Năm chiếc xe thương vụ với tốc độ kinh người đang chạy trên con đường dài vắng vẻ, dẫn đầu là chiếc xe của Từ Âm, theo sau là bốn chiếc chở thuộc hạ của hắn.
Từ Âm ngồi ở hàng ghế phía sau mà tỏa ra dáng vẻ hầm hầm tức giận cùng vẻ không cam tâm, mu bàn tay hắn nổi rõ gồ lên gân xanh nam tính.
Đôi mắt hiện lên vành đỏ rồi nhắm nghiền.
Kĩ Khắc lén nhìn qua gương chiếu hậu thì có chút thở dài ngao ngán, tối nay nhất định sẽ có trận chiến ác liệt xảy ra, không phải vì anh ta sợ sẽ không cứu được Mạc Niên, mà là vì Kĩ Khắc có cảm giác đây là một cái bẫy để dẫn dụ Từ Âm lọt lưới, anh ta cảm thấy lạnh ớn sống lưng khi nghĩ tới thủ đoạn tàn ác của Lục Sát.
Từ lúc anh ta biết tới danh tiếng của hắn đã cảm thấy run rẩy toàn thân, mặc dù chính Kĩ Khắc là thuộc hạ của một lão đại như Từ Âm, thủ đoạn cũng không kém gì Lục Sát nhưng mà anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Anh ta nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói gì mà thẳng hướng chạy đi, dẫn đầu bốn chiếc xe thương vụ còn lại ở phía sau.
Chẳng mấy chốc năm chiếc xe thương vụ đã dừng lại trước một căn nhà hoang đổ nát gần phía biển, Từ Âm bước xuống xe rồi nhanh chóng sải chân đi vào trong.
Đứng ở ngoài mà hắn ta còn cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc khó chịu xộc vào mũi, Từ Âm nhíu mày rồi tiến bước.
Vừa đi vào hắn ta đã ngay lập tức nhìn thấy Lục Sát, hắn thong dung ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng đã được chuẩn bị sẵn, phía sau hắn là khoảng vài tên thuộc hạ cũng mặc đồ đen mà nghiêm chỉnh cùng với gương mặt không chút biểu cảm đứng cạnh Lục Sát, quả nhiên là khí chất thần thái cao quý của hắn đều có thể khiến thuộc hạ của hắn nhiễm theo.
Trên người Lục Sát là bộ tây trang của một màu đen huyền bí và đáng sợ, hai chân dài tao nhã vắt chéo lên nhau, giấu sau chiếc quần tây được thiết kế riêng đó là một cặp chân dài thon, dưới bàn chân là đôi giày da sang trọng giẫm lên nền đất, cảnh tượng như vậy có chút không hợp với khí chất của hắn.
Gương mặt Lục Sát lạnh đến cực độ, qua ánh đèn mờ mờ ảo ảo còn dễ dàng phát họa được dung nhan anh tuấn của hắn, đôi mắt hắn nhìn về phía Từ Âm rồi dần hiện lên một tia máu lạnh ghê rợn, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tàn nhẫn.
Lục Sát cầm trên tay một ly rượu vang rồi lắc lắc với tiết tấu nhịp nhàng, đưa lên môi thưởng thức rồi cất giọng phá ngang bầu không khí đang tĩnh lặng đến mức đáng sợ:
“Từ lão đại đến cũng nhanh thật đấy! Nếu không..e rằng tính mạng thuộc hạ của anh không biết có thể cầm cự đến bao lâu.”
Từ Âm vẫn đứng yên một chỗ mà nhìn hắn bằng cặp mắt nghi ngờ cùng đề phòng, phía sau hắn ta thuộc hạ cũng không dám hé môi nửa lời.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng kinh người.
Lát sau Từ Âm mới ngó nghiêng xung quanh, nhìn thấy dưới nền đất có một vũng máu đỏ đã lênh láng, nhưng lại không thấy bóng dáng Mạc Niên đâu cả, nhíu mày cất tiếng: “Người đâu?”
Sau câu hỏi đó là tiếng cười tàn khốc từ phía Lục Sát, hắn không vội trả lời ngay lập tức mà tao nhã đặt ly rượu vang lên bàn, hai bàn tay thu về đan chặt rồi đặt lên đùi, nhướn cao chân mày về phía ghế sofa đối diện rồi chậm rãi cất giọng lạnh lùng như một khối băng nghìn năm không tan:
“Từ lão đại gấp như vậy làm gì? Ngồi xuống trước đã.”
Vẻ bình thản của hắn khiến cho Từ Âm có chút hầm hừ, hắn ta cũng không từ chối mà sải chân tiến đến ghế sofa, thuộc hạ cùng Kĩ Khắc cũng nối đuôi rồi đứng thủ sẵn sau lưng hắn.
Khi Từ Âm đã ngồi xuống thì liền đối diện với đôi mắt u ám Lục Sát, hắn khẽ nhếch môi cười như có như không rồi lạnh giọng nói: “Không biết địa bàn châu Âu Từ lão đại đã làm thế nào?”
Gương mặt Từ Âm nhìn hắn không có chút e ngại rồi thẳng thừng đáp lời dứt khoát: “Chỉ cần Mạc Niên còn giữ được cái mạng thì địa bàn ở châu Âu sẽ lập tức thuộc về Lục lão đại đây!”
Nụ cười lạnh lẽo trên môi Lục Sát chậm rãi bật ra, hắn dựa cả thân người vào ghế sofa rồi vắt hai tay lên thành ghế, nhìn Từ Âm bằng cặp mắt đắc ý rồi lạnh giọng lên tiếng: “Từ lão đại quả nhiên xem trọng tình nghĩa anh em.
Lục Sát này quả thật kính phục!”
Câu nói này từ miệng Lục Sát thốt ra mang một ý nghĩa thâm sâu khó lường, nếu như người bình thường nghe được sẽ nghĩ là hắn vô thức nói mấy câu đùa cợt.
Nhưng khi Từ Âm cùng thuộc hạ của hắn ta nghe thì liền hiểu ra ý mỉa mai, châm biếm đầy ẩn ý giấu sau câu nói này.
Từ Âm không muốn để thời gian kéo dài lập tức không lòng vòng nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Thứ tôi cần bây giờ là Mạc Niên!”
Gương mặt Lục Sát vẫn lạnh tanh như cũ, câu nói của Từ Âm vừa dứt thì khóe môi hắn bắt đầu mím lại, thần thái vô cùng cao ngất rồi chậm rãi cất giọng: “Mang người ra đây!”
Vừa dứt lời thì thuộc hạ của hắn lập tức kính trọng: “Vâng! Lão đại!” rồi nhanh chóng quay người lại phía sau, hai tên thuộc hạ lôi ra một thân người rồi ném xuống đất trước mặt Từ Âm.
Lúc này hắn ta mới có thể rõ ràng quan sát bộ dạng thảm thương của Mạc Niên, vừa bị ném mạnh xuống đất nên anh ta lập tức rên lên ư ử một tiếng.
Sau đó là gương mặt tái nhợt như một xác chết, quần áo bị xé rách tả tơi vì những đòn roi, không những thế ở hai bàn tay còn bị chặt hết mười ngón cụt ngủn, trên đó còn hiện lại vài vết đạn rõ ràng, có nghĩa là Lục Sát đã bắn Mạc Niên trước mới nhẫn tâm chặt đứt từng ngón của anh ta để Mạc Niên sống không bằng chết.
Máu từ mười ngón tay anh ta đã hơi sẫm lại, đưa mắt nhìn lên một chút thì Từ Âm hơi sững sợ vì hai cánh tay Mạc Niên đã bị tàn phế không chút sức lực.
Anh ta khó khăn mở mắt ra rồi nhìn về phía Từ Âm, hốt hoảng nói: “Lão đại! Mau đi đi, đây là cái bẫy của Lục Sát! Hắn ta không dễ dàng tha cho chúng ta đâu..ư..”
Đang đau đớn mà nói thì đột nhiên bụng Mạc Niên bị thuộc hạ của Lục Sát giẫm lên mấy phát khiến anh ta lại đau ruột xé gan thêm lầm nữa rồi dừng lại lời nói, sau đó liền dần dần ngất đi.
Từ Âm nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Mạc Niên không khác gì một con kiến nhỏ có thể dễ dàng chết bất cứ lúc nào dưới tay Lục Sát, anh ta không còn là một sinh mạng nữa mà giống động vật thì đúng hơn.
Từ Âm nghiến răng kèn kẹt rồi quay qua nhìn Lục Sát, kìm nén cơn giận rồi lạnh nhạt cất tiếng: “Tại sao lại để Mạc Niên thành ra như vậy?”
Gương mặt Lục Sát không hề có chút biểu cảm vì câu hỏi của Từ Âm, đôi môi hắn nhếch lên thành đường cong hoàn hảo rồi chậm rãi nói:
“Từ lão đại đã quên rằng chọc vào ai cũng được, nhưng mà, người lỡ chọc vào Lục Sát này thì có ai được toàn mạng mà trở về không?”
Cả sống lưng Từ Âm lẫn thuộc hạ của hắn ta bắt đầu lạnh toát, bọn họ chỉ nhìn qua mấy tấm ảnh do Lục Sát gửi đến đã cảm thấy vô thức rùng mình, không ngờ khi gặp Mạc Niên ở ngoài thật còn thảm thương hơn ở trong bức ảnh, mà hình như trên người anh ta đã có nhiều vết thương mới chồng chất lên nhau.
Có nghĩa là trước khi Từ Âm tới đây Mạc Niên lại lần nữa bị đánh đập chết đi sống lại, thủ đoạn của Lục Sát thật sự quá tàn ác, hắn không một lần giết luôn Mạc Niên mà để anh ta lại rồi từ từ chơi đùa, đánh đập bắn súng cũng không để anh ta chết, như vậy đau đớn thế nào chứ? Thật sự Từ Âm đã sai, sai vì xem thường Lục Sát.
Sai vì đã để cho một thuộc hạ trung thành như Mạc Niên phải chịu giày vò như vậy.
Từ Âm siết chặt mu bàn tay lại rồi hít sâu một hơi, lấy ra vài tấm giấy rồi nhanh chóng nói: “Chúng ta lập tức giao dịch, địa bàn ở châu Âu sẽ thuộc về Lục lão đại.
Bây giờ tôi đưa Mạc Niên về được rồi chứ?”
Lục Sát liếc mắt xuống mấy tấm giấy Từ Âm đặt trên bàn, nội dung đều là địa bàn ở châu Âu, cũng tức là giây phút này đã thuộc về hắn.
Lục Sát nhếch môi rồi gật đầu, vớ tay cầm đống giấy đó, Duật Ấn bên cạnh lập tức cung kính nhận lấy.
Từ Âm nhìn về phía thuộc hạ, bọn họ nhanh chóng gật đầu rồi tiến tới đỡ lấy thân thể yếu ớt của Mạc Niên lên rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Từ Âm cũng không nói gì thêm liền đứng dậy rồi sải bước.
Lúc này đột nhiên Lục Sát gật đầu một cái với ý nghĩa gì đó, Duật Ấn hiểu ý rồi cung kính gật đầu, đôi mắt hắn sắc lạnh mà nhìn theo đám người đang chuẩn bị đi ra ngoài, hắn lạnh giọng lên ngăn lại bước chân của thuộc hạ lẫn Từ Âm đang đi đến phía cửa: “Từ lão đại nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi đây như vậy sao?”
Một câu nói vô cùng đơn giản mà ngay lập tức như có một bức tường vô hình ngăn lại bước chân của bọn Từ Âm, hắn ta chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe âm thanh chói tai vang lên.
Pằng..
Pằng..
Pằng...
Mấy phát súng từ đâu mà liên tiếp bắn vào thuộc hạ của Từ Âm khiến bọn chúng trở tay không kịp chưa kịp la lên đau đớn mà đã dần dần nằm khụy xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra lênh láng đầy kinh dị khắp nền đất, hơi thở ngắt đi ngay tức khắc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...