Dòng Thơ Thứ Chín - Đệ Cửu Thành Thi

Diệp Già Lam giật mình đứng lặng.
Cô vốn cho rằng với tình trạng "mất trí nhớ" hiện tại của mình; lại không mặn không nhạt với Đường Ngộ mấy ngày nay rồi, anh sẽ không làm mấy hành động kiểu này.
Nhưng hiện thực lại hung hăng cho cô một cái tát.
Diệp Già Lam ngẩn ra vài giây, sau đó mới phản ứng lại, theo bản năng duỗi tay đẩy anh ra.
Một là vì hiện tại đang ở hành lang bệnh viện, hai là vì cô cho rằng Đường Ngộ đang thử xem cô có phải vờ mất trí nhớ không, nghĩ vậy, vẻ mặt Diệp Già Lam có chút luống cuống.
Không có lí do, tim đập có chút nhanh, tay cô dùng sức, còn chưa đẩy ra, Đường Ngộ đã hơi nghiêng người.
Anh trầm mặc, Diệp Già Lam càng không biết nên mở miệng thế nào.
Qua tầm một hai phút, cô nghe thấy Đường Ngộ nhẹ giọng gọi hai chữ: “Chị ơi.” Giọng anh nhu hòa, có chút không giống bình thường.
Vẻ mặt Diệp Già Lam cứng đờ, một lát sau mới kinh ngạc phát ra một từ nghi vấn: “…… A?” Trong đầu cô như có gì đó thoảng qua, quá nhanh khiến cô không thể bắt lấy được. 
Đường Ngộ gọi cô là “Chị”?
Rõ ràng sau khi ở bên nhau, anh đã không còn gọi cô là “Chị” nữa rồi.
Diệp Già Lam cảm thấy không đúng lắm, suy tư vài giây, cô do dự lặp lại hai chữ này một lần: “…… Chị ơi?” Đường Ngộ không lập tức đáp.
Anh vẫn trong tư thế nửa ôm cô, cằm nhẹ đè trên vai cô, cách tai cô có chút xíu, chỉ cần hơi nghiêng chút là hôn tới rồi, anh há miệng thở dốc, có chút không biết nên mở miệng thế nào.
“Chị ơi” cũng gọi rồi, tên đã lên dây, không thể không bắn.
Huống chi vừa rồi lúc anh hôn Diệp Già Lam, đặc biệt chú ý vẻ mặt của cô, cô rõ ràng sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lập tức đẩy anh ra, rõ ràng vẫn có mâu thuẫn với anh, Đường Ngộ đã làm tới bước này, hoàn toàn không còn đường lui.

Nhưng hiểu biết của anh về Hạ Chí hiểu chỉ giới hạn trong cuốn nhật ký thiếu nữ mà cô hay viết, những cái khác còn không bằng người đứng xem là Diệp Già Lam kìa.
Đặc biệt hiện tại vấn đề chính yếu là, anh muốn giả bộ làm một thiếu nữ.
Đường Ngộ có chút đau đầu, thật sự không biết nên mở miệng nói cái gì, dứt khoát lại mềm giọng lặp lại hai chữ "Chị ơi" một lần.
Ngắn ngủn vài giây, vẻ mặt Diệp Già Lam thay đổi rồi lại thay đổi.
Bắt đầu cô chỉ cảm thấy có chút không đúng, nhưng đến bây giờ mới thấy, là quá sai rồi ý chứ. 
Lần đầu tiên Đường Ngộ gọi cô là “Chị ơi”, có vài giây, cô đã thiếu chút nữa cho rằng Hạ Chí đã trở lại.
Kết quả nghe đến lần thứ hai, cô lập tức biết không đúng rồi.
Diệp Già Lam quá hiểu Đường Ngộ, biết trong xương cốt anh có một loại ngạo khí tuy không rõ ràng nhưng lại không sao xóa đi được.
Để anh giả làm người khác anh không bao giờ được đâu, càng đừng nói giả thành một cô gái khác anu một trời một vực. 
Hơn nữa kỹ thuật diễn của anh lại quá tệ, nên chỉ cần người hơi thân quen với anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ không đúng.
Diệp Già Lam đại khái có thể đoán được vì sao anh làm vậy, hẳn là thật sự giống chủ nhiệm Ngô nói, mấy ngày nay cô đối xử với Đường Ngộ quá hung dữ, khiến anh không thể không ép bản thân, định giả làm Hạ Chí tiếp cận cô.
Diệp Già Lam cũng cảm thấy mình quá đáng.
Nhưng lúc này tính đùa dai của cô nổi lên, lại muốn làm chút chuyện càng quá đáng hơn ——
Nếu Đường Ngộ muốn diễn, vậy cô sẽ bồi anh diễn một lát.
Dù sao dựa vào tính Đường Ngộ sợ là cũng chả diễn được bao lâu.
Nửa giờ, nhiều nhất cũng chỉ có một giờ.
Rõ ràng là cô chọc anh ghen, kết quả lại là anh phải đi dỗ cô.
Diệp Già Lam nghiêng đầu về phía vách tường, khóe môi cong lên, giọng vẫn hơi hoang mang hỏi: “Hạ…… Chí?”
Cô tìm cho Đường Ngộ bậc thang đi xuống.
Quả nhiên, người nọ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Diệp Già Lam thậm chí có thể nghe được tiếng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng cô càng cong lên, nghiêm trang hỏi: “Không phải mấy năm trước em cũng đã đi rồi sao?”
Đường Ngộ cũng nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Không rời đi hoàn toàn.”
“……”
Diệp Già Lam thiếu chút nữa cười phụt ra, cô nhịn rồi lại nhịn, cố để giọng mình bình thường trở lại: “Chị nhớ lúc nhận chức, bác sĩ đã kiểm tra sức khoẻ Ngộ Ngộ báo bình thường mà.”
Đường Ngộ không nói lời nào.

Vì tiếng “Ngộ Ngộ” kia, tay anh đang ôm eo Diệp Già Lam siết chặt thêm một chút.
Một hồi lâu, anh mới lại nói: “Chị ơi, chị đi xem phim với em nhé.”
Diệp Già Lam cẩn thận nghe, lúc Đường Ngộ và Hạ Chí nói hai chữ này cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Tuy là Đường Ngộ đã cố gắng bắt chước Hạ Chí, hạ giọng thật mềm, nhưng vẫn không thể làm mất hẳn bóng dáng của chính anh. 
Dịu dàng ôn nhu, nhưng lại có một sự mát lạnh và gợi cảm mà Hạ Chí không có .
Diệp Già Lam ngẩn ngơ vài giây, mãi đến khi người nọ buông cô ra, cô mới phản ứng lại, theo bản năng hỏi: “Phim gì cơ?”
“Đi thì sẽ biết.”
Diệp Già Lam: “……”
Cái này có giống Hạ Chí nè.
-

TPMedia

Diệp Già Lam thật ra đã đoán được Đường Ngộ muốn đưa cô đi xem phim gì.
Nhưng lúc đến rạp chiếu phim thật, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị hình ảnh trên poster tuyên truyền dọa sợ.
Cô lá gan nhỏ, túm tay áo Đường Ngộ không chịu buông: “Ngộ…… Hạ Hạ, chúng ta xem bộ khác đi.”
Bồi anh diễn kịch thì không thành vấn đề, nhưng cũng không thể để bản thân bị dày vò mấy tiếng ở rạp chiếu phim được.... Diệp Già Lam càng nghĩ càng sợ, tùy tay chỉ một bộ bên cạnh 《 điện thoại đêm khuya 》: “Đi xem bộ này đi.”
Đường Ngộ cúi đầu nhìn cô một cái.

Lúc này sắc mặt Diệp Già Lam có chút trắng bệch, khăn quàng cổ bị kéo xuống một chút, lộ ra tầng mồ hôi mỏng trên chóp mũi, cô thật sự bị dọa rồi, ngón tay bắt lấy tay áo anh đều lằn rõ khớp xương hơi trắng. 
Tim Đường Ngộ mềm nhũn, giơ tay cọ lớp mồ hôi trên chóp mũi Diệp Già Lam: “Hù chết em đi*.”
Trước quầy bán vé, người bán vé đưa vé xem phim qua, cười tủm tỉm đánh giá bọn họ: “Chúc hai bạn xem phim vui vẻ.”
Đường Ngộ nhận hai cái vé kia.
Diệp Già Lam vẫn nắm chặt tay áo anh không chịu buông, ám chỉ anh mua vé thêm lần nữa.
Đường Ngộ kéo tay cô: “Đi thôi.”
“Em không xem bộ này*.”
Diệp Già Lam càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Đường Ngộ rõ ràng biết cô sợ mà còn mang cô đi xem phim kinh dị…… Hỗn đản.
Diệp Già Lam định ngày mai không mang đưa anh đi gặp người lớn nữa.
Mới vừa phẫn nộ ra quyết định, người nọ đã nhét vé vào tay cô, “Không xem bộ này…… Vậy em định xem bộ nào*?”

__€_€_
Editor: Tất cả những câu có dấu * là do tui cố tình để vô cho nó có "tình thú", chứ lúc này 2 bạn vẫn đang giả bộ nha, bạn Ngộ vẫn là "Hạ Hạ" á


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui