Cả người Hàn lập tức cứng đờ, bàn tay đang giữ lấy điện thoại áp sát lỗ tai cũng run run, gương mặt tái nhợt đến đáng thương, giọng nói đem theo sự lo lắng cùng kinh hoàng thốt lên: “Ba tôi? Ở bệnh viện nào?”
Bên này Maya, trợ lý của Hàn Trạch Dương cũng hốt hoảng mà lo sợ lấp tức đáp lời cô: “Ở bệnh viện Hope ạ!”
Đầu dây bên kia vừa dứt lời thì Hàn Khiết Tình đã không nghĩ ngợi gì nữa mà tắt máy đi rồi lập tức đứng dậy với sự lo âu cùng kinh sợ.
Lục Sát nhìn thấy bộ dạng gấp rút của cô cũng buông đũa xuống rồi lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Ba em lên cơn đau tim đột ngột, đang cấp cứu trong bệnh viện Hope.”
Đáy mắt hắn hiện lên tia ác lạnh cùng thâm hiểm, đôi môi mỏng cũng khẽ nhếch lên, nhưng gương mặt này của hắn lại không thể lọt vào tầm mắt Hàn Khiết Tình được vì bây giờ trong lòng cô rất lo lắng cho ba mình, đâu còn tâm trạng mà để ý xem bộ mặt của hắn nữa.
“Tôi đưa em đi.” Lục Sát vừa dứt lời liền cùng Hàn ra hầm xe, phóng chiếc Cadillac như tên lửa trên con đường tấp nập dòng xe những chẳng hề đá động gì đến tốc độ của Lục Sát.
Trong xe là bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, đan xen với nhau là hơi thở lo lắng cùng bình thản thay phiên nhau phả ra.
Bây giờ gương mặt Hàn Khiết Tình đã tái nhợt đến cực độ, bàn tay cô siết chặt lấy dây túi xách khiến móng tay đâm sâu vào da thịt nõn nà, vô cùng đau rát.
Nhưng hiện tại cô không hề cảm thấy đau đớn nữa, đầu óc Hàn Khiết Tình bây giờ rất rối loạn cùng sợ sợ hãi kinh người.
Cô rất sợ ba cô sẽ gặp nguy hiểm, trên đời này người thân duy nhất của cô chỉ còn một mình Hàn Trạch Dương, nếu như ông có chuyện gì chắc chắn cô sẽ vô cùng tuyệt vọng mất.
Vành mắt dần đỏ hoe mà chứa nước, cảm giác sợ hãi trong lòng vẫn chưa thể nào vơi đi được.
Hàn Khiết Tình thầm mong sao rằng đừng để ba cô có chuyện gì, dù bắt cô làm gì cũng được để có thể đổi lấy sự bình an cho Hàn Trạch Dương.
Lục Sát vẫn một vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn thẳng về phía trước, bàn tay vẫn kiên định nắm chặt vô lăng, ánh mắt sâu lắng đến tăm tối vô tận.
Tựa như một hang động vô cùng sâu xa đang chứa những bí mật kì dị nguy hiểm, nhưng hắn che giấu quá giỏi khiến không ai có thể đoán xem hắn đang suy nghĩ cái gì.
Như có linh tính cảm giác sự sợ hãi của người bên cạnh, Lục Sát khẽ liếc mắt qua Hàn Khiết Tình, ánh mắt chùn xuống giây lát, trở lại vẻ ôn tồn thâm trầm rồi buông một tay ra khỏi vô lăng, cùng cô mười ngón đan chặt.
Giọng nói mang theo phần trấn an cùng thâm trầm khẽ vang lên: “Đừng lo lắng, em còn có tôi.”
Trái tim Hàn Khiết Tình bất chợt mềm nhũn, cô ứa lại những dòng lệ trong khóe mắt rồi nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay trắng nõn cũng siết chặt lấy bàn tay thô ráp của hắn, cảm nhận được sự ấm áp từ tay hắn truyền qua mà tác động đến từng tế bào trong cơ thể Hàn Khiết Tình.
Có lẽ, lời nói động viên của Lục Sát cứ như một thế lực siêu nhiên nào đó đang hất mạnh tảng đá đè nặng người Hàn Khiết Tình ra, khiến cô cảm thấy yên lòng mà nhẹ nhõm hẳn.
Lục Sát không hề biết được chỉ một câu nói ngắn gọn này của hắn đã như một dòng điện len lỏi vào cô xua tan mọi sự sợ hãi cùng lo lắng trong người Hàn Khiết Tình, để cô chống đỡ nổi với những chuyện sắp xảy ra sau đây.
...----------------...
Bệnh viện Hope.
Tiếng giày vang vội trên hành lang của bệnh viện, Hàn Khiết Tình hớt ha hớt hải gấp gáp chạy đến phòng bệnh của Hàn Trạch Dương, Lục Sát chân dài nên chỉ mấy bước đi đã có thể đuổi theo kịp cô rồi dừng lại trước một căn phòng bệnh VIP, không gian vô cùng tĩnh lặng thích hợp để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ vest nghiêm chỉnh đứng ngay ngắn ở ngoài canh giữ.
Nhìn thấy Hàn Khiết Tình đi đến liền cúi đầu kính trọng: “Tiểu thư!”
Hàn Khiết Tình không để ý đến bọn họ mà lập tức đẩy cửa bước vào thì đã thấy Hàn Trạch Dương nằm trên giường bệnh, mắt ông vẫn nhắm nghiền, hai tay buông thõng mà đặt trên tấm chăn che tới ngực, gương mặt đã nhợt nhạt biến sắc.
Maya là trợ lý của ông và cùng một thư ký riêng nữa là Lập Trình An thấy cô cũng đứng dậy chào hỏi.
Hàn Khiết Tình lúc này cảm thấy cô đã sắp khóc tới nơi rồi khi nhìn thấy bộ dạng của ba cô như vậy, bèn không nhanh không chậm tiến tới ngồi xuống nắm lấy bàn tay chai sạn của ông, ánh mắt chứa đựng sự đau thương cùng buồn bã.
Lục Sát đứng cạnh cô thong thả đút tay vào túi quần nhìn Hàn Trạch Dương đang nằm trên giường bệnh, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng mà tĩnh lặng như không hề có chuyện gì xảy ra, đôi môi mỏng của hắn lại theo tâm trạng của hắn mà nhếch lên thành đường cong tàn nhẫn.
“Maya, tại sao ba tôi lại lên cơn đau tim đột ngột? Trước nay ông ấy chưa từng bị như vậy.” Hàn Khiết Tình ngồi nhìn ông một lát, chợt nhớ ra chuyện này rồi quay đầu nhìn sang hai người họ rồi cất giọng nghiêm nghị.
Maya thở dài một hơi mà không giấu diếm gì liền bộc bạch hết mọi chuyện.
Tất cả là như thế này, một số lượng kim cương khủng mà Hàn Trạch Dương vừa cho công nhân thiết kế trong suốt mấy tháng trời qua hiện tại đã được chế tạo vô cùng xuất sắc, chỉ cần đợi vận chuyển rồi bắt đầu vận hành bán hàng.
Số kim cương này là loại vô cùng hiếm có, chỉ cần một trang sức chẳng hạn một chiếc nhẫn từ loại kim cương này cũng có giá bằng mấy căn biệt thự cộng lại, giá cao đắt đỏ chỉ thích hợp với giới thượng lưu.
Nhưng, trước một ngày công khai ra mắt thì đột nhiên toàn bộ số kim cương này đều đã bị ai đó trộm mất đi, trong khi vệ sĩ vẫn được đứng xung quanh nơi cất giữ mà bảo vệ nghiêm ngặt.
Vậy mà tối hôm trước ngày ra mắt, từ đâu xuất hiện một đám người cao to lực lưỡng đã khống chế toàn bộ vệ sĩ, nhiều phát súng mà kết liễu hết tất cả mọi người ở đó, những camera xung quanh cũng bị bọn chúng dễ dàng phá hủy, hoàn toàn không biết được chủ mưu đứng sau là ai cả, bên phía cảnh sát cũng bất lực mà lần tìm những manh mối nhỏ nhất.
Tuy nhiên vẫn chưa điều tra ra được chuyện gì bọn chúng đã vận chuyển toàn bộ số kim cương đó cao bay xa chạy, đến một tên trộm cũng biến mất không dấu vết, để lại thiệt hại nghiêm trọng cho Hàn thị lúc này.
Khi Hàn Trạch Dương vừa biết chuyện đã tức giận đến nổi lên cơn đau tim ngay giữa buổi họp cổ đông, lần tổn thất này tuy không có khả năng để lật đổ một tập đoàn lớn như Hàn thị nhưng cũng có một phần đá động tới việc kinh doanh của Hàn thị, việc Hàn Trạch Dương phải chịu ra chi tiền để bù lại cho việc này cũng không phải một con số nhỏ nữa, nhưng mà một chút tiền đó đối với Hàn Trạch Dương không là gì cả.
Ông chỉ tức giận vì số kim cương này rất quý hiếm, hơn nữa mỗi một thiết kế đều độc nhất vô nhị, công sức của tất cả mọi người đều đổ sông đổ biển.
Thử hỏi, chuyện Hàn vì quá sốc đến nổi phải vào viện thì có khả năng ảnh hưởng lớn đến thế nào chứ?
Các cổ đông hốt hoảng một phen rồi lập tức đưa ông vào bệnh viện.
Cũng may được cứu chữa kịp thời nên không có gì đáng ngại.
Sắc mặt Hàn Khiết Tình đã trắng bệch, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nghiêm trọng như vậy? Đây là lần đầu tiên Hàn thị gặp phải chuyện này.
Theo với trí thông minh của cô thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, nếu như bọn chúng chỉ có ý muốn trộm kim cương thì không cần phải hao tổn sức lực để giết hết bọn vệ sĩ như vậy rồi đã công khai đụng chạm tới tập đoàn tiếng tăm như Hàn thị.
Hàn Khiết Tình ngẫm nghĩ giây lát rồi nghiêm mặt nhìn qua Lập Trình An, cất giọng lạnh lùng cùng sự nghiêm túc và kiên định, rất có phong thái giống với Hàn Trạch Dương thường ngày:
“Thư ký Lập, anh mau điều động thế lực ở Hàn Thị ngay lập tức điều tra rõ chuyện này, bên cảnh sát không có khả năng để giúp chúng ta nên không cần nhờ đến bọn họ đâu.
Nhớ kĩ, phải điều tra từng chi tiết một, ngay cả một côn trùng nhỏ cũng không được bỏ qua!”
Lập Trình An nghe vậy liền cúi đầu tuân lệnh rồi xoay người đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ mà Hàn Khiết Tình đã giao cho.
“Maya, cô về Hàn thị giải quyết mọi chuyện rắc rối hiện tại bây giờ.
Trước tiên chính là để bên bộ phận truyền thông lập tức phong tỏa tin tức càng nhanh càng tốt, nhất định không được để nhiều người biết chuyện này.
Một khi chuyện này được công bố ra bên ngoài thì cổ phiếu của Hàn thị sẽ xuống dốc khiêm trọng, vậy nên, cô phải bịt chặt tất cả cái miệng của ai đã nghe ngóng được chuyện lần này.
Nếu như ai tiết lộ ra ngoài thì ngay lập tức đuổi việc và để người đó thân bại danh liệt không còn đường lui.
Mau đi làm đi!” Hàn Khiết Tình lấy lại một sự lạnh lùng vô thức mà nghiêm mặt nhìn Maya, cất từng câu từng chữ vô cùng sắc đá, thu dọn mọi rắc rối sắp diễn ra sau này.
“Rõ, tôi sẽ đi làm ngay.” Maya cũng kính trọng cúi đầu với Hàn Khiết Tình, khi cô gật đầu một cái cô ấy liền nhanh chóng đi ra ngoài làm theo mọi việc mà Hàn Khiết Tình đã căn dặn.
Cả căn phòng chỉ còn lại ba người, bầu không khí vô cùng im lặng đến mức đáng sợ.
Thấy Hàn đột nhiên cứng đờ ngồi thừ ở đó, Lục Sát đặt tay lên vai cô vỗ về, thì bất chợt Hàn Khiết Tình đứng bật dậy, ôm chặt lấy thắt lưng Lục Sát rồi nghẹn ngào sụt sịt.
Vùi gương mặt đẫm nước mắt vào vòm ngực hắn rồi nức nở đáng thương.
Lục Sát hơi bất ngờ vì hành động của cô lúc này, nhưng hắn cũng thuận tay vòng lại ôm lấy lưng cô vỗ về an ủi, bàn tay to lớn xoa đầu cô dịu dàng rồi khẽ nói: “Đừng sợ.”
Hai chữ này như một con dao cứa rách tuyến lệ của Hàn Khiết Tình, cô thật sự rất sợ hãi, sợ hãi, cô cũng chỉ là một người con gái.
Cũng yếu đuối như bao người khác, tuy nhiên, với thân phận và tình trạng hiện tại không cho phép cô yêu đuối và sợ hãi.
Vì vậy Hàn Khiết Tình mới cắn răng ra bộ mặt lạnh lùng cùng nghiêm túc để ra lệnh làm việc cho Lập Trình An và Maya, thật sự cô không có đủ dũng khí để quản xuyến hết mọi chuyện, cô cũng chỉ mạnh mẽ được một lúc mà thôi.
Khi hai người bọn họ đi rồi thì bộ mặt như một con cừu non của Hàn Khiết Tình mới thổ lộ mà lệ thuộc vào Lục Sát, ôm chặt lấy hắn rồi nức nở rơi lệ cần sự che chở bảo vệ của hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...