Phía Đông viện Thẩm phủ, Mục Tân Hồng từ Vĩnh Ân Hầu phủ trở về, eo đeo đao mà hỉ khí dương dương đi vào thư phòng, chắp tay làn quân lễ với người đang ngồi sau án thư kia, mới vừa há miệng, lại bị Nguyên Sách dựng bàn tay lên ngăn lại.
Mục Tân Hồng cảnh giác ngậm chặt miệng, dáo dác nhìn khắp nơi, không phát hiện trong phòng có ai khác, liền quay lại nhìn chăm chú phía trên ——
Hoá ra là cái ngọc bội kia vừa vặn đang tu sửa đến miếng cuối cùng, đúng lúc quan trọng nhất.
Kề bên án thư, Thanh Tùng ngừng thở mà nhìn chăm chăm cây nhíp trên tay Nguyên Sách, nó đang kẹp cái mảnh ngọc cuối cùng mà đêm qua hắn thật vất vả tìm kia được, Thanh Tùng thật sợ mình thở ra một hơi, liền thôi nát mảnh ngọc này.
Sau đó là một mảnh an tĩnh trong một khắc, keo khô, ngọc bội thành hình.
Đại công cáo thành.
Mục Tân Hồng vì chuyện này mà vui mừng trên mặt càng tăng lên.
Nguyên Sách nhìn miếng ngọc bội rạn nứt đủ đường trước mắt, thở dài một hơi, nhắm mắt lại dựa người vào lưng ghế, giơ tay xoa xoa sau cổ, hất cằm: "Nói."
Mục Tân Hồng: "Hồi bẩm thiếu tướng quân, lễ đã đưa đến, quả thực duỗi tay không đánh mặt cười, mở miệng không mắng người tặng lễ, người của Quận chúa đã khách khách khí khí nhận lấy!"
Đêm qua Thanh Tùng đề nghị tặng chút lễ vật đặc biệt mà những công tử thế gia kia lấy không ra, Mục Tân Hồng đột nhiên linh quang vụt sáng, nhớ lại lúc trước khi Quận chúa tới quân doanh tìm thiếu tướng quân, từng cảm thấy vô cùng hứng thú với bội kiếm của thiếu tướng quân ——
Bảo kiếm làm lễ vật, còn không đặc biệt sao?
Những công tử thế gia có thể tùy tiện lấy được bảo kiếm ra sao?
Cho dù có lấy ra được đi, thì có thể lấy ra cả một rương hay sao?
Một người muốn, một người có sẵn, đây còn không trời đất tạo nên một đôi!
Mục Tân Hồng vui vẻ giơ bàn tay lên nắm lại một cái: "Thiếu tướng quân yên tâm, một rương bảo kiếm tốt nhất này sẽ làm cho người khác hâm mộ tột cùng, nhất định có thể làm Quận chúa nguôi giận!"
Vừa dứt lời, tiểu binh được phái đi dọ thám trước cửa Vĩnh Ân Hầu chờ tin vội vàng chạy vội vào: "Báo ——!"
Nguyên Sách hơi nhướng mắt lên.
"Ta nói cái gì tới sẽ tới mà," Mục Tân Hồng vỗ đùi, "Có phải Quận chúa gởi thư muốn gặp thiếu tướng quân hay không?"
Tiểu binh kia đưa mắt nhìn Mục Tân Hồng đang đắc chí, ấp úng cúi đầu đầu: "Hồi bẩm thiếu tướng quân, tiểu nhân không chờ được tin Quận chúa, mà chờ được cái rương bảo kiếm kia của ngài bị người ta ném ra ngoài, cả hầu phủ đột nhiên giới nghiêm, canh giữ cẩn thận, kín như cái thùng sắt vậy, sợ là cả con ruồi cũng tránh không được tai mắt......"
"......"
Đêm khuya vắng vẻ, trong tẩm điện ở Dao Quang Các, Khương Trĩ Y mặc bộ trung y màu trắng dài, gục đầu ôm đầu gối ngồi ở trên giường, từ giờ Tuất vẫn không nhúc nhích ngồi đến mãi gần giờ Hợi.
Cốc Vũ ngồi một bên canh giữ thấy nàng chậm chạp chưa ngủ, cũng không dám lên tiếng thúc giục.
Sáng nay sau khi nhận được một rương kiếm kia, Quận chúa vừa tức giận lại vừa sợ hãi, nàng ta đã an ủi Quận chúa, nói người ta gửi một rương kiếm này ắt hẳn chỉ là nhắc nhở nàng đừng lại qua đó dây dưa quấy rầy, chỉ cần nàng cùng Thẩm Thiếu tướng quân từ đây đường ai nấy đi, nhất định là tường an không có việc gì.
Kết quả Quận chúa vừa nghe, ừ thì cũng không còn kinh hoảng, cũng không còn tức giận, nhưng lại biến thành dáng vẻ hiện tại này, cả ngày không rên một tiếng.
......!Nàng ta cũng bó tay!
Cốc Vũ suy nghĩ cả đêm không biết nên làm như thế nào, cũng không nghĩ ra được biện pháp.
Bất chợt, trong không khí vô cùng nặng nề, một tiếng "meo..." chợt vang kên giữa tẩm gian yên ắng.
Con mèo cưng kia của Quận chúa đột nhiên hướng ra ngoài cửa sổ kêu một tiếng.
"Suỵt ——" Cốc Vũ vội tiến lên đi vuốt vuốt lông cho nó, "Uy Vũ ngoan, đừng có làm phiền Quận chúa."
"Meo, meo,meo ——" con mèo lại giãy giụa, rướng cổ kêu lớn hơn nữa, có làm thế nào cũng không giữ nó lại được.
"Quận chúa, có lẽ Uy Vũ đói bụng, nô tỳ mang nó đi ra ngoài trước......"
Đầu giường bên kia, Khương Trĩ Y rốt cuộc có chút động tĩnh, thần sắc nhàn nhạt nhìn qua: "Ngươi cũng đi ra ngoài luôn đi, đêm nay không cần thức canh."
"Tối nay làm sao có thể yên tâm để Quận chúa một mình......"
"Không phải ngươi đã nói sao, hắn sẽ không tới giết ta, bất quá cảnh cáo ta đừng lại đi phiền hắn mà thôi."
Cốc Vũ ủ rũ cúi đầu, tự biết hôm nay mình nói sai lời, làm chướng mắt Quận chúa, nhưng con mèo cưng trong lòng ngực lại dựng lông kêu không ngừng, đành phải mang nó vội vàng lui ra ngoài.
Khương Trĩ Y ngồi một mình ở trên giường, lại gác cằm về trên đầu gối, nhìn mấy đồ án hoa thêu trên chăn.
Nhưng đang ngây người phát ngốc, thì đèn đuốc đang đốt trong phòng bỗng nhiên chợt lóe lên, tắt một ngọn.
Khương Trĩ Y sửng sốt quay đầu lại, theo hướng gió nhìn qua, phát hiện cửa sổ phía sau còn một cánh chưa đóng.
Xem hạ nhân làm việc này.
Miệng nàng mới mở được một nửa muốn gọi người, chợt nhớ tới mấy nô tỳ lúc này đang sẵn miệng câu an ủi phiền người, liền ngậm miệng lại, chân nhấc lên, tự mình xuống giường, mang giày đi qua.
Còn chưa đi đến phía trước cửa sổ, thì một luồng gió mạnh nghênh diện đánh tới, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra, một hắc ảnh không tiếng động nhảy vào phòng!
Khương Trĩ Y sợ tới mức ngẩn ngơ, một tiếng kêu sợ hãi mới vừa trôi đến bên miệng, thì ngay lập tức, người đã lắc mình một cái đến trước mặt nàng, bịt kín miệng nàng một phen!
Khương Trĩ Y bị xung lực bất thình lình đánh tới làm nàng suýt ngã, liền lảo đảo bước về sau vài bước, phía sau lưng dựa hẳn vào tường mới dừng lại, lúc này mới hoảng hốt phản ứng lại, không phải là cửa sổ chưa đóng, mà là cửa sổ bị người cạy ra......
Cữu cữu không phải nói cái kim ốc có thể chắn được cả chuỳ công thành hay sao?!
Khương Trĩ Y vừa kinh vừa hoảng mà ngẩng đầu lên, trong giây lát liền đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nàng theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sau một thoáng thả lỏng, dường như nhớ tới cái gì, nàng nhìn người một thân y phục dạ hành trước mặt, càng hoảng sợ mà trừng lớn mắt, bắt đầu giãy giụa.
Nguyên Sách một tay che miệng nàng lại, khác tay khác nhẹ nhàng bắt lấy, nhanh chóng tóm gọn được cả đôi cổ tay nàng, đầu gối cũng chặn về phía trước, giữ cố định được đôi chân nàng.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Khương Trĩ Y đều như bị gông cùm xiềng xích nhốt lại, chỉ còn đôi mắt là có thể giãy giụa, liều mạng chớp hàng mi dài lên án ——
Nàng bất quá chỉ một mình ngồi ở nhà thương tâm, đâu có trở ngại gì hắn cùng thân mật mới đó của hắn chứ, vậy mà hắn cũng muốn tới nhổ cỏ tận gốc hay sao!
Cho dù không nhớ tới tình ý trong quá khứ, hắn thật sự ngay cả thân phận Quận chúa của nàng đều không cố kỵ hay sao!
Nhìn người trước mặt, đôi mắt như có thiên ngôn vạn ngữ, đầy đầu tóc đen đang lộn xộn xoã tung sau lưng, gương mặt ửng đỏ, thái dương mướt mồ hôi, từng hơi thở dốc mang theo nóng hổi lọt hết vào lòng bàn tay hắn, hơi thở Nguyên Sách hơi hơi căng thẳng, rũ mắt thấy khoảng cách giữa hai người, bên tai hắn thình lình vang lên giọng nói của Thanh Tùng ——
Quận chúa hẳn đã cùng đại công tử tư định chung thân, tính lên Quận chúa chính là quả tẩu của công tử, làm vậy không phải trái nhân luân hay sao......
Rõ ràng chỉ là một chiêu khống chế địch tầm thường, nhưng lòng bàn tay hắn bỗng nhiên truyền đến vô số tia ngứa ngáy xuyên tim, ngón tay Nguyên Sách cuộn lại, nhìn chằm chằm người rồi chậm rãi lùi về sau, thấp giọng nói: "Nàng không gọi người, ta liền buông tay."
Trái tim Khương Trĩ Y nhảy thình thịch, khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Nguyên Sách chậm rãi buông một bàn tay ra.
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, cánh môi hơi hé, nửa âm tiết cũng chưa phát ra ——
Thì bàn tay vừa buông ra lại quay về bịt lại một phen.
Khương Trĩ Y: "......"
Nguyên Sách: "......"
Bốn mắt nhìn nhau không nói gì, tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ cũng trùng hợp ngừng lại trong chốc lát đó.
Huynh trưởng hẳn có trông thấy, đây không phải là hắn cố ý mạo phạm, thật là bất đắc dĩ mới làm.
Nguyên Sách âm trầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Thôi, vậy nàng cứ như thế này mà nghe ta nói đi."
Khương Trĩ Y đáp lễ hắn bằng một ánh mắt bực bội.
Chuyện tới nước này rồi, giữa nàng và hắn còn cái gì mà nói?
Nguyên Sách liếc mắt, nhìn chằm chằm một bên tường ấp ủ một lát, không quá tình nguyện mà mở miệng: "Hôm qua người ta đón về phủ, là phó tướng của ta ở biên quan."
Khương Trĩ Y ngẩn người, ánh mắt sửng sốt lại chấn động lên —— ngươi vậy mà cùng phó tướng cặp với nhau?!
Nguyên Sách: "Nam phó tướng."
—— nam ngươi cũng không buông tha!
Sắc mặt Nguyên Sách trầm xuống, từ kẽ răng rít ra một câu: "Chỉ là phó tướng, không phải thân mật."
Ánh mắt Khương Trĩ Y nhẹ nhàng lập loè một chút, lại nhăn mi, từ xoang mũi khì ra một hơi giận dỗi không tin —— ngươi lừa tiểu hài tử ba tuổi hả!
Nguyên Sách nhắm mắt lại một lát để hồi phục chút nhẫn nại, sau đó khi mở mắt ra một lần nữa, nhìn nhìn tay mình rồi buông tay đang cố định hai cổ tay nàng ra, bắt lấy cánh tay nàng nhấc lên, kéo nó bỏ vào trên thắt lưng mình.
Mắt thấy tay mình bị hắn nhét vào đai lưng hắn, dường như có một ngọn lửa cọ cọ chạy từ gót chân lên đến đỉnh đầu, Khương Trĩ Y hoảng loạn mở to mắt, ngón tay liều mạng rút về.
Làm gì vậy?
Đã có thân mật mới, vậy mà còn muốn cùng nàng có quan hệ xác thịt!
Đây là xem nàng là ai chứ ——
Nhưng khi đầu ngón tay chạm được một góc cứng ngắc, bàn tay đang vặn vẹo của Khương Trĩ Y liền dừng lại, nghi hoặc nâng mắt lên.
Nguyên Sách: "Lấy đi."
Khương Trĩ Y thử chạm vào đồ vật kia, do dự chớp chớp mắt, sau đó sờ soạng hai bên cạnh.
"......!Chớ có sờ." Tay Nguyên Sách bóp cổ tay nàng một cái, đáy mắt đè xuống một ngọn lửa, "Lấy ra đi."
Hung dữ cái gì chứ, hiện tại là ai không đủ tay để dùng?
Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái, rút cái đồ vật cứng ngắc kia ra, cúi đầu vừa nhìn, thật đúng là khối ngọc bội hình trăng non có chữ "Y" kia.
Chỉ là tuy được miễn cưỡng ghép lại thành hình, nhưng trên ngọc bội lại đã đầy vết nứt, đã không còn oánh nhuận không tì vết như cũ nữa.
Nhìn nhìn, ánh mắt Khương Trĩ Y ảm đạm xuống, lông mi nhẹ nhàng chớp, chớp một cái tiếp theo thì liền có giọt nước mắt trào ra tới.
"......" Tay Nguyên Sách đang nắm cổ tay người hơi chần chờ, buông lỏng.
Người trước mặt trong tay nắm chặt ngọc bội, một đôi mắt sưng đỏ chưa tiêu hơi buông xuống, nhìn chằm chằm chữ "Y" được ghép từ năm bảy mảnh kia, đôi mắt ngấn lệ chớp động, lại quật cường không để nước mắt rơi xuống, nhìn có vài phần đáng thương......
Dù sao cũng là do hắn dưới danh huynh trưởng ném vỡ tín vật mà huynh trưởng hẳn coi là trân bảo ——
Nguyên Sách nghiêng đầu nhìn màn trời đen nhánh ngoài cửa sổ, há miệng thở dài một hơi, sau đó ho nhẹ một tiếng: "Được rồi, sửa xong rồi, đừng khóc nữa."
Khương Trĩ Y mắt lóng lánh nước ngẩng đầu lên: "Sửa xong thì có ích lợi gì? Ngươi sửa được cái ngọc bội này, có sửa được trái tim ta không!"
"......"
"Từ xưa, gương vỡ khó lành, vết nứt đã có, mặc dù miễn cưỡng ghép lại, cũng đã không phải là mặt gương kia......!Ta biết, A Sách ca ca của ta đã sớm không còn nữa......"
Giữa mày Nguyên Sách nhảy dựng, ánh mắt sắc nhọn chợt quét xuống.
Khương Trĩ Y tựa hồ căn bản không chú ý thần sắc hắn đang biến ảo, nàng hãy còn nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, quyết tuyệt quay đầu đi: "Ta coi như hắn đã chết trận sa trường, hiện giờ trở về là người khác, ngươi đi đi! Còn không đi, thân mật mới của ngươi chờ sẽ sốt ruột......"
"............"
Hắn cũng không dư thừa thời gian dây dưa nói qua nói lại ở chỗ này.
"Được, vậy ta liền mang nàng đi gặp 'thân mật mới' của ta".
Nguyên Sách hoạt động cổ, rồi đưa tay kéo tấm màn cửa kế bên qua, sau đó xoay người trước mặt mấy vòng, quấn vào trong tấm màn.
Khương Trĩ Y lảo đảo tại chỗ xoay hết ba vòng, nháy mắt bị bọc thành cái nhộng, lại thấy một tấm áo khoác chợt phủ lên đầu mình, trước mắt tối sầm lại, rồi trời đất quay cuồng một cái, người đã bị hắn giơ cánh tay khiêng lên vai.
"Ngươi, ngươi còn muốn mang ta đi gặp......!Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cùng nàng ta làm tịnh đế song hoa cho ngươi hưởng phúc Tề nhân!" Khương Trĩ Y quả thực không thể tin được những gì mình mới vừa nghe, tức giận đến mắt đầy sao xẹt, đôi chân khua khoắng giữa không trung muốn đá hắn, "Khương Trĩ Y ta đời này làm mẫu đơn, làm nguyệt quý, làm hải đường, cũng tuyệt đối không làm hoa tịnh đế ——".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...