Bao nhiêu năm qua anh vẫn chìm trong ký ứcBao nhiêu đau thương không thể quên cứ thế lớn lên thêm (Hoa Ban)***Nhờ Kỳ Dương mà hôm nay Hạ An cô được mở rộng tầm mắt bao nhiêu điều mới lạ.
Tối đến cô không quên nhắn tin cảm ơn anh, người con trai luôn đối xử tốt và chân thành với cô.“Anh… có biết vụ ảnh trường hôm hội chợ không?”Hạ An không biết Kỳ Dương có để ý đến mấy chuyện như vậy không, cô sợ anh không thích phiền phức mà lại bị lôi vào cuộc trò chuyện bàn tán của mấy người trên mạng.“Ừ anh biết.
Anh không nghĩ ngợi nhiều.”A, nghe vậy cô an tâm rồi.
Cô còn sợ anh bị người khác soi mói rồi không thoải mái trong trường, như thế hai người đi với nhau sẽ rất ngượng.Hạ An ngồi khoanh chân lại trên giường, tay gõ gõ lên trên mạng tìm thử thêm thông tin về ‘bạn cô’ theo như lời của Kỳ Dương, dàn kết quả hiện ra quả nhiên không làm cô thất vọng.
Cô mải mê coi đến quên cả giờ giấc.
Ở phía bàn học, điện thoại đang được sạc của cô có hiện ra một dòng tin nhắn:“7 giờ rưỡi anh qua nhà đưa em đi, nhớ đừng ăn sáng!”.8 giờ sáng Chủ Nhật.Hạ An mặt còn ngáo ngủ lết dậy từ giường ra đi vệ sinh.
Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn mơ màng nhìn thấy ba mình đang ngồi nói chuyện với ông chú trẻ nào, kỳ lạ là hai người đó đang khá hào hứng tán chuyện thì đến khi thấy cô cả hai đều im bặt lại.Cô không quan tâm, tay cầm điện thoại mới sạc xong tối qua đem vô nhà vệ sinh coi giải trí.Hạ An nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, cô qua loa bấm vào rồi căng mắt ra xem.
Đến lúc nhìn thấy người gửi là Ban Đông thì cô mới bắt đầu giật mình tỉnh ngủ.7 giờ rưỡi?Hạ An nhìn lên trên góc điện thoại.Trời thần 8 giờ hơn rồi! Cô trễ hẹn mất rồi!Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi tính về phòng gọi điện cho anh xin lỗi.
Bước ngang qua phòng khách, Hạ An chưa kịp định thần lại sau cú trễ hẹn thì lại đối mặt thêm một cơn đại hồng thuỷ khiến bản thân không biết phải trốn chạy đi đâu cho vừa.Thì ra ông chú trẻ mà cô nhầm tưởng lại là Ban Đông!Anh ta đã ở đây từ bao giờ? Đã vậy anh ta còn khoác thêm một cái áo cardigan bên ngoài áo thun trắng, mặc quần dài.
Bảo sao làm cô mắt nhắm mắt mở tưởng ông chú hàng xóm qua chơi.Có điều, ông chú hàng xóm của cô mà đẹp được một phần con người trước mắt thì chắc đã không ế vợ rồi!Hạ An chợt nhớ đến gì đó, sau lại nhìn xuống bộ đồ ngủ màu trắng có hình con gấu trúc được in to tướng trên người.Trong hàng ngàn cách xuất hiện trước mặt người mình thích, mặc đồ ngủ luộm thuộm rồi lượn lờ qua lại có lẽ là cách tệ nhất.
Đã vậy tối qua cô còn hơi thức khuya, dưới bọng mắt thậm chí ẩn hiện chút quầng thâm.Cô sau khi ý thức được vấn đề, liền chạy nhanh vào phòng đóng lẹ cửa lại.
Hôm nay thời tiết cũng có phần se lạnh, nên cô vơ đại một chiếc quần lửng phối với chiếc áo mới mua cách đây một tuần, bên ngoài khoác nhẹ thêm áo cardigan cho phù hợp với anh.Sau khi trang điểm sơ sơ để che khuyết điểm và chỉnh lại tóc tai, Hạ An mới nhẹ nhàng bước ra cùng một nụ cười trừ:“Xin lỗi … để anh phải đợi rồi.”Ban Đông cũng vui vẻ đáp lại trước mặt cô và ba cô:“Không sao! Trường mình cuối tuần mở cửa cũng trễ mà.”Trường mình? Chẳng lẽ anh tính dắt cô lên trường à?Lúc chào cô và Ban Đông, ba cô còn tận tình khuyên bảo:“Hai đứa lên trường họp nhóm vui vẻ nhé!”Họp nhóm? Cô lại thấy gì đó sai sai.
Thì ra lúc lên xe anh lại quay sang bảo với cô:“Em nghĩ nếu anh nói anh dẫn em đi hẹn hò ba em chịu không? Thế là anh bảo anh có rủ em vào một câu lạc bộ giao lưu tiếng Anh hoạt động cuối tuần.” Nói rồi anh còn nhếch miệng lên cười một cách đầy tự hào.
Hạ An ngồi kế bên chỉ biết lắc đầu.Chiếc xe lăn bánh ra khỏi trung tâm thành phố, chạy đến một vùng dân cư thưa thớt, nhà nào nhà nấy cách nhau cả bãi sân rộng.
Cô còn để ý là không có căn nào xây lầu vì phần lớn đều là nhà trệt có diện tích rộng.“Đến nơi rồi.”Ban Đông dừng xe trước một căn nhà gỗ lớn có cả dãy hàng rào bao bọc xung quanh.
Điều hay ho là chiếc cổng rào được trồng dàn hoa hồng leo đan vào nên trông rất thơ mộng.“Nãy dọc hai bên đường đi em có nhìn thấy gì không?”Ban Đông nhìn thấy cô thích thú với căn nhà mà không khỏi nổi hứng kể chuyện.“Em chỉ thấy cây xanh không à.
Bộ có gì hả?”Hạ An không hiểu lắm.“Ừ, quên mất đang mùa thu mà.
Dọc cây đó là cây ban trắng, ra hoa đẹp nhất vào mùa xuân tầm tháng ba.
Tên anh được bà ngoại đặt theo loài hoa đó.”Ồ thì ra là Ban trong hoa ban! Trước giờ cô luôn cảm thấy tên này khá lạ và ít ai dùng, không ngờ lại có ý nghĩa như vậy.Vừa bước vào bên trong, Hạ An không khỏi ngạc nhiên khi bữa sáng của cả hai được đã được chuẩn bị sẵn bởi hai cô giúp việc đã lớn tuổi.
Đây là bữa ăn theo kiểu phương Tây với bánh mì trứng và beefsteak bên cạnh một ly coffee nóng.Hạ An ngồi xuống bàn.
Khung cảnh trước mắt cô quả nhiên có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ đẹp đến như vậy.
Bởi vì chỗ bàn ăn hướng tầm nhìn ra ngoài sân vườn, nơi có vô số loại hoa và cây kiểng được trồng và chăm sóc.
Cảm giác này, cảnh tượng này sẽ chẳng bao giờ kiếm được ở nơi phố thị ồn ào náo nhiệt.“Đây là nhà của gia đình anh à?”Hạ An thắc mắc.“Nói đúng hơn thì là nhà của ngoại anh lúc còn sống.”Nhà của ngoại anh lúc còn sống…“Khi bé cuối tuần anh cũng hay về đây chơi.
Có điều cả tháng hơn rồi không qua, nay sẵn anh dẫn em qua thăm luôn.
Bình thường anh vẫn cho người qua dọn dẹp nhà cửa, nay có em thì nhờ hai bác ấy chuẩn bị bữa ăn luôn.”Ban Đông nói.Hạ An loay hoay cầm dao với nĩa để cắt miếng thịt bò.
Kỳ thực cô xưa giờ toàn quen cầm đũa ăn những món truyền thống, kiểu ăn này khiến cô hơi thấy bất tiện.Ban Đông ở phía đối diện vừa cắt xong phần ăn của mình thì liền đổi dĩa qua cho cô, miệng còn thoải mái nói:“Như thế này dễ ăn hơn.”“Dạ cám ơn anh.”Hạ An bỗng cảm thấy vui sướng trong lòng.
Thì ra con người này lại tinh tế và quan tâm đến như vậy.“Hôm qua em đi chơi chắc vui nhỉ? Tối thức khuya vậy mà?”Hạ An nghe câu này liền sặc nhẹ một cái.A! Sao anh ta lại hỏi chuyện này? Không phải nói không để tâm sao?“Vui thì có vui nhưng mà do em nghĩ cuối tuần nên tối ngủ hơi muộn…”Ban Đông nghe thấy thế thì ồ nhẹ một cái, còn không quên chọc cô:“Mốt ráng ngủ sớm dậy sớm cho tỉnh táo.
Chứ người lạ vào nhà nhìn còn không ra thì em nói anh phải làm sao bây giờ?”“Tại lúc đó nhìn anh giống chú hàng xóm…”Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã ho lên mấy tiếng dằn nhẹ:“Hả? Chú? Em nói ai?”“Dạ không có gì!”Sau khi ăn xong, hai người ra ngoài sân ngồi.
Ở tròn vườn cũng có một chiếc đàn piano, kiểu dáng khá tương tự cái trong vườn trường, có điều nhìn cũ hơn.“Đây là cây piano của ngoại anh, còn cây trong trường là quà bà tặng anh năm sinh nhật mười lăm tuổi.”Quả nhiên giống lời của Kỳ Dương kể trước đó.Ban Đông thoải mái ngồi xuống đàn một bản nhẹ nhàng.
Khúc điệp khúc vang lên như đang vẽ ra một bức tranh với cả vùng trời hoa nở sau một cơn mưa rào nhẹ.Hạ An ngồi ở bộ ghế gỗ sát bên dàn hoa thạch thảo tím, ngắm nhìn những cánh hoa còn đọng lại chút sương sớm mà không khỏi thấy bình yên diệu kỳ.“Anh chơi đàn từ năm bao nhiêu tuổi?”“Không rõ, anh chỉ nhớ là khá lâu rồi.”Ban Đông sau khi kết thúc bản nhạc kia thì tuỳ ý chơi vài bản có âm điệu vui tươi hơn.“Anh… có bao giờ đưa ai về đây chưa?”Hạ An cũng không hiểu sao lại hỏi câu này, có lẽ do tò mò liệu có phải cô là người duy nhất? Hay đây là nơi anh hay đưa bạn bè về chơi?“Hừm, trước đây anh có một người quen cũng từng dẫn qua đây mấy lần gặp bà.
Có điều sau này thì không còn nữa.
Nhưng em đừng lo, anh không phải kiểu người tuỳ tiện hay dẫn người khác về nhà hay ra chỗ này đâu.”Về nhà? Ý anh ta là căn dinh thự hôm anh đã đưa cô về lúc cô bị đau bụng sao?“Vậy hôm đó thì sao?”Hạ An đôi mắt sáng lên như đang mong chờ một câu trả lời thoả đáng nào đó.
Cuối cùng Ban Đông lại ngưng đàn, quay sang nhìn cô nói đúng ba chữ với thái độ nửa đùa nửa thật:“Bất đắc dĩ!”Sau đó anh đứng dậy di chuyển vào trong nhà.A! Cô không can tâm, bám theo anh hỏi một cách ngoan cố:“Không phải là do anh kêu em phải dọn dẹp sao?”“Anh không hề bắt, anh chỉ kêu nhờ em thôi.”Ban Đông mắt hiện ý cười, tỏ vẻ không liên can.Nghe thấy vậy Hạ An cô càng thêm phẫn nộ, rõ ràng thái độ ngày hôm đó của anh là ra lệnh cho người khác, còn nghiêm túc nói xong rồi xoay lưng một phát bỏ đi.
Cô đi đến phía trước bước ngược từng bước chặn đường anh.“Ban Đông anh được lắm!”“Ừ, em quá khen rồi!”“Anh…”Là đồ vô sỉ! Câu nói này chưa kịp phát ra, cục tức chưa kịp nuốt trôi thì Hạ An cô lại vấp chân mấy thùng gỗ nhỏ đặt dưới sàn bếp, làm cả người muốn ngả nhào ra sau.Ban Đông nhanh tay bắt lấy kéo cô về phía anh.
May mắn là không có gì xảy ra!“Đồ ngáo này em có thể cẩn thận hơn một chút không?”Ban Đông chuyển tông giọng xuống có phần làm cô sợ, có phải anh sợ cô sẽ phá hư đồ đạc gì trong nhà bà anh không? Hạ An im thin thít không dám trả lời.
Cô là kiểu người thường hay không để ý trước sau, anh trách cũng đúng.“Lỡ như em bị gì thì anh phải làm sao? Rồi còn ăn nói với ba em như thế nào nữa.”Anh kéo cô sát lại, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng như đang dỗ dành sau khi thấy vẻ mặt lo lắng có chút sợ sệt của cô.“Đừng sợ, anh không bao giờ có ý muốn trách mắng em.
Ít nhất là kể từ bây giờ trở về sau.”Nói rồi Ban Đông hôn nhẹ lên tráng cô một cái.
Sau đó anh cầm tay cô đưa ra xe, lái trở về thành phố.Hạ An nghe thấy câu nói đó thì trong tim như rũ bỏ được cảm giác đề phòng và sợ anh mà trước đó cô thường có.
Bởi một hành động, một ánh mắt hay cử chỉ của anh nếu không có lời giải thích nào, đều sắc bén và mang đầy sự tuyệt tình xa lánh.Ban Đông đưa cô đến một trung tâm thương mại lớn trên đường X.
Ở đây có vô số các nhà hàng và cửa hàng thời trang từ trung cấp đến cao cấp.Anh vừa đi thì bỗng nhìn trúng một chiếc váy màu trắng trông rất xinh và duyên dáng, thế là liền kéo cô vào coi thêm.Hạ An lướt nhìn giá trên tag mà không khỏi thấy điếng người.
Nó mắc gấp mười lần mấy bộ đồ cô hay mặc bình thường.
Tay cô kéo kéo tay áo anh tỏ ý muốn đi ra khỏi đây và cô không cần thiết phải mua đồ mắc tiền đến vậy.
Nhưng Ban Đông lại một tay trái choàng lấy người cô kéo sát lại, tay còn lại chỉ vào chiếc váy ban nãy rồi bảo:“Lấy cái đó cho tôi.”Anh sau đó tiện tay lấy ra một chiếc áo khá xinh khác đang được trưng bày kế bên con mannequin, ướm thử lên người cô.“Cái này cũng được.
Để ra giúp tôi.”Nói rồi đưa nó cho một nam thanh niên bán hàng đang đi theo hỗ trợ hai người.Ban Đông căn bản không cần kêu cô vào thử đồ, chỉ cần nhìn là biết size và biết nó có hợp hay không.
Chỉ riêng cửa hàng đó mà anh đã mua sương sương cho cô hết bốn món đồ.Tiếp sau anh dẫn cô qua một cửa hàng chuyên bán túi xách và balo, hào sảng nói rằng:“Học sinh như em thì balo là được rồi đúng không? Vậy anh mua rồi nhớ đeo đi học nhé!”Cuối cùng anh tự tay chọn cho cô một chiếc balo màu trắng có kiểu dáng đơn giản nhưng trông từng chi tiết nhỏ như chất liệu và đường may đều rất tinh xảo.
Nhìn qua thì có thể biết ngay là không hề rẻ chút nào.
Tất nhiên, giá của nó là hơn cả nghìn đô Mỹ.
Đắt đến mức Hạ An cô còn tự thấy bỏng tay khi đụng vào.Lúc mua xong anh mới thản nhiên quay sang hỏi ý cô:“Em có còn thiếu gì không?”A, anh mua như thế này mà còn cảm thấy chưa đủ sao…“Không, quá đủ rồi anh.”Ban Đông bỗng bật cười rồi ừ một cái, quay sang thắc mắc với cô:“Vậy khi nào em tính trả nợ cho anh?”“Hả?”“Đêm hôm đó không phải em bảo khi nào có dịp sẽ đền đáp lại anh sao?”Khuôn mặt anh hiện nét cười, thái độ cực kỳ hào hứng trông chờ.“A… anh muốn gì?”Hạ An trợn tròn mắt nhìn, tim hơi đập mạnh.
Bỗng dắt người ta đi mua sắm quả nhiên có vấn đề mà!Anh ghé sát mặt vào nhìn cô, nghiêm túc nói ra chuyện anh luôn canh cánh trong lòng mấy nay:“Vẽ trả lại tranh cho anh đi chứ.”Cô thở dài một hơi.
Trời ạ, thì ra anh ta ghim vụ cô xé tranh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...