Trên đại lộ lớn chiếc xe Cadillac vẫn băng băng vượt qua những xe khác.
Từ lúc rời khỏi lề đường ban nãy đến hiện tại thì bầu không khí trong xe lúc này vô cùng tĩnh lặng.
Cứ thế, bầu không khí trong xe trở nên quái dị vì không ai nói với ai câu nào.
Lục Sát đưa mắt bình tĩnh hướng về phía trước, tay giữ chặt lấy vô lăng trầm ổn lái xe, nhưng thật ra trong đáy mắt hắn hiện tại đang nghĩ đến điều gì đó nhưng không tài nào nhìn thấu được tâm tư hắn lúc này, kín đáo mà thâm sâu khó lường.
Còn Hàn Khiết Tình từ lúc lên xe tới bây giờ vẫn im lặng, cô dựa hẳn người về ghế rồi đưa mắt nhìn bầu trời đêm ngoài kính xe, đầu óc cô cũng đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, bình tĩnh suy xét mọi thứ ngẫm nghĩ thật kĩ càng, vì thế tâm tình hỗn loạn đang dần dần được bình ổn trở lại.
“Lúc nãy tôi gọi cho em rất nhiều cuộc nhưng em không nhận.” Sau một hồi lặng thinh Lục Sát đột nhiên cất tiếng nói, hắn không nhìn lấy cô gái đang ngồi cạnh hắn mà vẫn đưa mắt về phía trước mà chuyên tâm lái xe, cất ra thanh âm trầm khàn nhưng trong đó lại mang theo sự khó chịu không ít.
Tiếng nói của hắn kéo tâm tư Hàn Khiết Tình quay trở lại thực tại, cô đưa tay lấy điện thoại trong túi xách ra thì quả thật có hơn mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Gương mặt cô ảm đạm xuống rồi cất điện thoại đi, đưa mắt nhìn qua Lục Sát rồi nhẹ giọng nói: “Xin lỗi anh, lúc nãy em thất thần không nghe thấy.”
Sự thật chính là như thế, lúc cô ra khỏi biệt thự Hàn gia thì cứ như cái xác không hồn mà lẵng lặng đi mãi không có định hướng, mang theo tâm trạng rối bời cùng phức tạp, vì thế dù điện thoại đổ chuông rất nhiều lần nên cô cũng chẳng có thể nghe được.
“Không nghe? Em có biết tôi lo thế nào không?” Ánh mắt Lục Sát sâu không thấy đáy, hắn bỏ qua cái nhìn áy náy của Hàn Khiết Tình mà lạnh giọng nói, trong thanh âm bỗng toát lên dự u ám lẫn vào sự giận dữ khó chịu vì lo lắng.
Hàn Khiết Tình siết chặt bàn tay mình, trái tim cô đang đập liên hồi, nghe được câu nói này của Lục Sát mà tâm tình cô bỗng chốc được yên bình trở lại, cô cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp.
Đưa đôi mắt tròn xe nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ hoe nhìn Lục Sát, mỉm cười khẽ rồi nhẹ cất lên thanh âm trong trẻo: “Lục Sát, cảm ơn anh!”
Lục Sát trầm mặc giây lát, ngón tay hắn đặt trên vô lăng vô thức gõ nhịp nhịp theo tiết tấu, khóe mắt hắn nhìn qua gương chiếu hậu một cái, thu lại vẻ mặt nhợt nhạt ảm đạm của Hàn Khiết Tình.
Trầm giọng lên tiếng: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt?”
Nụ cười khẽ gượng gạo trên môi Hàn Khiết Tình theo câu hỏi của Lục Sát mà tắt ngủm, đôi mắt cô rũ xuống khép hờ, bàn tay cũng đang siết chặt lại, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại để bàn tay cô cũng dần buông thõng, ngẫm nghĩ một lát cô quyết định không nói ra chuyện này, chỉ bâng vơ có lệ: “Không có gì, chỉ là chú của em với ba xung đột một chút, em không muốn nhìn thấy cảnh đó nên mới ra ngoài.”
Đôi mắt Lục Sát hiện ra một tia lạnh lẽo, khóe môi hắn hơi nhếch lên nụ cười nhạt, nhưng chỉ trong giây lát lại biến mất đến nổi Hàn Khiết Tình không tài nào phát hiện ra.
Hắn chìm vào suy tư một lát mới lựa lời hỏi: “Vậy, em còn muốn về nhà không?”
Hàn Khiết Tình mỏi mệt tựa người vào ghế nhắm mắt định thần, mọi chuyện hôm nay cô biết được cô không muốn tin một chút nào, nhưng sự thật chính là như thế không thể thay đổi được.
Bây giờ cô chẳng muốn về nhà nữa, cô không biết phải tiếp nhận chuyện này như thế nào cả, có lẽ phải cho cô thời gian vài ngày để suy ngẫm mọi chuyện thật kĩ.
“Không muốn, anh đưa em đi đi, đi đâu cũng được.” Hàn Khiết Tình nhẹ tênh thốt ra vài chữ rồi cô chìm vào im lặng không lên tiếng nữa.
Lục Sát vẫn trầm mặc không nói gì, hắn bình tĩnh lái xe, một lúc sau không nghe tiếng nói gì nữa mới quay đầu nhìn sang vị trí bên cạnh.
Gương mặt người con gái không chút huyết sắc, chỉ mang sự u sầu buồn bã ảm đạm.
Đôi mắt Hàn Khiết Tình đã nhắm tịt lại từ lúc nào, cả người mệt mỏi dựa vào ghế, hơi thở đều đều chứng minh cô đã ngủ say.
Cũng đúng, ngày hôm nay cô biết quá nhiều chuyện, mang theo tâm trạng rối bời đi một chặng đường dài không có mục đích như thế, bao nhiêu mệt mỏi dồn nén đập lên tinh thần cô lúc này.
Ngủ rồi cũng tốt.
Chẳng mấy chốc Lục Sát đã lái xe trở về biệt thự Cơ Tuyết Bảo, hắn chạy một mạch thẳng vào gara để xe, tắt chìa khóa, liếc mắt qua nhìn Hàn Khiết Tình ngồi bên cạnh, có lẽ cô thật sự rất mệt nên hiện tại đã ngủ say thật rồi, không còn ý thức gì nữa.
Lục Sát xuống xe rồi vòng qua vị trí phó lái bế Hàn Khiết Tình nhẹ nhàng đi vào biệt thự, hắn bế cô, vào phòng ngủ của hắn rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn đắp cao lên cho cô.
Hàn Khiết Tình hơi giật mình liền ngọ nguậy, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Lục Sát thở dài một hơi rồi cúi đầu đặt lên trán Hàn Khiết Tình một nụ hôn, nhỏ giọng nói: “Ngoan, ngủ đi, đừng sợ.”
Hàn Khiết Tình giật mình trong chốc lát nhưng khi cô ngửi được mùi hương quen thuộc và cảm giác ấm nóng trên trán liền dễ chịu đi hẳn rồi nhanh chóng nép vào ngực hắn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Sát ngồi ở mép giường đưa tay vuốt ve gương Hàn Khiết Tình, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi lấy điện thoại trong túi xách của cô ra, ấn vân tay cô lên để điện thoại nhanh chóng mở khóa.
Hắn nhanh chóng sử dụng một cách thuần thục cho mục đích của hắn, sẵn tiện rút điện thoại của mình ra rồi cùng lúc sử dụng luôn hai chiếc để làm gì đó, chỉ trong giây lát trên màn hình điện thoại của hắn đã hiện lên một dãy kí tự rất phức tạp.
Lục Sát nghiên cứu một hồi rồi ngay tức khắc trên điện thoại của hắn đã hiện lên vị trí của chiếc điện thoại của Hàn Khiết Tình.
Tức là hắn đã gắn một con chip lên điện thoại của cô, sau đó dùng phần mềm khác liên kết hai điện thoại này lại với nhau, chỉ cần điện thoại còn trong tay Hàn Khiết Tình thì chắc chắn Lục Sát sẽ tìm được vị trí của cô một cách nhanh chóng (sau này sẽ vì chuyện này mà ngược nam chính không nhẹ..)
Vì hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, trong lòng bồn chồn không yên, đáng lẽ hắn nên mặc kệ Hàn Khiết Tình không quản, nhưng mà, đôi chân của hắn lại không theo ý thức tự đứng dậy, ngay cả tay cũng thế, tự cầm lấy chìa khóa xe rồi áo khoác sau đó đi ra ngoài.
Lúc lái xe Lục Sát đã dùng hết tốc độ, mắt hắn vẫn nhìn khắp mọi ngóc ngách để tìm ra hình bóng quen thuộc.
Cũng may lúc đó gặp được Hàn Khiết Tình, nếu không có lẽ hắn thật sự phải lật tung cả Thượng Hải này ra để tìm.
Làm xong xuôi hết Lục Sát liền cất điện thoại mình đi, nhưng điện thoại của Hàn Khiết Tình hắn lại không cất đi mà ngồi đó nghịch một hồi, sau đó lại vô tình đi đến tin nhắn.
Lướt lướt một hồi ngón tay Lục Sát dừng lại ở một đoạn tin nhắn không có gì đặc biệt, nhưng ý thức của hắn lại cảm thấy nghi ngờ và tò mò, theo bản năng hắn ấn vào đọc tin nhắn.
Dòng chữ: “Lục Sát không giống như những gì hắn ta thể hiện bên ngoài đâu!”
Ngay lập tức, sắc mặt Lục Sát trở nên lạnh lẽo âm trầm.
Đoạn tin nhắn đó không quá dài, chỉ một vài dòng ngắn ngủi của người gửi tin nhắn với Hàn Khiết Tình.
Thời gian cũng không lâu lắm, cách đây không tới hai tuần.
Tin nhắn cũ..
Người gửi chỉ nói ngắn gọn vài câu nhưng ẩn ý trong đó lại mang theo sự ly gián và tàn nhẫn, ẩn ý trong đó thật sự khiến người đọc sẽ không kìm được sự lo lắng và tò mò xen lẫn khó chịu, hắn ta có lẽ muốn chia cắt tình cảm của Hàn Khiết Tình và Lục Sát.
Gửi tin nhắn cho cô để cô mang bụng nghi ngờ dành cho Lục Sát, từ đó tình cảm dần dần bất hòa rồi sẽ tan vỡ, và sẽ đúng như kế hoạch của hắn ta.
Đáng tiếc là Hàn Khiết Tình lại không thèm quan tâm đến, cô bỏ ngoài tai những dòng tin nhắn đó mà làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Sát nhìn chằm chằm dòng tin nhắn đó thật lâu rồi đột nhiên, gương mặt tê liệt cảm xúc của hắn trở nên âm trầm sắc lạnh, bên môi hắn nở ra một nụ cười quỷ dị lại mang theo sự lạnh lẽo u ám, u ám đến mức đáng sợ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...