không rõ ràng lắm, nghe nói còn đi rất cấp bách, ngay cả trung thu cũng không chờ, qua một hai ngày nữa liền muốn xuất phát."
Khương Trĩ Y ngơ ngẩn hồi tưởng lại cái gì, quay đầu nhìn về phía Kinh Chập: "Kinh Chập, ngày ấy người đạo quan không lẽ thật sự là Bùi tử Tống chứ?"
Kinh Chập cũng nghĩ đến đây, hơi há miệng nửa ngày mới nói: "Không phải chứ, chẳng lẽ Bùi công tử nghe thấy được lời ngài nói, cho rằng người ngài có ý là hắn, sợ Thẩm Thiếu tướng quân giết vào kinh, nên liền vội vàng thu thập hành lý trốn chạy?"
Khương Trĩ Y càng nghĩ việc này càng thấy hoang đường, ngẫm lại hẳn là sẽ không trùng hợp đến như vậy được, nhưng lại nghĩ lỡ như có thật thì sao? Sáng hôm sau thật sự ngồi không được, nên sáng sớm liền đi qua Bùi phủ.
Lại nghe nói đúng là hôm nay Bùi tử Tống khởi hành, giờ phút này đã trên đường ra khỏi thành.
Lấy lễ tiết chu đáo của Bùi tử Tống, nhất định đã cùng bạn bè thân thích trong kinh chia tay xong rồi, nàng tốt xấu gì cũng là giao tình chung hoạn nạn, đi xa vậy mà cư nhiên ngay cả báo cho cũng chưa từng, xem ra Kinh Chập suy đoán thật sự không sai.
Khương Trĩ Y hỏi thăm rõ ràng Bùi Tử Tống đi ra thành bằng cửa nào, sau đó vội vàng bảo xa phu quay đầu, giục ngựa đuổi theo về hướng cửa thành đó.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thật vất vả mới nửa đường nhìn thấy xe ngựa của Bùi gia, muốn bảo Kinh Chập kêu xa phu Bùi gia dừng lại, nhưng không ngờ mới vừa kêu, xe ngựa Bùi gia vậy mà càng chạy thế càng nhanh, mắt thấy bánh xe xoay chuyển sắp phát ra sao xẹt luôn rồi!
Khương Trĩ Y hương về phía trước thủ thế, lệnh cho xa phu nhà mình cần phải chặn xe ngựa Bùi gia lại.
Xa phu lấy ra kỹ xảo đánh xe cả đời, phí sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc ngay trước cửa thành đã thành công vượt qua xa ngựa Bùi gia, hất đuôi xe chặn đầu lại.
Xe ngựa Bùi gia buộc phải dừng.
Khương Trĩ Y một đường này bị xốc đến lung lay, đầu cũng say xe, vừa xoa thái dương vừa được Kinh Chập dìu xuống xe ngựa, tiến đến bên cạnh xe ngựa Bùi gia: "Bùi công tử chạy cái gì?"
Người bên trong hình như do dự một chút, rồi xốc mành xe đi xuống, gật đầu chắp tay thi lễ nói: "Không biết quận chúa ở phía sau, Bùi mỗ thất lễ, quận chúa có gì chuyện quan trọng?"
Khương Trĩ Y nhìn vành tai phiếm hồng của hắn.

Tên này một khi thẹn thùng liền đưa hết lên mặt, từ bỏ nghiệp nói dối đi.
Khương Trĩ Y xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, nhìn hắn vẫy tay, ý bảo hắn đi theo đến chỗ văng vắng người, rồi sau đó hỏi: "Ta hỏi ngươi, mấy ngày trước, ngươi có đi Thái Thanh Quan đúng không?"
Bùi tử Tống cụp mắt lắc đầu: "Chưa từng!"
Vậy là có đi rồi.


Khương Trĩ Y oán hận thở dài, sao mà Trương đạo trưởng còn chưa cắn câu, Bùi Tử Tống lại ăn mồi vậy.
"Ta nói với ngươi, ngày ấy lời ta nói đều là lừa Đạo Tổ."
Bùi Tử Tống bỗng dưng nâng mắt lên.
Khương Trĩ Y tiếp tục giải thích: "Ta là nói mát với Đạo Tổ thôi, Đạo Tổ tiếc rẻ đoạn nhân duyên này, liền sẽ càng thêm nỗ lực cột ta cùng Thẩm Thiếu tướng quân vào cùng nhau, ngươi có hiểu chưa?"
Bùi Tử Tống ngơ ngác nhìn nàng: "Lại có đạo thuật bậc này sao?"
"Còn không phải sao, áo cưới ta cũng sắp làm xong rồi, ta không bao giờ có ý muốn từ hôn với Thẩm Thiếu tướng quân đâu."
Bùi Tử Tống chần chờ một chút, đường hồng hồng bên tai rốt cuộc cũng lặn đi: "Là Bùi mỗ hiểu lầm, Bùi mỗ hổ thẹn!"
"Không trách ngươi, còn không phải quá trùng hợp hay sao?" Khương Trĩ Y xua xua tay, "Cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông mà vội vàng ly kinh, mẫu thân ngươi sức khoẻ không tốt, ngươi vì chuyện như vậy mà ly kinh, chẳng phải không lo được cho gia môn sao?"
Bùi Tử Tống bình tĩnh lại sau một trận xấu hổ, liền lắc đầu: "Quận chúa cũng hiểu lầm rồi, ta đích xác là vì chuyện đó nên chưa từng chia tay quận chúa, nhưng cũng không phải bởi vì vậy ta mới ly kinh, ngày ấy đi đạo quan, lúc đó lòng ta đã quyết, chỉ là đi chọn ngày nhậm chức mà thôi."
"Ngươi nói vậy là ——"
Bùi Tử Tống nghiêm túc lên: "Lúc ở thư viện, ta từng nói với quận chúa, vì nước vì dân thì có khối người, không thiếu mỗi ta, mẫu thân lại chỉ có một nhi tử là ta thôi, nên việc vì xã tắc vứt bỏ người thân, đó không phải là nguyện vọng của ta......!Nhưng lần này tự mình trải qua kỳ thiên tai, lại qua trận chiến ở thành Hạnh Dương, lòng ta có điều cảm ngộ, chỉ cảm thấy những lời ta nói khi đó quá mức đáng khinh.

Hiện giờ chính là lúc triều đình cần dùng người chính trực, mẫu thân cũng không muốn ta vì bà mà ở lại mãi trong nhà, ta cũng quyết tâm vì thiên hạ ngàn gia vạn gia mà ra một phần sức lực.

Ta phải xuất phát nhanh như vậy, là bởi vì nơi ta đi nhậm chức đúng là thành Hạnh Dương, sau khi chiến hỏa qua đi, Hạnh Dương cần gấp rút xây dựng lại, ta muốn mau chóng hiệp trợ Tào Tư Mã —— à, trước mắt là Tào thứ sử chứ, cùng nhau trùng kiến Hạnh Dương."
Khi Bùi Tử Tống nói lời này, đáy mắt dường như có hào quang chớp động, phảng phất như đã nhìn thấy một tòa thành sinh cơ bừng bừng, phồn vinh hưng thịnh.
"Hoá ra là như thế......" Khương Trĩ Y thở phào một hơi, cười nói, "Vậy thật tốt quá! Hạnh Dương có ngươi cùng Tào thứ sử, chắc chắn rất mau sẽ có lại sinh cơ."
"Quận chúa cùng Thẩm Thiếu tướng quân ngày sau lui tới giữa Hà Tây cùng Trường An, khi nào đi qua Hạnh Dương nhớ đặt chân vào thành, ta chiêu đãi các ngươi."
"Nhất định." Khương Trĩ Y vừa thấy mặt trời đã lên cao, "Thôi không chậm trễ ngươi đi nhậm chức nữa, ngươi mau mau khởi hành đi!"
Bùi Tử Tống nhìn người trước mặt, trịnh trọng bái một bái dài: "Quyết định lần này của Tử Tống, cũng là thụ giáo công chúa qua trận ở Hạnh Dương, may mắn được cùng quận chúa kề vai chiến đấu qua một đoạn, nguyện quận chúa sau này bình an trôi chảy, hỉ nhạc vô ưu, cùng Thẩm Thiếu tướng quân hạnh phúc mỹ mãn."
Khương Trĩ Y đáp lễ nói: "Cũng nguyện Bùi công tử tiền đồ như gấm, có chí thì nên."
Bùi Tử Tống lại lần nữa bái dài, ngay sau đó lui ra phía sau xoay người, xốc mành đi lên xe ngựa.
Khương Trĩ Y đứng tạu chỗ nhìn theo hắn rời đi, phảng phất như nhìn thấy cánh tay đắc lực, rường cột của nước nhà rất nhiều năm sau, tại đây, một ngày đầu thu tháng tám năm Hưng Võ mười hai, bước một bước đầu tiên lên con đường quan lộ của hắn.

Vui mừng mà nhìn xe ngựa lái xa, Khương Trĩ Y quay đầu nhìn về phía Kinh Chập: "Xong rồi, trở về đi, mới vừa nói đến áo cưới, thiếu chút nữa đã quên A Sách ca ca bảo ta đi nhìn chằm chằm, chúng ta đến tận cửa thúc giục đi!"
*
Vào thu, thời tiết từ từ chuyển lạnh, đợt nắng nóng mười năm khó gặp đã mang đến tai ương sâu nặng cho Đại Diệp rốt cuộc cũng lặng lẽ rời đi.
Bệnh ho của Vĩnh Ân Hầu chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, không cần ốm đau nằm trên giường nữa, đã có thể xuống đất đi lại.
Khương Trĩ Y trong lòng thoải mái, thấy Lý Từ Phong nhàn rỗi, liền bảo hắn cũng không cần suốt ngày canh giữ ở trong phủ, có thể đi ra bên ngoài đi dạo, thí dụ như đi "Từ Phong Lai" uống chút rượu.
Tới gần trung thu, sau giờ ngọ, Khương Trĩ Y một mình phơi nắng trong Dao Quang Các, chọc chọc Uy Vũ, chợt thấy Kinh Chập vội vàng tiến vào: "Quận chúa, nô tỳ vừa mới thu được một tin tức tốt, Trương đạo trưởng thật sự vân du trở về!"
Khương Trĩ Y lập tức buông cây gậy chọc mèo trong tay ra, ngồi bật dậy: "Thế mà cũng để ta tóm được, chúng ta liền đi Thái Thanh Quan."
Kinh Chập giơ tay phất phất ngăn người lại: "Quận chúa an tâm một chút, hiện giờ Trương đạo trưởng chạy trốn cũng chạy không được, ngài vẫn nên xem một tin tốt khác nữa đã."
"Xem hở?" Khương Trĩ Y nghi hoặc chớp chớp mắt.
Kinh Chập giơ tay, quay về phía sau vỗ hai cái.
Một ma ma ôm một cái hộp y phục nặng trĩu đi lên trước, đầy mặt vui mừng: "Chúc mừng quận chúa, áo cưới của ngài làm xong rồi!"
Khương Trĩ Y vui mừng bước nhanh lên, nhìn hộp gỗ tử đàn trong lòng ngực ma ma, lại giống gần hương tình khiếp, có chút không dám mở ra, trầm mặc nhẹ nhàng vươn tay, thật cẩn thận vuốt ve qua chữ hỉ khắc trên hộp.
Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng của Nguyên Sách trong cái đêm sắp chia tay đó —— Ngoan ngoãn ở Trường An, chờ ta tới cưới nàng.
"Áo cưới làm hơn nửa năm rồi, quận chúa mau mở ra nhìn một cái đi!" Kinh Chập cùng ma ma cười nhìn nàng.
Khương Trĩ Y gật gật đầu, mới vừa sờ đến khoá hộp, chợt nghe thấy một tiếng bước chân vội vã tiến vào.
Giương mắt vừa nhìn, liền thấy Bảo Gia thở hồng hộc được tỳ nữ dẫn vào.
"A tỷ sao bỗng nhiên lại tới?" Lực chú ý của Khương Trĩ Y tất cả đều nằm trên áo cưới, nên chưa để ý thấy sắc mặt khác thường của Bảo Gia, không đợi nàng ta đáp lại, cười chỉ chỉ hộp y phục trước mặt, "A tỷ tới vừa đúng lúc, mau tới xem áo cưới của ta này, ta cũng còn chưa có xem đâu, cùng a tỷ mở ra xem lần đầu tiên luôn đó!"
Bước chân Bảo Gia cứng lại, khuôn mặt vốn đang tái nhợt giờ lại cứng đờ.
"Sao vậy?" Khương Trĩ Y ngơ ngác nhìn thần sắc nghiêm túc chưa vao giờ có trên mặt Bảo Gia.
"Trĩ Y, lão tứ mang tin tức đến phủ công chúa, nhờ ta nói cho ngươi ——"
Ý cười trên mặt Khương Trĩ Y nháy mắt thu lại: "Làm sao vậy, trong cung xảy ra chuyện gì?"
"Tây La đưa thư thỉnh cầu liên hôn với Đại Diệp, người muốn cầu thú ——" Bảo Gia gian nan mà nuốt xuống, "Là ngươi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui