Toàn thân Lục Sát chợt cứng đờ, hắn cảm nhận nơi bả vai dòng chất lỏng nóng bỏng đang càng ngày túa ra nhiều hơn nữa, đôi mắt thâm thúy của hắn chợt lóe lên một tia đớn đau.
Lục Sát nâng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của Hàn Khiết Tình, lại nhìn xuống một cây kim loại có đầu nhọn hoắt còn đang đọng lại máu trên tay của cô, trái tim hắn như bị bóp nghẹt lấy.
Ý thức của Lục Sát sau giây phút ngỡ ngàng liền được khôi phục trở lại, hắn đã nhận ra vừa rồi vì Hàn Khiết Tình muốn thoát khỏi vòng tay hắn cô đã lấy một cây kim loại từ đâu đó đâm vào bả vai hắn, tuy vết thương không sâu nhưng đầu kim loại lại nhọn hoắt nên vẫn khiến máu túa ra không ngừng.
Vậy mà dù vết thương có đang chảy máu Lục Sát cũng chả thấy đau đớn bằng trái tim hắn, hắn nhìn Hàn Khiết Tình bằng một đôi mắt tuyệt vọng: “Em thật sự chán ghét anh như vậy sao? Thà dùng kim loại nhọn hoắt đâm anh cũng chẳng muốn anh ôm em?”
Khi đôi mắt trầm lặng của Hàn Khiết Tình nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Lục Sát trái tim cô nhói lên một tầng đau đớn, cô duy trì nụ cười lạnh trên môi mà chậm rãi cất tiếng khàn khàn: “Đâm anh một nhát thì thế nào? Có thể bù đắp lại được bao nhiêu sự tổn thương tôi không? Đúng vậy, thà đâm anh tôi cũng chẳng muốn anh chạm vào tôi, cứ hễ nghĩ tới anh là bao nhiêu sự đau khổ đều ùa về trong kí ức tôi...”
Đối diện với sự căm hận của cô, Lục Sát bất chợt cười khổ một tiếng, vết thương trên vai đang rỉ máu nhiều hơn mà hắn chẳng để tâm đến, khổ sở lên tiếng bi ai: “Hóa ra em hận anh đến như vậy.
Hận đến nổi dù anh có chết cũng không thể khiến em từ bỏ sự hận thù ấy...”
Dứt lời Lục Sát cười chua chát một tiếng, ánh mắt lưu luyến dừng trên gương mặt xinh đẹp nhưng lại tái nhợt của Hàn Khiết Tình hồi lâu rồi mới xoay người thất thểu đi thẳng một mạch, không hề quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn nhưng lại chứa một sự cô độc và buồn tẻ của Lục Sát dần khuất sau màn đêm tăm tối, nước mắt của Hàn Khiết Tình tuôn rơi như suối, cô nghẹn ngào siết chặt lấy cây kim loại trong lòng bàn tay mình, trái tim đớn đau như bị ai bóp chặt lấy, thở không cũng đau...
----------------
Sau ngày Lục Sát đến tìm Hàn Khiết Tình thì đã khoảng một tuần lễ sau đó cô không hề nhìn thấy hắn xuất hiện một lần nào nữa, giống như là hắn vô tình đi ngang vào lúc cô đang cố quên đi hắn rồi khi lần nữa khiến cô đau lòng lại bất chợt biến mất không rõ tung tích.
Suốt một tuần nay Hàn Khiết Tình vẫn bình thường sống yên ổn mà lặng lẽ trôi qua từng ngày, đi hát, về nhà rồi lại cứ lặp đi lặp lại như thế.
Chỉ có điều, trước đây tính cách của cô đã trầm lặng rồi thì sau ngày gặp Lục Sát một tuần trước đó cô càng trầm tĩnh hơn nhiều, lời nơi cũng tiết kiệm hẳn đi, nụ cười trên môi cũng càng ngày càng ít, có lúc suốt cả ngày lại chẳng thấy cô cười.
Hàn Khiết Tình bây giờ như một cái xác không hồn không hơn không kém, cuộc sống ảm đạm bình lặng trôi qua nhưng thực chất đối với cô đều vô cùng mệt mỏi, ngày nào cũng phải dẹp bỏ hình ảnh của Lục Sát ra khỏi đầu, gắng gượng mỉm cười để quên đi hắn, quên đi mọi thứ về hắn, cô nghĩ có lẽ chỉ cần cô cố gắng hơn nữa thì sẽ làm được, nhưng mà...!tất cả đều không theo ý nguyện của cô.
Một buổi tối nọ, khi Hàn Khiết Tình đứng một mình lặng lẽ ngoài ban công ngắm nhìn một nửa thành phố Barcelona bị màn đêm nuốt chửng, thần hồn cô như phiêu dạt vào màn đêm dày đặc và ánh trăng sáng ngời trên bầu trời đêm ấy, làn gió thổi bay mái tóc dài của cô càng tô đậm nét đẹp động lòng người, gấu váy mỏng cũng theo làn gió mà khẽ tung bay phấp phới.
Cô không biết cô đứng ở ngoài ban công từ bao giờ, chỉ biết khi nhìn thấy đột nhiên có rất nhiều mây đen ùn ùn kéo tới, bầu trời đen kịt hơn như một mảng màu đen bao trùm lấy cả một vùng trời rộng lớn, e rằng đêm nay lại có mưa rồi.
Cơn gió lạnh ban đêm thổi qua da thịt làm Hàn Khiết Tình phải xoa xoa hai cánh tay, cô ngắm nhìn màn đêm dày đặc một lúc lâu rồi mới xoay người chuẩn bị đi vào trong, nhưng vừa xoay người bước chân cô chợt sững lại theo vô thức.
Cả thân người Hàn Khiết Tình cũng chợt cứng đờ, như có một luồng phép thôi miên nào đó khiến cô chậm rãi xoay gương mặt lại, nhìn xuống một khoảng cách gần căn hộ của cô, ở một chỗ không có ánh sáng chiếu tới, một chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ đậu ở đó, bên ngoài xe là thân hình cao lớn của người đàn ông đang đúc hai tay vào túi quần, nhàn nhã đứng tựa vào cửa xe, bộ Âu phục màu đen trên người đàn ông như khiến hắn hòa lẫn vào màn đêm tịch mịch, chỉ có đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng ngời phóng về phía ban công của một căn hộ cách đó không xa.
Đôi mắt Hàn Khiết Tình thoáng lên tia sững sờ khi cô dần nhìn thấy gương mặt người đàn ông đó.
Gương mặt giấu sau bóng tối tuy khiến cô không thể thấy rõ ràng nhưng khi đối diện với cặp mắt thâm thúy đó của hắn thì một cảm giác không thể nào quen thuộc hơn đã bao trùm lấy tâm trí cô...
Lục Sát...!chính là hắn...
Hàn Khiết Tình ngỡ ngàng mà bất động đứng đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng bên ngoài cửa xe đó, tại sao hắn lại ở đây? Hắn đã ở chỗ đó từ lúc nào rồi? Không lẽ hắn đã đứng đó từ lúc cô chưa xuất hiện trên ban công rồi chứ? Bởi vì Hàn Khiết Tình thấy mờ mờ được gương mặt của hắn lúc này hình như hơi trắng bệch đi, tuy là bộ Âu phục đắt tiền trên người không khiến hắn bị lạnh cóng mà chết nhưng mà hắn đứng đó lâu như vậy thì cũng hứng gió lạnh từng ấy thời gian rồi.
Hàn Khiết Tình nhớ rõ từ lúc cô ra ban công tới giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ.
Chỉ có hai tiếng mà cô còn bị gió lạnh ban đêm làm cho run rẩy toàn thân, mà sắc mặt của Lục Sát hiện tại đã rất kém.
Vậy thì không lẽ Lục Sát đã chờ ở đó hơn cả khoảng thời gian cô chưa ra ban công?
Bỗng, bầu trời bên ngoài chợt lóe lên một tia sáng rền vang.
Sâm sét đùng đùng không ngừng lóe lệ ánh sáng giữa bầu trời đen kịt.
Mưa bắt đầu trĩu từng hạt nặng nề rồi rơi rả tích.
Bầu trời đen thui, không thấy được một ngôi sao nào cả.
Mặt trăng cũng nấp sau màn mây, chiếu xuống mặt đất từng tảng sáng mờ mờ.
Những giọt mưa thì thi nhau rơi xuống mặt đất ào ào, ào ào, như không có điểm cuối.
Những cơn gió thì càng lúc càng nhanh và mạnh hơn, rít từng đợt qua khe cửa.
Không khí ngày càng lạnh lẽo, hơi nước cũng dày đặc lên, khiến người ta khát khao những hơi ấm đến lạ.
Dù đang ở trên ban công không hề bị dầm mưa nhưng Hàn Khiết Tình vẫn cảm thấy lạnh cả người, đôi mắt cô không rời đi mà dán chặt lên thân hình người đàn ông cao lớn đứng dưới đó cam chịu dầm một trận mưa lớn.
Cả người Lục Sát ướt sũng từ đầu đến chân, nhưng từ lúc cơn mưa như gió bão ùng ùng kéo đến rồi ầm ầm trút xuống lên người hắn mà hắn lại không hề có bất cứ động tĩnh gì, toàn thân bất động đứng im dựa vào cửa xe, đôi mắt chỉ thu lại hình bóng bé nhỏ của Hàn Khiết Tình đứng ở trên ban công.
Lục Sát không cảm nhận được cơ thể mình lạnh thế nào mà chỉ cảm thấy trái tim mình đang đớn đau và buốt giá từng hồi, suốt một tuần qua hắn chưa từng xuất hiện trước mặt Hàn Khiết Tình là bởi vì mỗi đêm hắn đều đậu xe ở một khoảng cách gần căn hộ của cô, lặng lẽ phóng tầm mắt nhìn về phía căn phòng của cô, mỗi khi căn phòng phát ra ánh sáng rực rỡ hắn cũng nhìn thấy, lúc ánh sáng đó tắt đi chỉ còn lại một màu đen hắn cũng nhìn thấy.
Cứ thế, Lục Sát ngày ngày lặng lẽ ở đó quan sát căn phòng cô, từ ngày bị cô đâm một nhát lên bả vai đó, mặc dù hắn không thể không có chút nào sự thất vọng với cô nhưng mà đôi chân của hắn vẫn không kìm được mà đến đây.
Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Hàn Khiết Tình lẻ loi đứng ngoài ban công, đôi mắt trầm lặng và vô hồn không có điểm dừng, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô Lục Sát mới biết ý thức được rằng, có trời hiểu được hắn nhớ tới Hàn Khiết Tình biết bao nhiêu.
Chỉ muốn chạy vọt lên ôm chầm lấy cô rồi hôn cô say đắm, sau đó...(sau đó cái gì thì mời mọi người vận dụng kiến thức để suy đoán nhé).
Nhưng mà khi nghĩ đến những giọt nước mắt và từng tiếng nấc nghẹn của Hàn Khiết Tình khi đối diện với Lục Sát là hắn lại không đủ dũng khí để gặp cô, thà mỗi đêm hắn hứng chịu từng trận gió lạnh tê buốt cả người chỉ để lặng lẽ nhìn cô từ xa hắn cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Mưa càng ngày càng càng một lớn dần, khoảng cách giữa Hàn Khiết Tình và Lục Sát chẳng bao xa nhưng tựa như xa vượt cả đại ngàn năm ánh sáng, một người đứng trên ban công không hề động đậy rũ mắt xuống, một người đứng tựa vào cửa xe cũng đăm đăm nhìn về phía người con gái đứng trên ban công.
Chẳng ai có động tĩnh hay bất cứ hành động nào, chỉ lặng lẽ đứng ở đó trao nhau ánh mắt trầm lặng không thể diễn tả thành lời.
Hàn Khiết Tình cảm thấy mình như bị thôi miên vậy, lí trí đang kêu gọi cô xoay người đi ngay lập tức nhưng đôi chân lại như bị khóa chặt không thể nhúc nhích được.
Hai bàn tay bất giác siết chặt lại để móng tay găm sâu vào trong da thịt đau rát.
Ở một khoảng cách không xa nhưng do màn mưa dày đặc trút xuống đã khiến Lục Sát không thể nào nhìn rõ được mặt Hàn Khiết Tình, từng dòng nước mắt nóng bỏng không kìm được lặng lẽ tuôn trào...
Từ lồng ngực truyền đến một trận đau đớn tê dại, Hàn Khiết Tình tuyệt tình ngoảnh mặt quay người bước đi vào trong, dù không đối diện trực tiếp nhưng ở khoảng cách xa như vậy cô vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang đặt trên người mình chưa từng rời đi giây phút nào, nhưng mà theo linh cảm của cô là lúc cô xoay người đi vào trong thì ánh mắt đó đã trở nên thống khổ và tuyệt vọng bi ai...
Bước đi của Hàn Khiết Tình dừng lại khi vừa rời khỏi ban công, cô đứng dựa vào cửa sổ chậm rãi xoay gương mặt đầm đìa nước mắt lại, từ cánh cửa sổ này nhị xuống có thể thấy được chỗ Lục Sát đang đứng nhưng hắn thì không nhìn thấy vị trí của cô.
Như thế Hàn Khiết Tình mới có đủ dũng khí để ngắm nhìn hắn...
Mưa càng ngày càng một lớn, từng hạt mưa trút xuống càng nặng nề hơn.
Những ánh đèn leo lét trong đêm lạnh soi rõ bóng những giọt mưa nghiêng ngả.
Trên cửa kính, mờ ra những vệt nước long lanh.
Hàn Khiết Tình nâng bàn tay trắng nõn lên chạm vào mặt kính trong suốt, bên ngoài là từng hạt mưa không ngừng in lên trên mặt kính.
“Veronica?”
Đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ, từ đằng sau Hàn Khiết Tình chợt vang lên một giọng nói, cô vội vạng nâng tay lau sạch nước mắt trên mặt, sau đó xoay người lại gượng cười một tiếng: “Eirian, sao vậy?”
Cánh cửa phòng sau lưng Eirian đóng lại, cô bước tới liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hoe của Hàn Khiết Tình, lập tức nắm cánh tay sốt ruột hỏi: “Veronica, cậu làm sao vậy?”
Hàn Khiết Tình cúi mặt lắc đầu, né tránh ánh mắt lo lắng của Eirian mà mỉm cười khẽ: “Không có gì...”
Biểu hiện của cô như vậy đã để cho Eirian biết chắc chắn cơ chuyện gì xảy ra, nương theo tầm mắt của Hàn Khiết Tình liền nhìn ra ngoài cửa sổ, khi lờ mờ nhìn thấy Lục Sát đang dầm mưa đứng ở đó liền kinh ngạc: “Lục tiên sinh? Sao anh ấy lại ở đây?”
Hàn Khiết Tình cúi gằm mặt không lên tiếng, xoay người lại nhìn qua mặt kính cửa sổ trong suốt, đôi mắt trầm lặng lộ ra chút sự đớn đau.
Eirian đứng bên cạnh nâng tay chạm vào bờ vai mảnh khảnh của cô, cắn môi hỏi: “Nếu đã để ý đến anh ấy như vậy thì tại sao không gặp anh ấy trực tiếp mà lại trốn ở đây nhìn lén?” Nói rồi Eirian hơi chần chừ một chút, đưa mắt nhìn Lục Sát qua cửa sổ mà lưỡng lự hỏi: “Veronica...!cậu với Lục tiên sinh đó thật sự có quen biết đúng không? Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cả người Hàn Khiết Tình bất chợt dâng lên từng cơn run rẩy, sau đó, cô hít sâu một hơi xoay người lại, đối diện với đôi mắt lo lắng của Eirian, chậm rãi kể hết mọi chuyện bốn năm trước như một cuốn tiểu thuyết dài tập nhưng lại mang tên cuộc đời cô, cuối cùng chốt lại thành một câu nhẹ bâng nhưng lại có lực sát thương mạnh mẽ: “Người đàn ông bốn năm trước khiến mình mãi không quên, là người đàn ông mình yêu nhất cuộc đời này, cũng là người gây ra cho mình biết bao nhiêu tổn thương và sự đau khổ, đó chính là Lục Sát!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...