Chờ Đồng Ninh thay quần áo ra, Thu Đồng Tâm nhịn không được cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Đây là mỹ nam sống sờ sờ từ trong tranh bước ra sao.
Dáng người thon dài tinh tế, ngũ quan tinh xảo thanh tú, đôi mắt sáng trong linh động, làn da đẹp đến nỗi làm con gái cũng phải ganh tỵ.
Mới nhìn như không vướng bụi trần, nhưng cười rộ lên lại thân thiết ấm áp như ánh mặt trời.
1
"Chị có đồng ý giúp tôi diễn không?" Đồng Ninh chỉ mặc áo thun chữ T trắng đơn giản với quần jean, chân dài bước vài bước đã đến trước mặt Thu Đồng Tâm.
Thu Đồng Tâm nhịn không được đưa tay sờ sờ nốt ruồi dưới khoé mắt của cậu ta: "Đây là thật à? Tôi còn tưởng rằng thợ trang điểm chấm thêm chứ."
"Trời sinh." Đồng Ninh nghiêng đầu cười cười, "Chẳng qua bà nội tôi nói người có nốt ruồi lệ mệnh thường không tốt."
3
Lúc giả gái nốt ruồi này làm tăng thêm nét phong tình.
Hiện giờ cậu ta mặc đồ nam lại rất xứng với gương mặt tươi cười này, ngược lại quả thật nhiều hơn vài phần mị hoặc.
Thu Đồng Tâm chọc chọc cái trán cậu ấy: "Tuổi còn nhỏ mà lại rất mê tín."
"Tôi không mê tín, cái này không phải đã nói là bà nội tôi nói sao, bà ấy đã qua đời lâu rồi." Đồng Ninh vẫn không từ bỏ ý định, "Chị, mấy cảnh diễn yêu đương kia có thể giúp tôi không? Tôi chưa từng yêu đương, không biết phải diễn như thế nào cả."
"Sao tôi lại cảm thấy cậu đang tính kế tôi nhỉ?" Thu Đồng Tâm buồn cười mà liếc cậu ta, "Tôi nói không phải là cậu coi trọng tôi chứ? Tôi phải nói cho cậu biết trước nhé, tôi thích đàn ông hàng to xài tốt không thích loại em trai nhỏ như cậu đâu."
"Tôi nhỏ chỗ nào? Không phải chị đã từng sờ rồi sao? Rõ ràng rất lớn."
2
A? Vậy mà lại dám bàn về cái chủ đề người lớn này với cô, không tệ nha.
Chỉ là tên nhóc này, sao lại mặt lại đỏ như vậy chứ?
Chờ Đồng Ninh lại bị nhân viên công tác kêu đi, Thu Dật Bạch mới đi tới chỗ cô, liếc nhìn Đồng Ninh phía bên kia một cái rồi nói: "Coi trọng tên nhóc đó? Cũng phải, hai đứa rất xứng đôi."
"Phải không? Vậy anh nói thật với em xem, em với cậu ta xứng đôi chỗ nào? Giá trị nhan sắc hay là dáng người?"
"Đều là loại hình mới nhìn thì thuần lương vô hại, nhưng một khi mở miệng lại khiến cho người ta muốn ấn đầu nhét vào thùng rác."
5
Thu Đồng Tâm nhịn không được trừng anh một cái: "Bản thân mình tâm tình không tốt lại tới tổn thương em, aiii, đàn ông!!"
Thấy Cao Hạ cũng vừa lúc đi tới, cô lại không khỏi cười trêu chọc: "Công tử vừa rồi có cứng không?"
"Anh còn chưa có bản lĩnh đối với đàn ông mà cũng có thể cứng." Cao Hạ trả cho Thu Đồng Tâm một ánh mắt nhàn nhạt, một bộ dáng lười phản ứng với cô.
"Em nói này một đám các anh không phải có bệnh chứ? Em có lòng tốt tới thăm, cũng không cho em thấy chút nhiệt tình nào.
Thu Dật Bạch là thất tình, còn Cao Hạ anh nha, anh uống lộn thuốc hả?"
Nghĩ tới nghĩ lui, hai tên gọi là anh em tốt này còn chẳng bằng cậu nhóc đáng yêu Đồng Ninh chọc người thích kia đâu, hừ!
Thu Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn Đồng Ninh ở phía xa, cậu ta đang cúi đầu ở phía trước cửa sổ xem điện thoại.
Nghiêm túc mà an tĩnh, nhìn từ xa ngược lại cho người ta một loại cảm giác không chân thật, như là cậu ta đã thoát ra khỏi thế giới này vậy.
Cười rộ lên ấm áp như ánh mặt trời, khi an tĩnh lại mát lạnh như ánh trăng.
Đây là đánh giá ngay lúc này đột nhiên nhảy ra trong đầu Thu Đồng Tâm đối với cậu thiếu niên kia.
Kế tiếp là mấy cảnh quay nữa, Thu Đồng Tâm cũng đã không còn muốn trở về trên lầu nghỉ ngơi nữa rồi.
Cô dứt khoát lấy ghế dựa ngồi vào bên cạnh xem năm vai chính tranh nhau diễn.
Năm diễn viên chính đang diễn chính là vai người một nhà, cha mẹ với ba người con, tiết mục rất ôn nhu cũng rất cảm động.
Nhìn nhìn Thu Đồng Tâm cảm thấy trong lòng bỗng dưng bực bội khó hiểu, nên cầm điện thoại lên lầu hai chơi game bùm bùm.
"Chị gái, chị vậy mà lại là em ruột của Thu đạo à?" Không biết khi nào Đồng Ninh đã ngồi vào bên cạnh cô, "Vậy chị chính là Tổng giám đốc của Giải trí Tinh Tinh sao?"
Thu Đồng Tâm nhướng mày với cậu ấy: "Đúng vậy, có phải muốn chơi quy tắc ngầm không?"
1
"Tôi lại không phải người công ty các chị."
"Không phải công ty tôi cũng có thể chơi quy tắc ngầm với cậu đấy.
Trên tay tôi có một đống tài nguyên rất xịn nhé."
"Tôi không hiếm lạ."
"Ai cha! Lòng tự trọng cũng rất cao nha, vậy cậu vào giới giải trí là để làm gì?"
"Chơi vui thôi.
Lúc trước đi casting là tôi đi theo bạn học, bọn họ bảo tôi thử xem.
Kết quả không cẩn thận một chút đã trở thành quán quân rồi, tôi còn cách nào sao?"
"Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói ngông cuồng như vậy đấy, cậu cũng không sợ đi trên đường bị người ta chém chết."
"Vậy chị rốt cuộc có thể dạy tôi diễn cảnh yêu đương như thế nào không? Tôi chưa từng học diễn, lại chưa từng yêu đương, thật sự là không biết."
"Tôi làm sao biết được? Tôi cũng chưa từng yêu mà."
"Thật sao?" Con ngươi Đồng Ninh đột nhiên sáng lên, trong mắt dường như có ngôi sao, "Chị chưa từng yêu đương sao?"
"Đúng vậy." Thu Đồng Tâm nghiêm trang nhìn cậu ta, "Tôi toàn là trực tiếp lên giường."
1
"À."
Thấy cậu ta thu hồi ánh mắt lại gục đầu xuống, Thu Đồng Tâm cười cười: "Cậu nói diễn cảnh ngọt ngào trong tình yêu là cái loại ngọt ngào nào? Kịch bản viết như thế nào?"
"Chính là cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt ở chung hằng ngày ấy, ngẫu nhiên thể hiện thâm tình như ôm một chút, nhiều nhất cũng là hôn trán, không có diễn hôn môi.
Vốn dĩ đoạn này trong tiểu thuyết cũng chỉ là tuỳ tiện đề cập một chút, có thể bỏ cũng được.
Chẳng qua fan của tôi đều gào thét muốn xem nên Thu đạo đã nói quay thêm mấy cảnh."
"Chỉ đơn giản như vậy? Còn tưởng rằng khó khăn lắm chứ." Thu Đồng Tâm cạn lời mà nhìn cậu ta, "Ôm con gái cũng muốn tôi dạy cho cậu? Hôn cái trán cũng muốn tôi phải dạy?"
"Cái đó đương nhiên là tôi biết, nhưng Thu đạo nói muốn tận lực ái muội một chút, để những fan nữ đó vừa nhìn sẽ phải mặt đỏ tim đập thét chói tai ấy."
Thu Đồng Tâm câu môi cười cười, đột nhiên xoay người ôm vai cậu ta, cả người đều dựa vào trong lồng ngực, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy.
Cô phun nhiệt khí bên môi cậu giọng nói mềm mại nhẹ nhàng: "Tôi muốn hôn cậu, có thể chứ?"
Toàn bộ cơ thể Đồng Ninh bị cô đè dựa vào trên sôpha, hai tay không biết nên để như thế nào, đôi mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm con ngươi long lanh trong suốt của cô, ở trong đó thậm chí cậu có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.
Ánh mắt di chuyển xuống chút nữa, đó là hai mảnh cánh môi mê người của cô, hồng nhuận, kiều diễm, nhìn giống như có thể nhéo ra nước.
Hẳn là rất mềm mại, cũng rất thơm ngọt.
Hầu kết không tự giác mà lăn lộn, Đồng Ninh ngơ ngác mà nhìn cô: "Nhưng...!có thể..."
"Tôi đây muốn hôn đấy."
Thu Đồng Tâm lại đến gần thêm một chút, bầu vú đầy đặn đè chặt ngực Đồng Ninh.
Nhìn đôi môi của cậu ấy, cô chậm rãi đưa môi mình sát tới.
Cảm thụ được hai luồng nhũ thịt mềm mại nhẹ nhàng cọ xát trên ngực, nhìn đôi môi anh đào gần trong gang tấc, Đồng Ninh cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gần.
Càng gần.
Ngay lập tức sẽ dán vào.
Đồng Ninh bỗng nhiên khẩn trương nhắm mắt, rồi lại vô cùng chờ mong cô tới gần.
Hẳn là sẽ ngọt.
Hẳn là sẽ rất thoải mái.
Đến lúc đó phải duỗi đầu lưỡi sao?
Chờ đợi nửa ngày cũng không có cảm giác đôi môi chạm vào như trong tưởng tượng, cậu chậm rãi mở mắt ra, ngay lập tức đón nhận đôi mắt tràn ngập ý cười.
"Tim cậu đập rất nhanh đấy."
Tay phải mềm mại không xương từ trên ngực cực nóng của cậu chậm rãi mơn trớn.
Sau đó, từng chút đi xuống, xuống chút nữa, trong lúc cậu đang khẽ run, cô nhẹ nhàng cầm lấy vật giữa háng đã đứng thẳng kia: "Cậu lại cứng rồi."
2
Hô hấp Đồng Ninh dồn dập, trên mặt nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, có chút không biết làm sao mà nhìn cô.
Dáng vẻ này thật giống như một cô gái nhỏ đáng thương bị người ta xâm phạm.
Đồ vật trong tay giật giật vài cái, kích cỡ lại căng to thêm một chút.
Nhìn biểu tình co quắp của cậu thanh niên dưới thân, Thu Đồng Tâm rốt cuộc không nín được, cô cười lớn rồi buông tay ngồi dậy, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cậu ta: "Như vậy đủ ái muội không?"
Đồng Ninh quẫn bách từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, theo bản năng duỗi tay che ở hạ bộ, ngập ngừng nói: "Đủ...!Đủ rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...