Từ nãy giờ Hàn Khiết Tình vẫn không hề nói một chữ với cơn thịnh nộ của Lục Sát, cô chỉ cúi gằm mặt che đi sự buồn bã nơi đáy mắt và mấy giọt lệ sắp tràn ra gắng gượng nuốt vào trong, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mi do tính quật cường của cô mà chưa chịu chảy ra.
Đôi mắt ngấn lệ chứa tia u sầu buồn bã trông đến đáng thương.
Bàn tay trắng nõn siết chặt lại đến nổi móng tay đâm sâu vào da thịt vô cùng đau rát nhưng cô lại cắn răng để giảm đi cơn đau đớn trong lòng.
Lục Sát mắng cô đúng, là cô sai rồi.
Cô không nên tự tiện vào nhà hắn, không nên làm nhà hắn rối tung lên vì những thứ này của cô, càng không nên chuẩn bị sinh nhật cho hắn.
Nếu cô biết hắn không thích mà còn giận dữ như vậy thì có đánh chết Hàn Khiết Tình cũng không bí mật làm việc này cho hắn.
Mọi thứ, cô đều sai rồi..
Hàn Khiết Tình cứ nghĩ hắn sẽ vô cùng bất ngờ với buổi tiệc sinh nhật này, nhưng, cuối cùng cô thật sự đã suy nghĩ không chu đáo.
Cô đánh giá sai về hắn, đánh giá sai về tình yêu của hắn dành cho cô, đánh giá sai về vị trí của cô trong lòng hắn.
Nếu như Lục Sát không thích có thể tự tay hủy bỏ nó đi, tại sao lại nặng lời với cô như vậy chứ? Hắn có biết rằng từ nhỏ đến lớn chưa một ai khiến cho Hàn Khiết Tình từ nhỏ đã được Hàn Trạch Dương bao bọc đầy đủ lại cảm thấy tủi thân như bây giờ không? Chưa có ai nặng lời với cô dù chỉ một chữ.
Còn Lục Sát hắn, hắn lại không hề nghĩ tới để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật này Hàn Khiết Tình đã thức trắng hai ngày, cơm cô cũng quên ăn, nước cũng quên uống chỉ ở trong phòng suy nghĩ cách để hắn vui vẻ.
Nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được mấy lời nói tàn nhẫn..
“Xin lỗi...em sai rồi.
Em không nên tự ý làm như vậy, là do em không suy nghĩ chu đáo, không suy nghĩ tới cảm giác của anh.” Hàn Khiết Tình cúi gằm mặt mà cất thanh âm nghẹn ngào, vừa dứt lời cũng nhanh tay quệt sạch đi giọt nước mắt nóng bỏng vừa mới chảy xuống không dám lưu lại thêm một khắc nào nữa.
Mu bàn tay cô đã bị móng tay đâm sâu vào da thịt khiến bị chảy ra vài vết máu nhỏ, hít thật mạnh một hơi như vừa mới bị thiếu oxy, Hàn Khiết Tình ngẩng gương mặt có chút nhợt nhạt lên nhìn Lục Sát, đối diện với con ngươi tăm tối của hắn mà không nhanh không chậm nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Trái tim Lục Sát bất chợt chùn xuống nặng nề hơn ai cả, đáng lẽ giây phút này cơn tức giận của hắn đã đến cực độ nhưng khi nhìn giọt nước mắt của Hàn Khiết Tình bị cô mạnh mẽ dùng tay quệt đi thì bất chợt hắn lại thả lỏng tâm tình, nắm đấm đang siết chặt ở bàn tay cũng nới lỏng mà buông thả ra.
Sau khi Hàn Khiết Tình vừa dứt lời thì gượng cười với hắn một cái rồi dời tầm mắt sau đó nhấc chân bước đi.
Khi tới cánh cửa đang đóng lại cô mới cắn môi thật mạnh để ngăn đi tiếng nức nở sắp trào ra, bàn tay chậm rãi dời lên thanh khóa cửa chuẩn bị đẩy ra, nhưng vừa mới đặt lên thì cánh tay lại bị sức lực của người đàn ông cầm lấy.
Lục Sát đột nhiên xoay người lại rồi giữ cánh tay Hàn Khiết Tình xoay qua, giây phút nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô hắn thật sự không kìm được lòng mình, trong khi Hàn Khiết Tình vẫn còn đang bất ngờ định nói gì đó thì cánh môi ươn ướt vài giọt nước mắt đã bị hắn chiếm lấy..
Lục Sát ép cơ thể của cô dính sát vào cánh cửa, một tay giữ lấy eo cô rồi khóa chặt cô trong phạm vi của hắn.
Hàn Khiết Tình giây lát bị chấn động rồi nhanh chóng phản kháng chống hai tay muốn đẩy hắn ra, nhưng tiếc là sức lực của cô sao bằng hắn? Lục Sát đã nhanh nhẹn một bước dùng tay còn lại của hắn giữ lấy hai bàn tay đang phản kháng hắn của cô kéo ra sau lưng cô giữ chặt, không để cô có sức lực nào mà cựa quậy nữa.
“Ư..ưm..” Hàn Khiết Tình vô thức bật lên tiếng ngâm khẽ, thừa cơ lúc đó Lục Sát bất chợt đưa mạnh đầu lưỡi vào điên cuồng quấn lấy lưỡi cô, hai cánh môi chạm sát vào nhau đến nổi hắn còn cảm nhận được dư vị mặn chát của nước mắt.
Hàn Khiết Tình cố gắng vùng vẫy nhưng không hề so được với sức lực của hắn, cuối cùng cô không hề phản kháng nữa mà đứng im đó mặc cho hắn tàn phá đôi môi đỏ mọng của cô.
Những giọt nước mắt nóng bỏng cũng chậm rãi chảy xuống len lỏi vào giữa hai làn môi đang cọ xát mạnh mẽ.
Hương thơm ngọt ngào trong khoang miệng Hàn Khiết Tình và sự mềm mại từ cánh môi cô khiến Lục Sát quyến luyến, hắn điên cuồng cắn mút đôi môi cô mạnh mẽ không cho cô một chút ý định từ chối hắn nào, nụ hôn kéo dài thật lâu..
Đến khi hơi thở của Hàn Khiết Tình đã dồn dập Lục Sát mới lưu luyến buông tha cho cô, hai cánh tay cô cũng được thả lỏng mà buông xuống.
Gương mặt vừa ửng hồng vừa có chút nhợt nhạt mà cúi gằm.
Lục Sát ngắm nhìn cô thật kĩ vào giây phút này, hắn không biết vì sao nhưng những giọt nước mắt của Hàn Khiết Tình là một sát thương lớn với hắn.
Hắn có thể cả một ngày nhìn thấy màu đỏ tươi của máu và mùi tanh nồng nặc của nó cũng không chút sợ hãi, nhưng khi đứng trước Hàn Khiết Tình hắn lại vô thức đau lòng vì nước mắt của cô.
Lục Sát biết rõ lúc nãy Duật Ấn muốn khuyên Hàn Khiết Tình về trước là không muốn án mạng xảy ra, nhưng anh ta không hề biết rằng hắn không có ý định sẽ tự tay giết chết Hàn Khiết Tình.
Hắn cũng không biết rốt cuộc ý nghĩ đó từ đâu mà ra, có lẽ xuất phát từ tận đáy lòng của hắn chăng..
Hôm nay nhìn thấy trong đại sảnh được trang trí đầy sự lung linh của buổi tiệc ngày sinh nhật, lúc ấy Lục Sát quả thật tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của Hàn Khiết Tình lại có thể xoa dịu đi sức tức giận của hắn bây giờ.
Nếu như người khác dám làm như vậy trong nhà của Lục Sát thì khi hắn vừa bước vào đã không nhân nhượng cho kẻ đó một viên đạn vào đầu, bởi vì đã phạm phải giới hạn trong điều cấm kỵ tối thượng của hắn.
Hắn nhất định sẽ không để kẻ đó được nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai.
Nhưng với Hàn Khiết Tình hắn lại có thể dễ dàng buông tha sự tức giận.
Vì lời xin lỗi và nước mắt của cô đã chạm sâu đến nơi đáy lòng của Lục Sát đã được hắn cẩn thận giữ kín suốt bao nhiêu năm qua.
“Xin lỗi em, Tình Tình.
Tôi không nên lớn tiếng với em..” Bàn tay Lục Sát lại vô thức vuốt ve gò má của Hàn Khiết Tình, bất chợt cất lên thanh âm trầm thấp.
Hàn Khiết Tình ngẩng mặt nhìn hắn, cô không ngờ hắn sẽ xin lỗi cô.
Hơn nữa..
Tình Tình?
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô như vậy.
Mà cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Khiết Tình lại nhận được hai chữ đó, một cảm xúc rộn ràng khó tả được dâng lên trong lòng, trái tim nơi lồng ngực lại vì gương mặt có chút thành khẩn và tiếng gọi của Lục Sát lúc này lại đập nhanh một cách không kiểm soát được.
“Người ta yêu anh mới âm thầm chuẩn bị sinh nhật cho anh, anh lại không nhận còn trách mắng em.” Hàn Khiết Tình cắn cắn môi rồi cúi gằm mặt mà nói, giấu đi sự e thẹn nơi đáy mắt.
Lục Sát dùng tay nâng mặt cô lên rồi thả nhẹ những nụ hôn bên hai khóe mắt Hàn Khiết Tình, cô không phản kháng mà nhắm mắt lại cảm nhận được làn môi lạnh buốt của hắn đang rơi những nụ hôn vụn vặt trên gương mặt đẫm lệ của cô.
“Tình Tình, cảm ơn em.
Là do tôi không đúng mới trút giận lên em, xin lỗi.
Bất ngờ sinh nhật này tôi rất vui..” Lục Sát dời đôi môi ra khỏi gương mặt Hàn Khiết Tình nhưng mấy ngón tay lại dừng lại bên gò má rồi lưu luyến vuốt ve.
“Thật không?” Hàn Khiết Tình còn tưởng mình nghe nhầm mà hỏi lại lần nữa.
“Thật.” Lục Sát nhếch môi cười khẽ rồi xoa xoa đầu cô mà chắc chắn nói.
Tầm mắt lại vô thức dời xuống phần da thịt trắng nõn nơi cần cổ của cô, kéo thẳng một đường đến khe ngực sâu hút hồn đang phơi bày thoắt ẩn thoắt hiện trong đáy mắt hắn.
Hàn Khiết Tình hít hít mũi rồi mỉm cười tươi nhìn hắn, không hề phát hiện ánh mắt của Lục Sát đã trở nên nóng bỏng.
Lục Sát ngẫm nghĩ gì đó rồi nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của Hàn Khiết Tình, tận con ngươi của cô bây giờ chỉ phản chiếu một hình ảnh là hắn, duy nhất là hắn mà thôi.
Một niềm chiếm hữu cao lớn đâu đó trong lòng hắn dáy lên, bàn tay vẫn vuốt ve gò má Hàn Khiết Tình, thanh âm trầm thấp bất chợt vang lên: “Tình Tình, em yêu tôi không?”
Gương mặt Hàn Khiết Tình đột nhiên hơi bất ngờ vì câu hỏi của hắn, đôi mắt trong veo thuần khiết bất chợt e thẹn mà chớp chớp, hàng mi cong dài cũng không che giấu được sự run rẩy mà hơi khép lại, khẽ cắn cắn đôi môi hồng hào rồi nghĩ ngợi gì đó.
Lục Sát vẫn chằm chằm quan sát biểu hiện của cô, chờ đợi câu trả lời tiếp theo đây của cô.
Bây giờ trong lòng hắn thật sự chờ mong, rất chờ mong..
Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ thật kĩ rồi vòng cánh tay lên cổ Lục Sát, chủ động dáng hiến đôi môi cho hắn, đậu lại nụ hôn dịu dàng chư chuồn chuồn đạp nước rồi cất lên thanh âm trong trẻo như suối mát mà cực kỳ nghiêm túc: “Có, Lục Sát.
Em yêu anh..”
Vừa dứt lời đôi môi cô lần nữa bị Lục Sát chiếm lấy, hắn điên cuồng hôn cô để che đi sự kích động tận đáy lòng.
Hàn Khiết Tình bật ra tiếng ngâm khẽ rồi nhiệt tình đáp trả hắn, như thế càng kích thích mọi dây thần kinh của Lục Sát, bây giờ một dòng suy nghĩ nào đó lại bắt đầu len lõi lên trong đại não hắn.
Lục Sát bất chợt bế bổng cô lên rồi thẳng hướng về phía cầu thang đi lên, trong sự bất ngờ của Hàn Khiết Tình mà cô chỉ biết bám trụ vào bờ vai hắn.
Hắn vừa kịch liệt hôn cô vừa nhã ra mấy chữ kiên định: “Tình Tình, tôi muốn em!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...