Mỗi lưỡi ướt mềm lưu lại từng cái hôn nóng rực trên cổ và bộ ngực trắng nõn, bàn tay to lớn mang theo từng đợt lửa nóng vuốt ve trên thân hình lả lướt.
Mỗi một cái hôn, mỗi một lần vuốt ve đều làm Thu Đồng Tâm vô cùng quen thuộc, cũng như dễ dàng khơi mào dục vọng và nhiệt tình trong cơ thể cô.
Cô còn nhớ rõ ràng bốn năm trước, cô ở dưới thân anh đã thừa nhận vui thích và khoái cảm kịch liệt như thế nào.
Đối với Nhiếp Thành, từ trước đến nay cô chưa bao giờ kháng cự, hơn nữa thân thể của cô cũng không kháng cự được.
Bàn tay Nhiếp Thành rốt cuộc cũng dọc theo bụng nhỏ bằng phẳng của cô kéo xuống chổ sâu giữa hai chân.
Hô hấp Thu Đông Tâm vốn hỗn độn cũng ngày càng thêm dồn dập, trong miệng cũng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ ám muội mê người.
Cô biết Nhiếp Thành vẫn luôn thích cô ở trên giường ngâm nga rên rỉ, anh từng nói loại âm thanh này có thể đem hồn phách anh câu đi mất.
"Ưm...!sâu thêm một chút..."
Trên khuôn mặt xinh đẹp nõn nà kia sớm đã nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Làm gương mặt thoạt nhìn vốn đơn thuần của cô thêm một chút vũ mị.
Nhưng Nhiếp Thành biết, đây chẳng qua là do khi dục vọng trong cô dâng lên thì thân thể tự nhiên sẽ phản ứng như vậy, căn bản không phải cái thứ gọi là ngượng ngùng kia.
Hai chữ ngượng ngùng này, không có khả năng tồn tại trên người cô!
Từng trận khoái cảm tê dại như từng dòng điện lưu tập kích toàn thân, thậm chí Thu Đồng Tâm có thể nghe được ngón tay người đàn ông ở trong huyệt của cô nhanh chóng thọc vào rút ra mà phát ra tiếng nước.
"Nhiếp Thành..."
Hai chân cô vốn mở rộng ra mà ngồi quỳ trước mặt anh, mặc cho anh tuỳ ý khiêu khích, toàn tâm toàn ý hưởng thụ sự an ủi của anh.
Nhưng giờ phút này cô chờ không kịp nữa, vì thế chủ động xốc áo ngủ anh lên, duỗi tay vào bắt lấy dương vật giữa háng anh.
Vừa thô vừa dài, còn có chút nóng phỏng tay, rõ ràng anh đã sớm cứng.
Mới vừa bị bàn tay mềm mại của cô xoa, gân xanh nổi lên trên dương vật lập tức giật thình thịch hai cái.
Thu Đồng Tâm đắc ý liếm môi, để sát vào bên tai anh thấp giọng nói:
"Thầy ơi, thao em!"
Nhiếp Thành kêu lên một tiếng, điều chỉnh thân mình ngồi quỳ ở giữa hai chân cô, một tay đỡ lấy dương vật đang đứng thẳng tắp, một tay nâng cái mông căng tròn của cô, nhắm ngay miệng huyệt ướt dầm dề cọ xát vài cái, rồi đột nhiên thẳng eo nhấn vào.
Vách thịt trong tiểu huyệt co rút lại đè ép, cắn chặt đến nỗi da đầu Nhiếp Thành tê dại, thần kinh căng chặt, anh không thể không trì hoãn ổn định lại một chút mới dám tiếp tục chậm rãi thâm nhập vào bên trong.
Thu Đồng Tâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này trêu chọc anh:
"Thầy Nhiếp vừa rồi có phải sợ vừa vào một giây đã bắn?"
Lạnh lùng mà nhìn cô một cái, Nhiếp Thành tăng thêm lực đè eo và mông cô lại, để dương vật thô to mạnh mẽ cắm vào chổ sâu nhất trong hoa kính, thẳng cho đến khi đụng tới một khối thịt mềm nhỏ tận cùng bên trong, anh mới rút ra một đoạn rồi theo đà càng mãnh liệt mà đâm vào.
"Ưm...!a...!thật thoái mái..."
Tiểu huyệt vẫn luôn bị anh trêu chọc đến ngứa ngáy khó nhịn cuối cùng cũng được thoả mãn, Thu Đồng Tâm thoải mái mà than nhẹ một tiếng, tự giác lắc mông phối hợp với những cú đâm càng thêm kịch liệt.
Động tác của cô làm hai luồng vú đầy đặn vẫn luôn ở trước mắt anh đong đưa, hai viên đầu vú nhỏ phát cứng cũng không ngừng cọ xát trên bờ ngực trần trụi của anh, từng dấu hôn sâu cạn bên trên cũng rõ ràng mà chiếu vào trong mắt.
Nhiếp Thành cắn chặt răng, cúi đầu há miệng ngậm lấy nụ hoa cùng một mảng lớn nhũ thịt bên phải, môi lưỡi liếm mút một lát rồi đột nhiên hàm răng dùng sức, hung hăng mà in lại một dấu cắn.
"Ah..." Thu Đồng Tâm đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, "Nhiếp Thành anh mẹ nó là cẩu sao?"
Ở trên chổ da thịt mẫn cảm kia liếm láp một hồi lâu, Nhiếp Thành mới ngẩng đầu nhìn kiệt tác của mình:
"Không trầy da, sẽ không nhiễm trùng đâu."
Thu Đồng Tâm cúi đầu, nhìn thấy dấu hôn trước đó đã bị dấu răng cắn của anh che lại, hơn nữa xác thật chỉ có chút đau đớn vừa rồi thôi, hiện giờ cũng dần dần không có cảm giác gì.
Một người đàn ông bởi vì dấu hôn trên người cô mà ghen, vậy mà lại luyến tiếc thật sự nén lòng hạ quyết tâm cắn cô sao?
Thu Đồng Tâm nhếch miệng cười: "Nhiếp Thành, tôi sớm đã cảnh cáo anh đừng động lòng với tôi.
Nếu anh vẫn lựa chọn tiếp tục trầm luân, tôi cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với anh đâu."
"Ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.
Đừng tưởng rằng em sẽ ăn được tôi."
Nhiếp Thành cười lạnh một tiếng, tiếp tục ra sức thọc vào rút ra khuấy đảo tiểu huyệt Thu Đồng Tâm.
Bởi vì chiều cao hai người khác nhau, tư thế ngồi quỳ đối mặt trên giường làm Thu Đồng Tâm cố hết sức, mới kiên trì vài phút cô cảm thấy chịu không nổi, chỉ có thể nhìn Nhiếp Thành nũng nịu nói:
"Đổi tư thế đi, em thích anh từ phía sau thao em."
Cho dù đã phủ lên một tầng tình dục, mặt người đàn ông nhìn cũng vẫn lạnh lùng, nhưng đối với giọng nói mềm mại thỉnh cầu của cô, trước giờ anh chưa bao giờ cự tuyệt.
Hiện giờ cũng thật nhanh anh đỡ thân mình Thu Đồng Tâm lên, để cô nhếch mông cao lên quỳ bò ở trên giường.
Đây là tư thế Thu Đồng Tâm thích nhất, vừa ít phải dùng sức lại có thể cắm vào càng sâu.
Cô hầu như không cần biết phải phối hợp như thế nào, chỉ tự mình lo hưởng thụ là được.
1
Một lần nữa chôn sâu vào trong đường đi chật hẹp, dương vật lớn tiếp tục bị đè ép cọ xát, Nhiếp Thành vẫn động eo đâm vào như trước, nửa người trên nhẹ nhàng bò trên lưng cô, một tay duỗi đến trước ngực vuốt ve đầu vú sưng to, một tay tìm được âm hạch đang sung huyết giữa hai chân cô mà ấn nghiền xoa nắn.
"Ưm...!ha a..."
Thu Đồng Tâm cảm thấy dường như khoái cảm đều muốn phá tan cơ thể mà trào ra, từng đợt từng đợt mật dịch từ trong hoa huyệt ào ào chảy ra, đem hạ thể hai người với khăn trải giường dưới thân tưới ướt đẫm.
Tiếng nước cũng làm âm thanh cơ thể va chạm càng thêm rõ ràng mà quanh quẩn ở trong căn phòng rộng mở.
Nhiếp Thành thở dốc, liều mạng áp xuống xúc động muốn phun trào mãnh liệt kia, cái mông cùng vòng eo rắn chắc tiếp tục kích thích, thẳng cho đến khi Thu Đồng Tâm lớn tiếng thét lên cao trào liên tiếp ba lần, anh mới đưa côn thịt thô dài đâm vào thật sâu, phun tất cả tinh dịch bên trong tiểu huyệt non nớt mềm mại của cô.
Còn đang trong cơn cao trào chưa kịp hoà hoãn, Thu Đồng Tâm lần nữa bị kích thích đến mức cả người run rẩy mà ra thêm một hồi.
Nhìn cô mềm như bông ghé vào trên giường thở dốc, Nhiếp Thành ôm ngang thân mình cô gắt gao kéo vào trong lồng ngực, rồi há miệng ngậm lấy cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở kia.
Cánh môi như lửa nóng không ngừng cọ xát đôi môi, đầu lưỡi trơn ướt chen vào liếm láp quấn lấy lưỡi cô.
Rất nhanh Thu Đồng Tâm đã vòng tay ôm cổ Nhiếp Thành đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh, cho đến lúc bụng nhỏ đụng phải đồ vật cứng rắn, cô mới lui ra cười duyên nhìn về phía anh:
"Thầy Nhiếp, anh lại cứng rồi."
Nhiếp Thành nhẹ nhàng ngậm mút vành tai tinh xảo của Thu Đồng Tâm, bàn tay to tham nhập vào nơi cơ thể hai người đang chặt chẽ dán sát, ngón giữa trực tiếp cắm vào tiểu huyệt lầy lội bất kham, ngón cái đè ấn phía trên âm đế.
Cảm giác được rất nhanh cô đã chịu không được mà động động bụng nhỏ, Nhiếp Thành mới ở bên tai Thu Đồng Tâm thấp giọng nói:
"Tôi sẽ thao chết em, giống như mỗi một lần làm em lúc trước vậy."
Thu Đồng Tâm vươn hai chân thon dài gắt gao quấn chặt lấy eo Nhiếp Thành, cố ý xoắn thân mình để hai luồng mềm mại cọ tới cọ lui trước ngực anh:
"Vậy thao chết em đi, đừng làm cho em thất vọng nha."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...