Khương Trĩ Y bị ánh mắt u ám này nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, không hiểu ra sao, ngốc ngốc nửa ngày rồi nhìn hắn: "Chàng đang nói cái gì......"
Nàng cũng có ngày ngây cả người không hiểu ra sao như vậy.
Lúc trước đầy miệng huyên thuyên nói toàn những thứ hắn nghe không hiểu, hắn vô số lần muốn hỏi "Nàng đang nói cái gì", nhưng sợ sơ sẩy bị bại lộ nên thôi.
Khương Trĩ Y kinh nghi bất định mà nhìn thần sắc hắn như trúng tà, duỗi tay tiến lên sờ cái trán hắn: "Chàng ăn nói vớ vẩn gì vậy? Chẳng lẽ chàng cũng nhiễm bệnh sao?"
Bàn tay mềm ấm xoa xoa lên trán, Nguyên Sách theo cảm xúc dễ chịu này nhắm mắt lại, đầu dựa lên trụ giường, thở ra một hơi.
Theo cái "quả tẩu" này của mình lăn lộn hai tháng, ngày cũng làm lụng vất vả, đêm cũng vất vả làm lụng, ban ngày sắm vai huynh trưởng, ban đêm bị huynh trưởng kêu đi trong mộng nói chuyện.
Muốn ép nàng ấy rời đi, huynh trưởng nói trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, đừng thương tổn nàng.
Vậy không đuổi thì không đuổi đi, nhưng con người chứ đâu phải cỏ cây, cùng nàng sớm chiều bên nhau, lúc động ý niệm không nên, huynh trưởng lại nói trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, vi huynh rất là đau lòng.
......!Hay một câu trưởng tẩu như mẹ, thật là một hồi tai bay vạ gió.
Khương Trĩ Y theo động tác hắn tựa ra sau lưng cũng nhoài người qua, lòng bàn tay mu bàn tay qua qua lại lại sờ trán hắn: "Hình như là có hơi nóng, có phải chàng bị sốt hay không?"
Nguyên Sách dựa vào trụ giường, nhướng mi mắt lên, vừa định nói không có, liền thấy nàng vì muốn sờ trán hắn đã bò ra khỏi chăn, giờ phút này đang ngồi quỳ ở trên giường, thân thể hơi khom xuống, vạt áo trung y phất phơ, lộ ra một góc tâm y (Editor: đồ lót) màu vàng nhạt.
Một cái gì trắng trẻo có vẻ mềm mại từ khe hở căng tràn lên, ánh mắt Nguyên Sách ngừng lại, lời nói đến bên miệng đã quên.
"Ai......!Sao càng lúc càng nóng thế này!" Khương Trĩ Y vuốt vuốt trán hắn, cả kinh.
Nguyên Sách nhanh chóng dời mắt đi, giơ tay nắm lấy cánh tay nàng, thuận thế nhẹ nhàng đẩy người về phía sau: "Về ổ chăn của nàng đi."
Khương Trĩ Y lảo đảo chống giường, nhíu mày: "......!Ta còn không phải quan tâm chàng sao?"
Nguyên Sách quay đầu đi, dư quang ngó thấy nàng không hề nhúc nhích, giống như đang tức giận nàng quan tâm một phen lại đổi hắn làm mặt lạnh: "Chăm sóc chính mình trước, trời lạnh lắm, không biết sao?"
Khương Trĩ Y à một tiếng, chui về chỗ cũ, lại kéo chăn lên: "Vậy chàng không thoải mái phải thỉnh y sư nha."
Ngẫm lại việc hôm nay hắn cũng chẳng hay biết gì, còn gây với nàng một trận nhất định cũng mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, Khương Trĩ Y mềm lòng lại: "Thôi được rồi, dù sao hôm nay cũng chỉ là hiểu lầm, ta cũng không cãi nhau với chàng nữa, chúng ta huề đi."
Nguyên Sách hơi cong người lại, quay đầu liếc nhìn nàng một cái: "Ngủ một ngày không đói bụng?"
"Đói ——" Khương Trĩ Y đang đáp lời chợt giật mình cả kinh, nhìn về hướng ngoài cửa sổ, "Từ từ, ta ngủ cả một ngày, vậy nghĩa trang bên kia?"
Sáng nay Khương Trĩ Y thức dậy rất sớm, nghĩ ngồi chờ cũng không có việc gì làm, liền tới tìm Nguyên Sách, kết quả mới đi đến gần Thẩm phủ đã gặp hạ nhân Thẩm gia tới báo tin, nói công tử bị muộn một khắc, nhìn lên phía trước liền phát hiện xe ngựa của nữ quyến Bùi gia nữ ngừng ngay trước cửa Thẩm phủ, nàng liền nộ khí đằng đằng tiến vào.
Sau đó nàng lại ngất xỉu trong thư phòng, Nguyên Sách thấy nàng hôm nay không nên đi ra ngoài nữa, liền bảo Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn mang đồ cũng đi nghĩa trang, tính thay Khương Trĩ Y tế bái mẫu thân.
Khương Trĩ Y nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài, mặt lộ vẻ ảo não: "Ta ngủ một giấc này sao lại ngủ lâu như vậy......"
"Yên tâm, mẫu thân nàng không trách nàng đâu." Muốn trách cũng là phải trách ket ra tay tàn nhẫn, đốt an thần hương cho nàng cả ngày.
Nguyên Sách từ giường đứng dậy, đến cạnh bàn trà rót một chén trà lạnh uống: "Hai tỳ nữ kia của nàng đi chậm, không biết bao lâu mới về, ta bảo người mang bữa tối vào, nàng cứ ở chỗ này ăn."
"Vậy chàng sẽ dùng bữa tối với ta sao?" Khương Trĩ Y nháy mắt hỏi.
Nguyên Sách nhìn ngoài cửa sổ, từ một khắc trước, Mục Tân Hồng liền vẫn luôn đi qua đi lại bên ngoài đường hành lang, tựa hồ rất sốt ruột với chuyện tiền đồ nghiệp lớn của bọn họ sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào, cũng thập phần đau đớn với vị thiếu tướng quân lưu luyến hương khuê như hắn.
"Một mình ta ăn không ngon, nhất định phải có ai ăn cùng ta mới được!" Thấy hắn không nói, Khương Trĩ Y lại thêm một câu.
Ngoài cửa sổ, tầm mắt của Mục Tân Hồng và Nguyên Sách tình cờ tương ngộ, ánh mắt Mục Tân Hồng nôn nóng, chắp tay trước ngực như cầu thần bái phật, không tiếng động thúc giục hắn mau mau đi thương nghị chính sự —— còn không nghĩ biện pháp liền xong rồi!
*
Cuối giờ Tuất, trong thư phòng, Mục Tân Hồng cùng Lý Từ Phong mỗi người một bên, ngồi trên giường La Hán, đây là ván cờ thứ 19 rồi, trước nay chưa thấy ai có thể ăn bữa tối lâu như vậy.
Cơm tối nay phải lội xuống ruộng bẻ măng mùa đông, hay là phải đi ra sông câu cá chép rồi mới về nấu vậy?
Nếu đổi thành thiếu tướng quân ở biên quan, với ngần ấy thời gian, thì hai mươi cái bữa tối đều ăn xong rồi.
Có thời gian thế này, còn có bằng tập bắn hai trăm mũi tên, cưỡi ngựa 30 vòng, tập diễn mười tràng quân trận......
Mục Tân Hồng nhìn ván cờ loạn lạc trước mặt, đi một quân liền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Thanh Tùng đứng hầu hạ ở bên sầu đến mức bữa tối cũng ăn chưa xong, một mặt là bị đả kích bởi chuyện của Bùi cô nương cùng đại công tử —— lúc trước nói chuyện quận chúa cùng đại công tử có tư tình, hắn tốt xấu gì còn biết được hai người này có quen biết, còn bị Bùi cô nương kia cùng đại công tử, hắn thậm chí còn không biết được bọn họ mở miệng nói chuyện với nhau khi nào!
Một bên, hắn lại lo lắng thân phận công tử hiện giờ bại lộ —— có câu nói như thế nào nhỉ, à, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, công tử cam nguyện chết trên tay quận chúa, cũng coi như thành quỷ phong lưu đi, nhưng hắn thì cho dù không hề phong lưu, cũng không giữ được mạng nhỏ!
Đúng lúc Thanh Tùng cùng Mục Tân Hồng lo lắng không thôi, ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân tiếng, Nguyên Sách đẩy cửa thư phòng ra một phen.
Mục Tân Hồng như lửa cháy tới mông mà đứng phắt dậy.
"......! Thiếu tướng quân, ngài ra rồi! Quận chúa trở về rồi sao?" Mục Tân Hồng đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy hai tỳ nữ bên người quận chúa đã tới rồi, lại đang đi về hướng tẩm gian (Editor: phòng tắm), liền trố mắt nói, "Quận chúa đêm nay còn muốn ngủ lại?"
"Ta giữ," Nguyên Sách ngồi trên ghế dựa, "Làm sao vậy?"
"......"
"Thiếu tướng quân, trước mắt chính sự quan trọng, không thể trì hoãn ở việc nhi nữ thường tình a!" Mục Tân Hồng tiến lên đi đóng cửa sổ lại, chỉ Lý Từ Phong đang khí định thần nhàn uống trà, "Lý tiên sinh nói, chứng ứ máu của quận chúa do lần trước dùng thuốc trị nên đang chậm rãi tiêu tán, hiện giờ bao lâu sẽ hoàn toàn hết thì không đoán chắc được, nói không chừng quận chúa ngủ một giấc dậy, đột nhiên liền nhớ lại tất cả......"
"Cho nên, giữ người lại nơi này không phải an toàn nhất?"
Mục Tân Hồng sửng sốt.
Nguyên Sách nhìn về phía Lý Từ Phong.
Lý Từ Phong liếc hắn một cái: "Lại muốn kéo ta làm chuyện không có y đức?"
"Tình trạng này của nàng, nếu không dùng thuốc mau chóng tiêu trừ ứ máu, có tổn thương gì với thân thể không?"
"Không, đừng bị va chạm lần thứ hai là được."
"Vậy hôm nay ngươi xem như không hề tra được cái gì, khi nào trả y án lại cho Hầu phủ, cũng nói nàng rất bình thường, thân thể không có gì ngại là được."
Lý Từ Phong thở dài.
Mục Tân Hồng vừa thấy Nguyên Sách có điều tính toán, lập tức lấy lại sĩ khí: "Lý tiên sinh, phiền ngài!"
Lý Từ Phong: "Quen rồi."
Hắn dưỡng hoạt tử nhân nửa năm, vị sát thần này nói giết liền giết, chỉ mấy trong một chén trà liền làm người ta tắt thở.
Mấy tên phạm nhân vào hình phòng của quân doanh cũng vậy, vị sát thần này đánh tới sắp tắt thở liền đưa cho hắn trị, chờ hắn trị tốt lại liền đánh tiếp đến sắp tắt thở —— là một y giả, phải đi theo lo cho một vị thiếu tướng quân như vậy, quả thật bất hạnh.
Nguyên Sách phân phó Lý Từ Phong xong, một ngón tay chỉ về hướng Mục Tân Hồng: "Ngươi đi thăm dò xem Vĩnh Ân Hầu đến nơi nào, phái người mau chóng hộ tống hồi kinh."
"Tuân lệnh!"
"Ngươi ——" Nguyên Sách chỉ Thanh Tùng, "Hỏi thăm phu nhân xem tam thư lục sính bao gồm những gì rồi đi chuẩn bị, thỉnh phu nhân an bài thoả đáng trong thời gian ngắn nhất."
"Dạ!"
Miệng Thanh Tùng cùng Mục Tân Hồng đều nhanh hơn đầu óc, đáp xong một cái liền ngây người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Sách: "......!Ngài đây là muốn?"
Nguyên Sách: "Không phải nói chờ nàng tỉnh thần lại, sẽ đi đến chỗ Hoàng bá bá của nàng tố giác ta sao?"
Nếu nắm bí mật lớn nhất của Thẩm gia rồi, cũng đừng nghĩ đến ra khỏi cửa Thẩm gia.
Trước khi nàng tỉnh lại, cần phải làm cho xong chuyện nên làm, nhìn xem đến lúc đó, là vị hôn phu ván đã đóng thuyền của nàng quan trọng, hay là Hoàng bá bá của nàng quan trọng.
*
Từ trong tẩm gian sương khói mịt mờ ra tới, Khương Trĩ Y bôi xong sữa dưỡng ẩm, một thân hương khí thơm tho mà trở lại tây sương phòng, mới vừa vào cửa, liền thấy Nguyên Sách cũng đã tắm gội xong, mặc bộ y phục đơn giản ngồi ở mép giường, đang đợi nàng.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn liếc nhau, đồng thời che miệng cười trộm ra tiếng.
Không hổ là tiểu sảo di tình (Editor: một trận cãi nhau nhỏ sẽ làm gia tăng tình cảm), hôm nay Thẩm Thiếu tướng quân quả thực thân thiện đến giống như đổi thành người khác vậy, đầu tiên là vừa rồi dùng xong bữa tối còn chủ động nói quận chúa ngủ lại, giống như gấp gáp khó dằn, một khắc cũng không muốn rời khỏi quận chúa.
Khương Trĩ Y cũng ngoài ý muốn, nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao chàng lại tới đây?"
"Không chào đón?" Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên.
"Chỉ là hôm nay chàng cứ quái quái......" Khương Trĩ Y nhớ lại mới vừa rồi khi dùng bữa, hắn vừa gắp đồ ăn cho nàng, lại lột tôm cho nàng, lúc trước khi cùng nàng đi dạo phố, rõ ràng còn không động tay làm mấy việc của hạ nhân cơ mà, "Có phải chàng kỳ thật vẫn có làm chuyện gì có lỗi với ta? Hoặc là —— có gì muốn cầu ta?"
Nguyên Sách nhìn nàng trong chốc lát, liếc mắt phân phó hai tỳ nữ: "Đi xuống đi."
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn thập phần ngoan ngoãn mà lui đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại giúp hai người.
Khương Trĩ Y nhíu nhíu mày, giơ ngón tay trước mũi, mặt ra vẻ chắc chắn nói: "Chàng có việc, chàng khẳng định có chuyện gì."
"Đứng xa như vậy làm cái gì?" Nguyên Sách nhoài người về phía trước, "Lại đây."
Khương Trĩ Y mặc thân áo ngủ đơn bạc đi về phía trước, vừa muốn ngồi xuống mép giường, thấy hắn vừa hất cằm: "Ngồi chỗ này."
Khương Trĩ Y theo cằm hắn cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy đầu gối hắn, chần chờ nâng mắt lên: "Đâu, chỗ nào?"
"Muốn ngồi đâu thì nàng ngồi đó."
"......Ta không muốn đâu!"
"Vậy ta đây muốn, được không?"
Tròng mắt Khương Trĩ Y chuyển hướng một bên, ánh mắt lập loè: "Chàng muốn —— cái gì?"
Nguyên Sách lười nói tiếp, liền nắm lấy cánh tay nàng kéo vào trong lòng ngực.
Khương Trĩ Y giống đám mây mềm mại, nhẹ nhàng rơi xuống trên đùi hắn, nửa người ngồi không vững chới với muốn ngã, liền ôm lấy cổ hắn một phen.
Bốn mắt nhìn nhau trong gang tấc, hô hấp Khương Trĩ Y căng thẳng, mặt nóng lên, thoáng nới lỏng tay, lui về sau một chút.
Một tay Nguyên Sách ấn ở sau thắt lưng nàng, ôm người trở về, một tay nâng lên, đem từng cánh tay nàng vừa buông xuống đưa về trên cổ hắn..
Hơi thở Khương Trĩ Y như muốn ngưng lại, chỉ biết nhìn thẳng hắn.
"Trước kia từng ngồi như vậy chưa?" Nguyên Sách hỏi.
"Sao, sao lại hỏi trước kia?" Khương Trĩ Y nhìn nhìn hắn, hồi tưởng lại, "Ta nhớ không rõ!"
Thực hay, xem ra còn chưa tưởng tượng được đến bước này.
Đi hết hai tháng mới tìm ra lối rẽ, hôm nay hắn liền thay huynh trưởng chắn cái đoá hoa đào ồn ào này, cho huynh trưởng ở trên trời được thanh tịnh an bình, trước khi đêm dài lắm mộng, thu cái uy hiếp lớn nhất cho tương lai Thẩm gia vào trong túi, đoạn tuyệt hậu hoạn.
"Rốt cuộc hôm nay chàng......"
"Nàng không phải hỏi, ta có phải có điều muốn cầu nàng sao?"
Khương Trĩ Y hầm hừ quay đầu đi: "Ta biết ngay mà, không có việc gì không đăng tam bảo điện, hôm nay chàng rõ ràng là có chuyện muốn cầu ta!"
"Đúng," Nguyên Sách gật gật đầu, "Ta muốn cùng nàng, cầu cái thân."
Khương Trĩ Y ngây người ra trước tin tức long trời lở đất, biểu cảm trên mũi, mắt, lông mày đều tạm dừng, nhìn hư không chậm rãi chớp chớp mắt, ngơ ngác quay đầu lại, như không thể tin được lỗ tai chính mình: "......! Chàng nói cái gì?"
"Ta nói —— ta muốn cầu thân với nàng." Nguyên Sách thả tốc độ, lặp lại một lần.
Giống như pháo trúc đêm giao thừa bỗng nhiên nổ tung ở bên tai nổ, trong đầu Khương Trĩ Y bùm bùm rung động, nhìn hắn lắp bắp: "Cầu, cầu thân là nói ——"
Nguyên Sách ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: "Là nói, Khương Trĩ Y, nàng có muốn gả cho Nguyên Sách ta làm thê tử hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...