Động Tình FULL


Trong khi Hàn Khiết Tình đang lái xe điên cuồng đi đến địa chỉ mà cô vừa nhận được thì ngay lúc ấy tại biệt thự Cơ Tuyết Bảo.
Lục Sát ngồi trên ghế làm việc trong thư phòng đối diện với một đám người khoảng chừng năm sáu người đang quỳ rạp dưới đất, Duật Ấn đứng bên cạnh hắn cũng không dám thở mạnh, khung cảnh trong phòng vô cùng hỗn độn và đáng sợ.
Tất cả tài liệu vật dụng trên bàn làm việc đều nằm rơi rãi dưới sàn nhà, máy vi tính cũng đang nằm ở một góc gần sofa trong thư phòng với hình dạng nát bét, kính màn hình cũng văng tung tóe mọi nơi, đây đều là thành quả từ sự tức giận của Lục Sát.

Lúc này sắc mặt hắn cực kỳ lạnh lẽo, tựa như một ôn thần dạ quỷ vừa mới trở về từ cõi âm ty.

Gân xanh trên trán và tay hắn đều nổi cả lên, thể hiện rõ ràng bây giờ Lục Sát đang cực kỳ tức giận.

Từ người hắn chỉ toát ra một làn khói đen của quỷ dữ, cơn thịnh nộ của hắn đang ngày một tăng lên, giống như chỉ cần làn khói đó tỏa ra thêm một chút nữa sẽ nhấn chìm cả bầu không khí lúc này như đang ở địa ngục.

Nhiệt độ theo từng cơn thịnh nộ của Lục Sát mà liên tục giảm xuống đến mức âm độ, bây giờ trong thư phòng chỉ còn đọng lại sự im lặng của chết chóc và từng trận lạnh lẽo quỷ dị.
Ánh mắt Lục Sát u ám hơi khép hờ nhìn đám người đó, cái nhìn của hắn như một tia laser muốn đục thủng từng lỗ trên mọi ngóc ngách của cơ thể bọn họ, khiến bọn họ chỉ biết quỳ rạp dưới đất trong từng cơn run rẩy cầm cập, quả nhiên bị khí thế và sự lạnh lẽo của Lục Sát dọa đến nổi đáng sợ từ trong ra ngoài mà chỉ dám cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn lấy vị ôn thần đang bừng bừng khí thế trước mặt.
“Các người nói rõ cho tôi rốt cuộc chuyện tốt mà các người đã gây ra đi!”Giữa bầu không khí tĩnh lặng nhưng mang đầy sự chết chóc tựa như đang ở địa ngục này thì giọng nói âm u tựa băng hàn lạnh lẽo của Lục Sát vang lên.
Năm tên thuộc hạ đó nghe thấy thế liền đổ mồ hôi hột, sống lưng lạnh toát từng cơn dồn dập, bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực, bắt đầu đùn đẩy tay nhau để một người đứng ra chịu tội trước, đùn đẩy một hồi vẫn không có ai dám lên tiếng, cho đến khi lần nữa một thanh âm lạnh lẽo đến cực đồ lần nữa vang lên với chất giọng cao hơn lấn áp bầu không khí im lặng từ nãy giờ khiến cho Duật Ấn cũng không khỏi kinh sợ một phen: “Nói! Không ai mở miệng thì tự kết liễu mình đi!”
Một câu nói ngắn gọn nhưng khiến cả đầu óc năm người thuộc hạ phải rối loạn và đầy sợ hãi, cuối cùng một tên quỳ giữa năm người đó, anh ta là Carey, cấp trên của bọn, phải hít sâu mấy hơi mới dám lấy can đảm để lên tiếng: “Lão đại, thuộc hạ thành thật xin lỗi.


Khi thuộc hạ cùng các anh em trong bang đến chỗ A Mao trốn thì lại đột nhiên đụng độ người của Từ Âm.

Lúc đó người của hắn ta rất đông, phe chúng ta không đấu lại được, thế nên...”
Tới đây Carey không dám nói tiếp nữa, bởi vì anh ta cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của lão đại anh ta đang dừng trên người mình, chỉ cần ánh mắt đó chăm chú thêm một chút nữa chắc sẽ xé anh ta ra thành trăm nghìn mảnh mất.
Gương mặt Lục Sát không chút sắc thái biểu cảm nào, hắn đang dần khôi phục lại trạng thái bình tĩnh của mình.

Quét mắt về đám người đó lạnh giọng nói: “Tại sao tung tích của A Mao lại lọt vào tai Từ Âm?”
Carey siết chặt lấy bàn tay mình để ngăn cho sự sợ hãi đang bao trùm lấy mọi nơi trên cơ thể, anh ta hít một hơi sâu mới dám tiếp tục:
“Thuộc hạ không chắc chắn tại sao Từ Âm lại biết được tung tích của A Mao, nhưng mà thuộc hạ suy đoán một chút.

Có lẽ hắn ta mượn thời cơ lúc chúng ta điều động lực lượng truy bắt A Mao đã âm thầm theo dõi mọi hành động của chúng ta, mà hắn ta cũng như chúng ta vậy, trong thời gian nhất định không thể tìm thấy A Mao trước, vì thế đã cho người theo dõi gắt gao toàn bộ quá trình chúng ta truy bắt A Mao mà không dám công khai tìm kiếm vì sợ sẽ đánh rắn động cỏ, nếu chúng ta tìm thấy A Mao trước tiên thì công sức của Từ Âm sẽ đổ sông đổ biển, cho nên nhân lúc chúng ta vừa mới bắt được A Mao thì người của Từ Âm đã lập tức ra tay cứu người đi mất.”
Carey nói toàn bộ quá trình sự việc lần nữa cho Lục Sát nghe.

A Mao chính là người đã cố ý đánh tay lái dồn Hàn Gia Lâm về chỗ chết, cũng là một trong số kẻ thù của Hàn Gia Lâm vì từng bị cho ông ta vay tiền nhưng ông ta không trả, sau đó ông ta trốn chui trốn nhũi nên A Mao không tìm thấy được.


Lúc này Lục Sát đã mượn cơ hội lợi dụng A Mao để diệt trừ Hàn Gia Lâm, một mũi tên trúng hai nhạn, nếu như cảnh sát có bắt được A Mao thì cũng sẽ kết theo tội vì nợ nần mà trả thù, hoàn toàn không dính dáng gì đến Lục Sát cả.
Lúc A Mao đâm vào Hàn Gia Lâm khiến ông ta đâm xe xuống ruộng thì lúc đó anh ta cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường, mọi chuyện đều do Lục Sát sia Duật Ấn một tay dọn dẹp sạch sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì cho phía cảnh sát.

Vì thế bọn họ mới không thể tìm thấy A Mao, người đã gây ra tai nạn cho Hàn Gia Lâm.

Với thế lực của Lục Sát mà nói dù có đem A Mao trốn đi hoặc khiến anh ta biến mất khỏi thế gian mà không ai biết thì là chuyện cực kỳ dễ dàng.
Lúc đầu khi A Mao vừa gây ra tai nạn cho Hàn Gia Lâm thì Lục Sát vẫn chưa tạm thời giết anh ta, bởi vì lúc đó bên phía cảnh sát đã gắt gao tìm kiếm, nếu như nhanh chóng ra tay hủy thi diệt tích A Mao thì sẽ tạm thời gây bất lợi cho Lục Sát, nói đơn giản hơn là đánh rắn động cỏ.

Vì thế phải để tạm thời cho A Mao sống thêm vài ngày, đến khi làm cho bên cảnh sát nới lỏng tìm kiếm mà ra tay, nhưng ngay lúc đó A Mao lại vô tình biết được kế hoạch của Lục Sát, biết anh ta chỉ là con cờ trong tay hắn, khi sắp hết giá trị lợi dụng thì sẽ biến mất khỏi thế gian.
Thế nên A Mao lập tức chạy trốn không dám ở lại chỗ Lục Sát đã sắp xếp nữa, nếu không mạng cũng mất luôn.

Trong khoảng vài ngày đó anh ta phải trốn khắp nơi, một bên là cảnh sát, một bên là người của Lục Sát, trốn đến nổi như trở thành một con chuột chui vào cống để lẩn trốn.
Khi A Mao tạm thời nghỉ qua đêm ở một căn nhà hoang ở phía nam bờ biển lại bị người của Lục Sát bắt được và truy đuổi, bọn họ nhất định phải kết liễu mạng sống của A Mao cho bằng được, anh ta cứ nghĩ lúc đó mình sắp xong đời rồi thì đột nhiên như được gặp cứu tinh, một đám người từ đâu xuất hiện cứu anh ta.

Người dẫn theo đám người đó là Kĩ Khắc, thuộc hạ thân tính nhất của Từ Âm, hai bên đối đầu gặp nhau dĩ nhiên đã bùng nổ trận chiến máu me.

Cũng như Carey đã nói, ngay từ ban đầu Từ Âm đã âm thầm theo dõi và nhúng tay vào chuyện truy bắt A Mao, nhưng không lộ diện vì sợ đánh rắn động cỏ.

Thế nên khi phát hiện đuọce người của Lục Sát đã bắt được A Mao và có ý định giết anh ta thì Từ Âm đã lập tức điều động lực lượng đến để cướp người, do có chuẩn bị từ trước nên lúc đó đám người do Kĩ Khắc dẫn đầu có số lượng đông hơn, thế nên thành công cướp lấy A Mao đi.
Đám người Carey trở về báo cho Lục Sát chuyện này, khi vừa nói không giết được A Mao thì cơn thịnh nộ của hắn cũng nổi lên kinh thiên động địa, khiến bọn họ không biết làm gì ngoài quỳ rạp dưới đất cầu xin tha thứ và hối lỗi, bọn họ cảm thấy cánh cửa bước sang thế giới bên kia đang rất gần mình ngay trước mắt rồi.
Lục Sát im lặng lắng nghe Carey nói, chỉ là càng nghe thì sắc mặt hắn càng lạnh xuống, đợi đến khi anh ta nói xong ánh mắt hắn chậm rãi quét qua mọi người trong thư phòng, khiến bọn họ cảm nhận được một cơn gió lạnh sắp cuốn họ đi mất.

Lục Sát hơi khép hờ đôi mắt thâm thúy rồi đột nhiên nhếch môi cười nhẹ: “Tôi đã hơi thả lỏng cho Từ Âm rồi thì phải? Mấy ngày trước cho người đến địa bàn của hắn quậy một chút nhưng hắn cũng không quan tâm, lại rảnh dư sức điều động người trong bang âm thầm theo dõi người của chúng ta.

Chậc, xem ra nếu không làm gì nữa hắn ta sẽ nghĩ Lục Sát này dễ đối phó rồi.”
Dứt lời, ánh mắt lạnh băng của hắn quét về phía Duật Ấn, khiến anh ta nhất thời rùng mình một cái rồi ngay lập tức rơi vào trạng thái sẵn sàng chờ lệnh, theo sau đó là giọng nói âm u của Lục Sát vang lên: “Duật Ấn, chú nói xem, Từ Âm cướp một người của chúng ta thì tôi phải làm thế nào để xử hắn đây?”
“Tẩm máu thuộc hạ của hắn ta ạ!” Duật Ấn ngẫm nghĩ một hồi rồi thành thật đáp không do dự, tuy giọng nói của anh ta có chút thay đổi nhưng mặt vẫn không biến sắc.
Câu trả lời của Duật Ấn khiến Lục Sát nhếch môi hài lòng, hắn mỉm cười nhẹ như có như không nhưng mang đầy ấp sát khí lạnh lẽo, tròng mắt đảo một vòng hắn nói thêm: “Như thế thì có chút thiếu tôn trọng hắn ta rồi.

Hay thế này đây, tặng cho hắn ta thêm chút lễ vật vậy.

Cho người đốt sạch ba kho hàng lậu của hắn đi, thuận tiện đánh động bên phía cảnh sát về giấy thông quan hàng hóa một chút.”
“Vâng ạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.” Duật Ấn gật đầu rồi nhanh chóng xoay người đi ra khỏi thư phòng, anh ta liếc mắt về đám người Carey vẫn đang run sợ chuẩn bị nhận trừng phạt ở đấy một cái rồi thằng bước đi ra ngoài.
“Lui đi! Nhớ kĩ, chỉ được tái phạm một lần, nếu còn có lần sau không cần đợi tôi nhắc nữa các chú biết nên làm gì rồi chứ?” Lục Sát chậm rãi quét mắt về đám người bọn họ rồi hời hợt lạnh giọng nói.

“Vâng, cảm ơn lão đại.

Thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng chuột lại lỗi lẫm.” Carey và bốn tên còn lại gật đầu như môt thóc rồi nhanh chân đứng dậy, chỉ tiếc là quỳ lâu quá nên chân đều tê cả, phải giữ thăng bằng lắm mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài như đuọce ân xá miễn tội chết vậy.
Lúc này cả thư phòng chỉ còn lại mình Lục Sát với một đống hỗn độn dưới fan nhà, nhưng hắn chẳng hề để tâm lấy một cái.

Gương mặt hắn trở nên âm trầm lạnh lẽo, bên môi lại nở ra một nụ cười quỷ dị.
Hay cho Từ Âm, dạo này đột nhiên im lặng không động tĩnh gì hóa ra là đang chờ thời cơ để gây phiền phức cho hắn đây mà.

Nhưng thật sự lần này Lục Sát đã gặp chút phiền toái, hắn vốn định để Hàn Trạch Dương ở trong trại tạm giam thêm vài ngày nữa, hành hạ thể xác lẫn tinh thần ông một chút mới đưa ông ra ngoài.

Tiếc là lần này lại bị Từ Âm đánh cho một vố nhỏ, thật sự rất đau đầu.
Trong suy nghĩ của Lục Sát là Từ Âm nhất định sẽ đưa A Mao cho phía cảnh sát, như thế thì tiếp theo đây nhất định Lục Sát sẽ dính liếu đến chuyện này, trốn thoát là một chuyện không thể nào.

E rằng tới lúc đó phải tốn thêm chút công sức với bên phía cảnh sát nữa rồi
Nhưng, thật ra Lục Sát không hề biết.

Mọi chuyện lần này Từ Âm làm đều chỉ vì một người, đó, chính là Hàn Khiết Tình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận