Chiếc xe MPV lăn bánh từ sân bay rồi sau đó thẳng hướng một mạch trên đường quốc lộ, bầu không khí bên trong xe vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói và tiếng trẻ con non nớt thay phiên nhau xen lẫn, duy chỉ có một mình Veronica là im lặng suốt buổi, cô lẳng lặng tựa vào thành xe rồi đưa mắt ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm và thành phố rộng lớn bên ngoài kính xe, đôi mắt ảm đạm không một chút gợn sóng, vẻ suy tư trầm tĩnh càng làm nổi bật vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành.
“Veronica, cậu làm sao thế?” Eirian đang cùng Kỳ Tư Duệ chơi đùa với Khiết Khiết đột nhiên nhìn thấy sự trầm mặc mà suy tư của cô bèn lên tiếng hỏi.
Câu hỏi vừa thốt lên thì bầu không khí trong xe chợt im lặng xuống, ánh mắt lo lắng của ba người đều dồn về phía Veronica, cô sực tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ mông lung, gương mặt xinh đẹp nở ra nụ cười khẽ không chút biểu cảm: “Không, mình chỉ đang nghĩ ba ngày tới sẽ hát bài gì thôi.”
Eirian nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Veronica cũng không nghi ngờ gì, cô mỉm cười khẽ trêu chọc: “Cậu mà còn cần suy nghĩ hát bài gì sao? Người nghe cậu hát chỉ cần cậu hát đi hát lại một bài thôi là người ta đã cảm thấy sung sướng cả ngày rồi đấy!”
Đối với câu nói trêu đùa này Veronica đã quá quen thuộc rồi, cô chỉ khẽ mỉm cười rồi không nói gì thêm, lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài kính xe, tâm hồn dần lạc lõng vào những dòng suy nghĩ mông lung, chả hiểu sau từ khi nghe Khiết Khiết luôn miệng líu lo về chú đẹp trai của con bé cô lại cảm thấy có một điều gì đó rất quen thuộc, nhưng lại mờ mịt không xác nhận được đó là chuyện gì nữa...!Veronica cười khổ một tiếng bỏ qua những suy nghĩ vớ vẫn đó, rồi tựa đầu vào kính xe, chậm rãi nhắm lại đôi mắt tĩnh lặng.
Ánh mắt Kỳ Tư Duệ khi nhìn thấy Veronica như vậy hơi trầm xuống một chút nhưng ngay lập tức biến mất, anh lại trở về dáng vẻ ôn hòa bình ổn như mọi khi mà ra sức trêu chọc Khiết Khiết và cùng trò chuyện với Eirian.
Trên đường đi bọn họ có ghé qua siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn, sau một hồi dọn không ít đồ ở siêu thị thì cũng rời đi.
Chẳng bao lâu chiếc xe MPV đã dừng lại trước một căn hộ, cả bốn người cùng xuống xe, tài xế sau khi đưa họ về cũng đã lái xe rời đi.
Mọi người cùng bước vào căn hộ.
Căn hộ có diện tích trên 100m2 để thiết kế 3 phòng ngủ được coi là hợp lí và thoải mái.
Với diện tích như vậy thì không gian phòng khách và phòng ngủ sẽ được bố trí dễ dàng hơn.
Ngôi nhà với ba phòng ngủ sử dụng hai tông màu chủ đạo là nâu và xám trung tính mang lại cho căn nhà sự sang trọng, hiện đại và tinh tế.
Khu vực sinh hoạt chung và bếp, phòng ăn rộng rãi.
Khu vực phòng ăn và bếp có màu chủ đạo của căn phòng là nâu gỗ kết hợp với xám trắng, từ sơn tường đến lựa chọn màu sắc sofa và bàn ghế ăn, được thiết kế khéo léo đảm bảo hài hòa trong một không gian thiết kế nội thất căn hộ 3 phòng ngủ.
Bàn ăn được đặt chính giữa phòng với kiểu dáng vuông vắn đơn giản, bố trí cân đối trong không gian thể hiện cá tính của gia chủ.
Phía trên bàn ăn được trang trí thêm chiếc kệ đồng màu cùng bộ đèn chùm ấn tượng đã góp phần tạo nên một thiết kế phòng bếp với đầy đủ tiện nghi mà vẫn lịch sự, sang trọng.
Phòng khách được bố trí liền kề với gian bếp vô cùng thoải mái và thoáng mát, với thiết kế nội thất không gian mở càng làm cho căn phòng trở nên rộng hơn.
Nội thất được bố trí hợp lí, sofa lớn kết hợp với 3 sofa đơn tạo nên sự cân bằng cho căn phòng, đối diện là kệ tivi sang trọng, bố cục không bị cứng, đồng thời tạo được các khoảng không hợp lí cho không gian phòng khách.
Ngoài ra, ở mỗi phòng đều được lắp đặt hệ thống đèn led âm trần thiết kế hợp lý làm cả căn phòng thêm phần ấm áp và dễ chịu.
Bên cạnh đó hệ thống cửa kính cũng được đặc biệt chú trọng để mang đến nguồn ánh sáng tự nhiên nhất cho căn phòng luôn tràn ngập ánh nắng, khiến cho gia chủ đều cảm thấy thư giãn và thoải mái mỗi khi trở về phòng.
Sau khi đặt nguyên liệu lên kệ bếp, Kỳ Tư Duệ bắt đầu xắn tay áo lên chuẩn bị công việc nấu nướng, anh là một người đàn ông rất chỉnh tề và cũng ấm áp, không những có tài là nhạc sĩ nổi tiếng nhất trong ngành mà tài nấu nướng của anh cũng có thể so với đầu bếp nhiều sao Michelin.
Veronica và Eirian cùng ở bên cạnh làm phụ bếp cho anh, hai người một tay rửa rau và thái thịt bò, thay phiên nhau phụ giúp Kỳ Tư Duệ, còn bên ngoài phòng khách là Khiết Khiết đang ngồi trên sofa chăm chú xem hoạt hình Doraemon.
Con bé thích nhất là phim hoạt hình này, một ngày phải xem ít nhất mười mấy tập mới chịu đi ngủ.
“Đúng rồi anh Tiểu Duệ, hôm nay anh có ngủ lại đây không?” Eirian vừa rửa rau vừa xoay mặt qua hỏi người đàn ông bên cạnh.
Thật ra Kỳ Tư Duệ phải bay đi bay lại rất nhiều nước, thỉnh thoảng một hai tháng bọn họ mới có dịp trò chuyện và vui vẻ đến như hôm nay, nên nếu ngày hôm sau Kỳ Tư Duệ còn có lịch trình khác sẽ tạm thời ngủ ở lại đây một đêm mà không về biệt thự riêng của mình.
Kỳ Tư Duệ đang làm sườn xào chua ngọt nghe thế thì lắc đầu một cái rồi mỉm cười khẽ, giọng nói trầm ấm vang lên: “Không cần đâu, hôm nay anh còn phải thức cả đêm để sáng tác nhạc mới, ở đây sẽ làm phiền đến các em.”
“Phiền gì chứ? Đáng lẽ bọn em nên thấy mình làm phiền anh đấy, vừa đáp máy bay từ Paris tới đây đã phải nấu ăn thịnh soạn cho bọn em rồi!” Ánh mắt Eirian hiện lên một chút không vui nhưng ngoài miệng lại tỏ ra rất ngại ngùng, bày ra vẻ thật sự là người phiền phức.
Kỳ Tư Duệ cong cong khóe môi lộ ra nụ cười ấm áp của người đàn ông ôn hòa, trầm giọng lên tiếng: “Dạo gần đây anh thường xuyên đi diễn, buổi trình diễn ở Paris vừa kết thúc anh đã đáp về Barcelona ngay lập tức mà còn chưa ghé lại nhà ba mẹ anh, nếu hôm nay không call video với bọn họ chắc chắc lỗ tai anh sẽ bị hỏng mất!”
“Hai bác mà có thể trách anh sao? Bọn họ thương anh còn không hết nữa kìa!” Eirian thở dài ngao ngán mà không ngừng chẹp miệng phản bác.
“Không cần hâm mộ anh như thế.
Thật ra có thể nấu cho hai vị tiểu thư và một tiểu thiên thần đây là vinh hạnh của Kỳ Tư Duệ này đấy chứ!” Kỳ Tư Duệ không muốn nói tới vấn đề này nên quyết định chuyển chủ đề, sau đó lại chuyển tầm mắt dịu dàng sang hai cô gái rồi nhẹ nhàng cười lộ ra sự thân thiết tình cảm.
Gương mặt Eirian đã hơi ửng hồng một chút, cô không nói tiếp mà cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Còn Veronica vẫn trầm tĩnh như thường, không có sự thay đổi gì trên gương mặt, nghe anh nó như thế cô đứng bên cạnh lười biếng bổ sung vào: “Không dám nhận đâu, thiên tài nhạc sĩ như anh lại có thể nói ra lời như thế thì bọn em há phải tu mấy kiếp so với người khác rồi.”
Tiếng cười xán lạn trên môi Kỳ Tư Duệ càng đậm, anh không nói tiếp nữa mà chăm chú vào món sườn xào chua ngọt trên chảo.
Cả ba người sau một hồi bận bịu trong bếp cuối cùng cũng đã xong rất nhiều món ăn thịnh soạn bày ra ngoài bàn ăn, hôm nay Kỳ Tư Duệ xuống bếp đa phần đều làm một số món ăn truyền thông, nào là sườn xào chua ngọt, thịt kho đông pha, gà Cung Bảo của Trung Quốc.
Súp lạnh, migas, cá tuyết muối...!là vài món đặc sản mang đậm nét truyền thông Tây Ban Nha.
“Phải rồi Veronica, ngày biểu diễn tiếp theo em định hát bài mới à?” Kỳ Tư Duệ chuyển mắt sang Veronica mà cất tiếng trầm ấm hỏi.
Đôi mắt Veronica không nhìn anh mà cũng chẳng nhướng lên, cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho Khiết Khiết ngồi bên cạnh rồi nhàn nhã gật đầu một cái: “Đúng thế, em định chuyển sang bài hát mới.”
Kỳ Tư Duệ trầm ngâm một hồi, đôi mắt anh như chìm vào suy tư rồi nghĩ ngợi gì đó, lát sau mới cười cười lên tiếng: “Cũng hai tháng rồi anh chưa diễn với em, hay là ngày đó anh đàn cho em, thế nào?”
Lúc này Veronica mới nâng mắt mang vẻ tĩnh lặng lên nhìn anh, lười biếng cất giọng trong trẻo: “Ngày kia anh không bận gì à?”
“Không! Bài hát mới tối nay có lẽ anh sẽ sáng tác xong, hai ngày kế tiếp không có lịch trình gì mới cả.”
“Được.” Nghe vậy Veronica không nhanh không chậm gật đầu một cái, thật ra có anh đàn cho cô cũng không tệ, hơn nữa khoảng hai tháng rồi cô và Kỳ Tư Duệ chưa xuất hiện cùng nhau trên sân khấu, ngày kia đột nhiên không báo trước mà bất chợt xuất hiện chắc chắn sẽ khiến mọi người bất ngờ và vui vẻ, như thế tâm trạng cô cũng tốt một chút.
Nói rồi cô quay sang phía Eirian đối diện, ánh mắt mang vẻ trầm tĩnh như thường, nhẹ giọng cất tiếng: “Eirian, cậu giúp mình chuẩn bị nhé, bài hát mới mình đã chuyển qua e-mail của cậu rồi.
Lát nữa cậu bàn với anh Tiểu Duệ một chút xem có hợp không, nếu không thì cứ đổi rồi nói với mình sau, còn lại cậu cứ tự sắp xếp đi, mình không có ý kiến.”
Eirian đang cúi đầu ăn chăm chú nghe hai người họ nói chuyện, mà thần trí hơi mất tập trung giây lát, sau đó cô lại khôi phục như bình thường, cười tươi đáp: “Được.” Nói rồi cô hơi chớp chớp mắt, nhớ ra gì đó bỗng lên tiếng: “Đúng rồi Veronica, một người bạn mà mình từng nói với cậu ấy, anh ta từ Hamburg muốn gặp cậu, anh ta là phó giám đốc của một nhà hát rất lớn và có tiếng tăm không phải hạng vừa.
Khi vô tình nhìn thấy cậu trình diễn, anh ta rất say mê giọng hát của cậu, muốn gặp cậu để bàn chuyện xem có ý định hợp tác đổi nơi hoạt động hay không.”
Nét mặt Veronica hơi ảm đạm một chút, cô lâm vào trầm mặc hồi lâu, lát sau mới nâng mắt lên nhìn Eirian mà cười nhạt một cái, lắc đầu khẽ nói: “Không cần đâu, hát ở El Gran Teatre Del Liceu cũng không tệ, hơn nữa mình sống ở Barcelona quen rồi, thành phố này mình cũng không có ý định rời đi.”
“Nhưng Veronica à, điều kiện anh ta đưa ra cũng rất tốt, cậu hát ở đây nổi tiếng như thế thì hát ở Hamburg chắc chắn còn nổi hơn nữa.
Cậu thật sự không suy nghĩ lại sao? Hơn nữa anh ta rất bám người, ban đầu đã đặt sẵn lịch hẹn là tối nay rồi, còn nói cái gì mà không gặp thì sẽ bám theo chúng ta miết, không cho mình cơ hội từ chối.” Làm sao Eirian không nhìn thấu sự gắn bó của Veronica khi sinh sống ở đây bốn năm rồi chứ, thành phố Barcelona xinh đẹp này tuy cũng là nơi khiến cô lưu luyến nhưng mà cô không thể không nhìn xa cho tương lai sáng lạn của Veronica, nếu như cô ấy có thể phát triển ở Hamburg chắc chắc sẽ có một tương lai rộng mở về sau.
Veronica không nghĩ ngợi gì mà lập tức lắc đầu, ý nghĩ vô cùng kiên định, đôi mắt cô không chút gợn sóng nhìn Eirian, nghiêm túc nói: “Không cần phải khuyên mình đâu, ý mình đã quyết không ai cản được cả.
Eirian, nếu anh ta bám dai như vậy thì tối nay cậu cứ đi gặp anh ta đi, sau đó từ chối thẳng thừng.
Mình tin cách ăn nói sắc bén của cậu một khi bộc phát sẽ khiến anh ta mất hết hi vọng.”
Nét mặt Eirian hơi buồn bã một chút, cô trầm ngâm suy nghĩ một hồi cũng biết rằng không ai lay chuyển được ý định của Veronica cả, cuối cùng cô cũng đành gật đầu đồng ý: “Được, nếu cậu muốn như thế thì mình cũng không ngăn cản nữa, một lát mình sẽ đi gặp anh ta để nói rõ ràng.”
Veronica mỉm cười khẽ nhìn cô rồi cúi đầu ăn tiếp, không nói gì nữa.
Nhìn sắc mặt ảm đạm của cô, lòng Kỳ Tư Duệ nổi lên một tia chua xót, anh trầm mặc ăn cơm cũng không tiện xen vào quyết định của Veronica.
“Mami ơi, hay là con đi với cô Eirian nhé? Nếu cái chú bám dai gì gì kia mà có ý không buông tha thì con sẽ cho chú đó biết một chút sự lợi hại của con.” Khiết Khiết ngồi bên cạnh không hiểu mami và cô Eirian đang nói gì nhưng mà vẫn biết được mami không thích hợp tác với chú kia, cô bé ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên nhìn Veronica rồi chu môi cất giọng non nớt, cô bé không hề biết rằng vì quá cặm cụi ăn uống nên bên khóe môi và gò má bị nước sườn xào chua ngọt chua ngọt bắn lên, gương mặt xinh đẹp lại có chút bẩn .
Nhìn sự đáng yêu của cô bé, gương mặt trầm tĩnh lạnh nhạt của Veronica mới giãn ra một chút, cô mỉm cười rồi cúi xuống hôn gò má hồng hào của con gái một cái rồi cười nói: “Được.”
“Mami là nhất!” Khiết Khiết được mami cho phép liền cười tươi rói lên sau đó lại cúi đầu cặm cụi gặm miếng sườn.
“Phải rồi anh Tiểu Duệ, xe của anh vẫn còn đậu ở bên ngoài, nếu lát nữa anh trở về nhà thì thuận tiện đưa hai người họ đi giúp em nhé.” Veronica ngẫm nghĩ một lát rồi đảo tầm mắt sang Kỳ Tư Duệ, nhàn nhạt lên tiếng đầy mờ ám.
“Ừ, để anh đưa bọn họ đi.” Kỳ Tư Duệ khẽ cười nhẹ nhàng rồi trầm giọng lên tiếng.
Đối diện với ánh mắt đầy ám muội của Veronica, sắc mặt Eirian càng đỏ hơn, cô cúi thấp đầu xuống bát cơm không dám ngẩng lên nữa.
Bầu không khí bên bàn ăn mang đầy sự ấm cúng của những người bạn thân thiết, hài hòa và có tình cảm khó nói thành lời.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...