Mảng thành phố hiện lên trước mắt Liên biến màu dần trong bước chuyển huyền ảo của rạng đông.
Tầng tầng, lớp lớp bụi hồng ánh sáng đã trùm lan khắp không gian như thoa phấn lên những tòa nhà cao tầng của thành phố Barcelona xinh đẹp, khiến chúng trở nên nguy nga, diễm lệ.
Màn đêm mờ ảo đang lắng dần rồi chìm vào đất.
Thành phố như bồng bềnh nổi giữa một biển hơi sương.
Mặt trời lấp ló sau những bụi cây phía đông.
Những tia nắng vàng nhẹ nhàng xuyên qua các kẽ lá, khẽ đánh thức vạn vận khỏi giấc ngủ say.
Cây lá rì rào thức dậy chào bình minh.
Những giọt sương long lanh phản chiếu ánh mặt trời, như hạt ngọc sánh lấp lánh in lại trên cửa kính.
Ánh sáng từ những tia nắng hắt lên gương mặt anh tuấn đẹp như tạc tượng của Lục Sát, bên môi nở ra nụ cười khẽ khi đang nói chuyện điện thoại, trên người hắn vẫn là bộ đồ bệnh nhân đã được thay mới sạch sẽ.
Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài thành phố sau cửa sổ, bên tai cầm điện thoại chăm chú lắng nghe thanh âm trầm trầm từ phía bên kia truyền qua.
Sau khi đầu dây bên kia im lặng giây lát Lục Sát mới cười khẽ một tiếng, cất giọng nhắc nhở: “Nam tổng, sáng sớm cậu giảng đạo lý như vậy là đủ rồi.
Còn không lo đi chăm sóc cho bảo bối và hai thiên sứ của cậu đi kìa.”
Nam Yên Bắc ở đầu dây bên kia thở hắc ra một tiếng, từ nãy giờ anh đã nói khan cả cổ họng về vấn đề sức khỏe của Lục Sát, khi nhận được tập tài liệu của Giang Ngự Dữ gửi qua anh đã trầm ngâm cực lâu, kết quả hiện tại là tình trạng của Lục Sát vô cùng không ổn định, nếu hắn cứ tiếp tục thế này thì cho dù lần tiếp theo nhập viện có thần tiên cũng không cứu được hắn.
Tuy anh đã nói như sắp uống hết nước cả đại dương vậy mà hắn lại chẳng nghe lọt tai một chữ nào, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, điều đó càng khiến Nam Yên Bắc lắc đầu bất lực.
“Cậu đừng có mà uy hiếp mình, dù sao dạo này mình cũng tu tâm dưỡng tính rồi, không giống như cậu, suốt ngày tạo ra phiền phức.” Từ đầu dây bên kia truyền qua thanh âm trầm thấp mang giọng điệu không vui vẻ của Nam Yên Bắc.
Lục Sát nghe vậy không giận mà còn cười, hắn nhướng mày cười khẽ một tiếng: “Sáng tu chiều hú?”
Đầu dây bên kia Nam Yên Bắc nhất thời á khẩu, anh trầm ngâm ba giây mới kịp thời phản bác: “Này, cậu có phải là bị bệnh thật không vậy?”
“Nếu giả thì cậu cũng không cần nửa đêm nửa hôm cho trực thăng đi Madrid đón Giang Ngự Dữ tới phẫu thuật cho mình.” Lục Sát nhàn nhạt cười nhẹ mà rất tự nhiên cất giọng.
Nam Yên Bắc cảm thấy trên trán mình đầy vệt đen sì, anh lắc đầu bất lực mà trầm ngâm thở dài: “Nếu không phải sợ cậu chết nơi đất khách quê người thì mình có cần vất vả thế không? Đột nhiên gọi điện cho tình địch nhờ giúp đỡ thật sự không hay chút nào.”
“Tình địch?” Mi mắt Lục Sát nhướng lên, dường như lúc này đây hắn đang rất thú vị về câu nói của Nam Yên Bắc, nhướng mày hỏi một câu rồi lại nhếch môi, tiếp tục châm biếm: “Đến bây giờ mùi giấm chua trên người cậu vẫn còn à? Theo mình nhớ không lầm tên Giang Ngự Dữ đó đã lâu không về Bắc Kinh rồi mà, quan hệ của mấy người các cậu cũng chưa từng bị phá vỡ đấy.
Như thế mà hai từ tình địch dành cho Giang Ngự Dữ lại từ miệng cậu thốt ra sao?”
Đầu dây bên kia Nam Yên Bắc trầm mặc hồi lâu, anh đưa mắt nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp như một thiên sứ lung linh đang ngủ say trên giường, thở dài nói: “Cậu nghĩ đơn giản quá rồi, tuy rằng ngay cả Ngự Dữ và hai người kia đều không nói nhưng mình biết họ vẫn còn tình cảm với bảo bối nhà mình.
Ba người họ cực kỳ nghiêm túc nên đâu phải nói quên là quên được, cũng may mình đã kịp thời giành cô ấy trước, nếu không...” Nam Yên Bắc đột ngột im bặt, mặc dù lời nói có chút chua xót nhưng ánh mắt đặt trên người cô gái lại chứa toàn bộ sự dịu dàng vô cưỡng...
Hai đầu ngón tay Lục Sát xoa vào nhau, hắn trầm ngâm một lúc lâu mới chợt lên tiếng: “Dù như vậy nhưng tình bạn của các cậu vẫn không thay đổi đấy.”
Nam Yên Bắc cười khẽ một tiếng: “Đó là chuyện dĩ nhiên, dù sao bọn mình cũng lớn lên từ nhỏ bên nhau, đâu thể chỉ vì chuyện tình cảm mà làm rạn nứt mối quan hệ thân thiết như vậy được.”
“Các cậu biết như vậy thì tốt, dù sao từ khi cậu kết hôn thì mối quan hệ bốn người các cậu vẫn yên bình suôn sẻ rồi còn gì.”
Nam Yên Bắc gật đầu với lời nói của Lục Sát, lúc này anh chợt nhớ tới điều gì đó rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt ngay lập tức, e dè lên tiếng: “Không nói chuyện của mình nữa.
Tiểu Lục, cậu thật sự đã gặp lại Hàn Khiết Tình?”
“Ừ.” Thần sắc Lục Sát cũng thay đổi thành vẻ trầm ngâm hẳn, ánh mắt thâm thúy của hắn lóe lên một tia u sầu.
“Vậy...!hai người bây giờ thế nào?” Nam Yên Bắc chần chừ hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng nói.
Quả nhiên khi câu hỏi vừa thốt ra thì thứ Nam Yên Bắc nhận lại chính là sự trầm mặc của Lục Sát.
Hắn bỗng cứng đờ toàn thân khi nghe anh hỏi câu này, đôi mắt phản chiếu lên cửa sổ một sự chua xót khôn nguôi, hắn nhàn nhạt cất tiếng: “Không có kết quả.”
Chỉ bốn chữ ngắn gọn của hắn cũng đủ để Nam Yên Bắc hình dung ra sự trùng phùng lần nữa sau bốn năm xa cách của Lục Sát và Hàn Khiết Tình, khi vừa gặp lại mà chỉ có thể nhìn nhau bằng ánh mắt thù hận và áy náy hối hận thì làm sao có kết quả tốt được? Hơn nữa, cho dù Lục Sát có vì Hàn Khiết Tình mà chết đi thì e rằng theo như hiểu biết chút ít về cô của Nam Yên Bắc thì anh nghĩ rằng cô sẽ bỏ mặc làm ngơ, bởi ai lại có thể ngu ngốc đến nổi lần nữa đi vào vết xe đổ chứ, bắt đầu lại với người đàn ông đã hủy hoại cả cuộc đời mình đâu?
“Tiểu Lục, cậu định thế nào? Có buông tay không?” Nam Định ngẫm nghĩ hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng nói.
Lục Sát nhất thời trầm mặc, hắn lặng im không nói tiếng nào, ánh mắt gần như mất hết tiêu cực nhìn ra thành phố Barcelona xinh đẹp đã được một màu nắng chiếu rọi tỏa sáng lung linh, hắn nhẹ nhàng cười: “Mình nợ Tình Tình quá nhiều, hơn nữa cũng yêu cô ấy rất nhiều.
Vậy nên cũng như cậu nói, đâu phải nói buông là buông ngay được.
Dù sao mình cũng chẳng thể buông tay cô ấy được...”
Đang nói giữa chừng thì thanh âm của Lục Sát bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa phòng bệnh cùng chất giọng cung kính từ bên ngoài truyền vào: “Lão đại.”
Lục Sát theo quán tính xoay người lại, đập vào mắt hắn đầu tiên không phải là thân hình cao to của Duật Ấn, mà là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đứng đối diện hắn.
Cô bé mặc trên người chiếc váy màu hồng phấn xinh như búp bê, mái tóc ngắn được thắt lên thành cục tròn vo trên cái đầu nhỏ, sau lưng là cái balo nhỏ hình thỏ Miffy, cô bé có khuôn mặt xinh đẹp như một thiên sứ thực thụ, bên môi là nị cười tươi rói như đóa hoa mới nở, cô bé lạch bạch chạy tới bên cạnh Lục Sát, ngẩng đầu nhìn hắn mà hớn hở nói: “Chú đẹp trai!”
Giây phút nhìn thấy cô bé, thần hồn của Lục Sát tựa như trôi dạt tận phương trời nào, đến khi cô bé quơ tay trước mặt hắn vài cái Lục Sát mới lấy lại tinh thần, hắn nói vào điện thoại: “Yên Bắc, mình có chút việc bận, cúp máy trước đây.
Khi nào khỏe mình sẽ thông báo với cậu đầu tiên.”
Nói rồi Lục Sát không đợi Nam Yên Bắc phản bác thêm lời nào đã trực tiếp ngắt điện thoại rồi để sang một bên, hắn cúi xuống bế cô bé nhỏ nhắn đang ôm chân hắn lên, nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng rồi mỉm cười: “Khiết Khiết, sao con lại đến đây?”
Khiết Khiết nở nụ cười tươi tắn như ánh mùa xuân, cô bé chớp mắt long lanh mấy cái rồi chu môi nói: “Lâu quá không gặp chú nên con nhớ chú, sau đó con có gọi cho chú nhưng chú không nghe máy, thế là con đành gọi cho chú Duật bảo chú ấy tới đón con nè~”
Duật Ấn đứng bên cạnh cũng gật đầu bổ sung thêm: “Đúng vậy lão đại, là thuộc hạ đi đón con bé đến đây, con bé nói rất lo cho lão đại khi lão đại đột ngột nhập viện.”
Trong lòng Lục Sát dường như đang chảy từng dòng mật ngọt, hắn mỉm cười dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Khiết Khiết rồi bế cô tới sofa ngồi xuống, sau đó đưa cho cô bé một miếng bánh phô mai trên bàn: “Con thực sự nhớ chú sao?”
Khiết Khiết nhận miếng bánh phô mai rồi lập tức đưa vào miệng, hai cái má hồng hào liền phồng lên trong giây lát, cô bé vừa ăn vừa nói: “Dĩ nhiên rồi ạ, chú nhập viện làm con rất lo lắng ạ!” Nói tới đây gương mặt cô bé hơi xị xuống, lộ vẻ buồn bã.
Lục Sát phì cười với sự ngây thơ của Khiết Khiết, hắn dịu dàng cất giọng: “Chú không sao, chỉ là làm vài cuộc phẫu thuật nhỏ, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Nghe câu nói trấn an đó tâm tình Khiết Khiết liền trở lại bình thường, có vẻ như cô bé cực kỳ tin vào lời nói của Lục Sát, cô bé cười hì hì chu môi lên tiếng: “Vậy thì tốt rồi, nếu chú thật sự nguy hiểm chắc con sẽ buồn chết mất.”
“Đúng rồi, con đến đây đã xin phép cô Eirian của con chưa?”
Khiết Khiết trầm ngâm hồi lâu, cô bé chớp mắt long lanh mấy cái: “Lúc đầu con xin nhưng cô Eirian không cho, sau đó con lại muốn xin mami, nhưng nhớ lại những ngày gần đây mami con tâm trạng không tốt chút nào, con cũng không dám làm phiền tới mami.
Cuối cùng con đành dùng khổ nhục kế với cô Eirian cả buổi cô mới để con đi.”
Ngón tay đang vuốt ve gò má phúng phính của Khiết Khiết và nụ cười dịu dàng trên môi Lục Sát chợt cứng đờ, khi nghe cô bé nói đến mami...
Hắn trầm mặc không nói gì, lặng lẽ nhìn sâu vào đáy mắt long lanh của Khiết Khiết.
Trong đó dường như còn phản ánh vài hình ảnh của một cô gái, mà chỉ cần nhìn sơ qua hắn đã nhìn rõ cô bé trước mặt mình đây cực kỳ có nét giống với...
Hàn Khiết Tình!
Đầu óc Lục Sát lập tức trở nên kích động, bây giờ hắn đột nhiên mới nhớ ra một chuyện, thận trọng nhìn khuôn mặt thơ ngây của Khiết Khiết rồi chậm rãi hỏi: “Khiết Khiết, lần trước con nói...!mami con tên là gì?”
“Veronica ạ!” Khiết Khiết hết sức tự nhiên mà niềm nở tươi rói cất giọng, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Lục Sát sau khi nghe xong câu trả lời đã lập tức chuyển biến, mà Duật Ấn bên cạnh cũng chợt sững sờ theo...
Bên tai Lục Sát dường như nổ một tiếng “ầm” rền vang dữ dội khi chữ Veronica vừa thốt ra từ miệng Khiết Khiết.
Sao hắn lại có thể quên mất chuyện này chứ, lần đó cũng là vì nhớ đến cái tên Veronica là mami của Khiết Khiết nên hắn mới đến nhà hát, không ngờ cơ duyên lần nữa để hắn tương phùng với người con gái hắn chờ đợi trong vô vọng bấy lâu nay.
Veronica chính là Hàn Khiết Tình...
Hàn Khiết Tình chính là Veronica...
Hai câu đó cứ lặp đi lặp lại bên tai Lục Sát không ngừng nghỉ như một máy cát xét chỉ lặp lại duy nhất nội dung đó.
Có lẽ từ khi gặp lại Hàn Khiết Tình một lần nữa nên trong tâm trí Lục Sát chỉ dồn sự chú ý lên hết người cô, hoàn toàn không để ai lọt vào.
Nhưng tại sao, tại sao hắn lại quên mất một chuyện quan trọng nhất chứ? Hắn đã quên mất sự tồn tại của Khiết Khiết...!cô bé nói, mami của cô bé là Veronica, cũng chính là Hàn Khiết Tình!
Nhưng...
Thần sắc Lục Sát chuyển biến sang sự nghiêm trọng, đáy mắt hắn cũng lóe lên từng tia tàn nhẫn giấu kín, hắn chăm chú nhìn Khiết Khiết rồi thận trọng hỏi: “Khiết Khiết...!năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
Khiết Khiết nghe chú đẹp trai nói vậy liền tạm ngừng ăn miếng bánh phô mai, cô bé cúi đầu giơ bàn tay nhỏ bé lên rồi đếm ngón, sau đó dừng lại ở ngón thứ tư, liền ngẩng đầu nhanh nhảu nói: “Bốn ạ!”
Cả thân người Lục Sát cứng ngắt, bốn tuổi...!có nghĩa là bốn năm trước Hàn Khiết Tình đã mang thai cô bé?
Cùng lúc đó đứa con duy nhất của hắn với cô cũng chết? Làm sao lại như vậy được? Đầu óc Lục Sát trở nên trống rỗng, nếu như đứa con năm xưa của hắn không chết thì bây giờ cũng trạc tuổi như Khiết Khiết.
Nhưng mà...!rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lục Sát hạ tầm mắt chú mục lên gương mặt thơ ngây hồng hào của Khiết Khiết, hắn trầm ngâm hồi lâu mới khó khăn chầm chậm cất tiếng hỏi: “Vậy...!Khiết Khiết, ba của con là ai?”
Lúc này đây gương mặt của Khiết Khiết đã chùn xuống, cô bé đang ăn miếng bánh phô mai cũng chợt ngừng lại khi nghe hắn hỏi như vậy.
Ánh mắt long lanh hiện lên sự buồn bã non nớt của đứa trẻ thơ ngây, cúi đầu lí nhí cất giọng: “Con...!không biết ba con là ai...”
Lần nữa, bên tai Lục Sát dường như nổ tung lên khi một câu chữ lọt vào tai hắn.
Nhìn biểu hiện buồn bã của Khiết Khiết mà trái tim hắn chợt nhói đau như bị ai đó bóp chặt lấy...!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...