Ngày tốt nghiệp đó Khương Duyệt là người đầu tiên rời đi, bạn học vẫn ở lại lớp an ủi nhau, cô lặng lẽ rời khỏi lớp.
Thời điểm cô rời đi vẫn quay đầu lại nhìn vị trí của Hứa Triêu, không có ai cả.
Khổ sở mãi cũng thành quen, dù sao cũng không ai biết đến chuyện yêu thầm này, cô giống như một tên hề diễn không ai xem.
Nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn sẽ không nói cho cậu chuyện này.
Cô là một người nhát gan, Khương Duyệt ý thức rõ được điều này.
Sau đó cô mới nhận ra mình chưa lấy lại cuốn lưu bút, lúc Cảnh San cùng cô quay lại lấy bầu trời tối rất nhanh, trong sân trường im ắng.
Chỉ có tòa dạy học của lớp 11 đèn còn sáng học không biết mệt mỏi.
Sau khi lấy cuốn lưu bút xong liền về nhà, Khương Duyệt đơn giản lật xem một chút, đại đa số đều là lời chúc.
Cô cất nó vào trong ngăn tủ, bỗng nhiên có chút mê mang.
Thi đại học đã xong, cô còn chưa biết bản thân mình sẽ làm gì đâu.
Thời gian chờ đợi kết quả Khương Duyệt lấy máy ảnh ra, mỗi ngày đi ra ngoài chụp ảnh.
Đây cũng là lúc cô nhận ra rằng bản thân cảm thấy rất thoải mái và yên bình khi chụp ảnh.
Cùng ngày công bố kết quả, Khương Duyệt đang ở bên hồ chụp ảnh, mẹ cô vừa vội vừa vui gọi cô mau về nhà.
Cô bất đắc dĩ phải trở về, thứ chào đón cô là cái ôm chặt của mẹ, mẹ cô vô cùng tự hào báo tin vui cho cả họ hàng, khiến khóe miệng Khương Duyệt cong lên.
" Đúng vậy, Duyệt Duyệt thi rất tốt.
Tôi cũng chưa từng nghĩ con bé thi lại tốt như vậy.
"
" Con nhà chị 485 sao, điểm Duyệt Duyệt không cao hơn nó lắm, chỉ thi được 585.
":)
" Ai nha bình thường tôi cũng không quản việc học của nó, ai ngờ nó thi lại tốt như vậy.
"
.........
Thời điểm điền nguyện vọng Khương Duyệt chọn một thành phố có biển, lúc biết kết quả trúng tuyển Khương Duyệt bị Cảnh San mắng cả buổi sáng.
Lúc chủ nhiệm lớp gọi điện chúc mừng cho cô cười rất vui vẻ, thầy nói điểm của Nhất Trung trường ta là trường có điểm thi đại học tốt nhất trong tỉnh.
Hứa Triêu chọn Thanh Đại, Tống Tri Ý chọn Bắc Đại.
Một người thủ khoa ban xã hội, một người thủ khoa ban tự nhiên.
Ngay cả giáo viên sau khi biết mối quan hệ của bọn họ cũng nói là duyên trời định.
Kì nghỉ hè sau tốt nghiệp, Khương Duyệt ở nhà suốt ba tháng.
Thời gian đầu cô còn ra ngoài, nhưng sau đó thấy chán với việc chụp ảnh quanh đây, mỗi ngày đều ở nhà xem TV.
Mẹ cô tức giận đến nỗi dù cô lôi thành tích ra làm lá chắn cũng không được, mỗi ngày mắng cô, nói không có cô gái nào giống như cô lười đến nỗi không ra ngoài.
Bình thường Khương Duyệt vẫn mặc kệ, cảm thấy chắc hẳn mẹ cô đã bị bộ dáng chăm chỉ hiếu học của cô trong 3 năm cấp 3 lừa gạt, cấp 2 cô vẫn lười vậy mà.
Ngày nghỉ kết thúc, mẹ cô không đợi được muốn đuổi cô ra khỏi nhà.
Tuy nhiên, khi ngày đó đến, Khương Duyệt đau đầu cầm lấy hành lý.
" Mẹ, Quốc Khánh con sẽ về, chẳng phải mỗi ngày mẹ đều muốn con đi đó sao.
"
Khương Duyệt bảo mẹ không cần đưa cô đi, hứa Quốc Khánh sẽ về mà rốt cuộc phải thất hứa.
Bởi cô nghĩ đại học cũng sẽ được thoải mái như lời giáo viên nói, ai ngờ được hiện thực tàn khốc, trong tiết học Khương Duyệt nghe không hiểu.
Bảy ngày Quốc Khánh đều đắm chìm vào học tập đọc sách trong thư viện.
Ngày nghỉ đại học cô rất ít về nhà, một là tìm công việc part-time, hai là do công việc part-time phải chạy đi khắp nơi.
Cho nên qua kì nghỉ hè và nghỉ đông của năm nhất và năm hai khiến cô tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm chụp ảnh.
Kì nghỉ đông năm ba ấy Khương Duyệt không chịu nổi mẹ cô một ngày gọi 20 cuộc giục cô về, chương trình học kết thúc liền sớm về.
Mẹ cô đặc biệt tặng cô cái nhìn lạnh lùng.
" Con còn biết về? Vẫn biết mình có nhà đấy! "
Khương Duyệt lại làm nũng và dỗ ngọt mẹ cô một lúc lâu, mới vừa về được đãi ngộ như thái thượng hoàng, sau một thời gian về mẹ lại bắt đầu có chút ghét bỏ.
Ngày thứ hai của mới có rất nhiều họ hàng tới nhà, Khương Duyệt đi theo sau mẹ bận tối mày tối mặt.
Sau khi ăn xong bố giao cho cô nhiệm vụ vĩ đại nhất, trông trẻ con trong nhà.:)
Từ ngày đó trở đi, Khương Duyệt hiểu rõ uy lực phá hủy của đứa nhỏ nghịch ngợm.
Sau khi nó làm vỡ cốc 10 lần, Khương Duyệt hít một hơi thật sâu, đưa đứa nhỏ nghịch ngợm về phòng mình, không để bé ra ngoài phá phách.
Lúc cô đi WC về, trong phòng đã rất lộn xộn, cô mệt mỏi nhặt những búp bê nằm dưới đất lên, còn một món đồ chơi không biết thế nào mà rơi xuống bên trong cùng của giường, cô chỉ có thể xoay người nằm úp sấp mò tìm lấy.
Nhìn thấy búp bê trong tay, Khương Duyệt thở ra một hơi.
Giọng đứa nhỏ nghịch ngợm rất vui vẻ nhộn nhạo ở trong phòng.
" Cảm ơn cậu vì đã thích."
" Cái gì? "
Khương Duyệt quay đầu lại nhìn, thấy đứa nhỏ cầm cuốn lưu bút của cô trong tay, hơi chau mày, dường như không biết chữ, nhưng rất nhanh liền vui vẻ trở lại, chỉ vào chữ trong cuốn sổ rồi mỉm cười, đọc được rõ ràng.
" Giang Nguyệt.
"
Sau đó có chút nghi hoặc đặt câu hỏi.
" Bác, đây là tên của bác sao? Cháu có thể đọc.
"
" Mẹ gần đây dạy cháu nhận biết chữ, Giang là nước sông, còn uyệt là ánh trăng.
Cháu nói có đúng hay không ạ? "
Đứa nhỏ nghịch ngợm kiêu ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Khương Duyệt, chờ đợi lời cổ.
Nhìn thấy Khương Duyệt không phản ứng, hừ một tiếng, chân nhỏ nhảy từ ghế xuống, rất không phục nói.
" Không chỉ biết chữ cháu còn biết viết.
Chờ cháu cho bác xem.
"
Nói xong, liền thuận tay đặt cuốn sổ lên trên giường, tự nguyện đi tìm giấy bút.
Ngón tay cầm lấy món đồ chơi ' phanh ' một tiếng rơi xuống sàn nhà, Khương Duyệt chật vật từ gầm giường đứng lên.
Những lời năm đó bạn học viết cơ bản cô đều xem qua, cô đột nhiên nhớ tới, lúc quay lại tìm cuốn lưu bút thấy nó được đặt trên bàn Trang Duệ, người viết cuối cùng cũng là Trang Duệ.
Trong đầu cô dần hiện lên một ý nghĩ kỳ lạ.
Khương Duyệt nhìn cuốn lưu bút bày trên giường kia, im lặng ba giây mới đưa tay cầm lấy.
Nhìn lại tờ cuối cùng, hóa ra vẫn có lời nhắn khác, cách lời nhắn của Trang Duệ một khoảng trống lớn.
Giấy của cuốn lưu bút theo phong cách truyện tranh, lúc đó cô tùy tiện lấy cuốn ở gần Cảnh San.
Khương Duyệt chậm rãi đưa tay chạm vào chữ viết đơn giản rõ ràng kia, bụi trên ngón tay cô hơi làm bẩn giấy.
Giang Nguyệt, cảm ơn cậu vì đã thích, chúc cậu tiền đồ như gấm.
Cô không tự chủ được đọc lên, nhìn thấy chữ viết mạnh mẽ với nét mảnh kia, sau đó bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.
Hai chữ Giang Nguyệt này là cô lén viết theo cậu, nhiều đêm viết bắt chước viết đi viết lại nhiều lần.
Mỗi khi cô viết nhật ký, cô đều tưởng tượng đó là Hứa Triêu viết tên.
Cho nên cô thấy chữ viết này vô cùng quen thuộc, cô khẳng định lời này là Hứa Triêu nhắn lại.
Cô cứ nghĩ tình yêu đơn phương này là bí mật không ai biết, hóa ra quãng thời gian trung học yêu thầm bí mật mà đau khổ không chỉ có mình cô biết.
Hứa Triêu phát hiện, cậu cũng không hề nói ra, chưa từng khiến cô xấu hổ, lo cô tự ti và nhát gan.
Cậu dùng phương thức ôn nhu của chính mình đặt dấu chấm hết cho tình cảm này của cô.
Khương Duyệt rất thích Hứa Triêu, nhưng cô cũng chả thể làm gì.
Đứa nhỏ nghịch ngợm ghé vào trước bàn ngón tay khó khăn cầm bút viết hai chữ Giang Nguyệt, tự hào vì bản thân đã sắp viết xong, nhưng nét cuối làm rách trang giấy.
Đứa nhỏ cũng không thèm để ý, lảo đảo chạy đến trước mặt Khương Duyệt, đưa giấy trong tay ra, vô cùng đắc ý chuẩn bị nhận lời khen tốt.
Cô bé đứng cạnh Khương Duyệt đã lâu cũng chưa nghe thấy tiếng gì, đứa nhỏ nghịch ngợm tức giận muốn thu vở lại, ai ngờ lại có giọt nước rơi trên trang giấy.
Cô bé ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nước mắt từ khuôn mặt trắng sáng thuần khiết của bác mình rơi xuống, cô bé nhất thời chột dạ lớn tiếng nói.
" Bác bác đừng khóc mà, cháu không bắt nạt bác đâu.
"
Đứa nhỏ nghịch ngợm tay chân vụng về lau nước mặt cho cô.
Khi ngón tay mềm mại chạm lên khuôn mặt cô, Khương Duyệt nín khóc mỉm cười, tay vội chân loạn ôm lấy cháu gái, ôn nhu nói.
" Bác không khóc, do bác vui vẻ thôi.
"
Đứa nhỏ nghịch ngợm rất nghi ngờ, sao bác ấy lại vui vẻ mà khóc chứ.
Cô bé đưa tay ôm cổ cô, hỏi.
" Việc gì vui vẻ đến rơi nước mắt ạ? "
Vui vẻ vì cô đã từng thích một người tốt như vậy.
" Vui vẻ vì ngôi sao của nhà chúng tôi có thể viết và đọc rồi.
"
Đứa nhỏ hết nghi hoặc, vô cùng phấn khởi hôn Khương Duyệt một cái.
" Rốt cuộc bác cũng khen cháu.
"
Sau đó thời điểm cô phải trở về trường để học, mẹ cô đưa cô ra bến xe, nói ra ngoài cô phải mạnh mẽ lên.
Nói cô lớn như vậy mà còn bị đứa trẻ 3 tuổi bắt nạt đến khóc.
Khương Duyệt ngồi trên xe buýt dùng sức gật đầu.
Càng về sau thời gian Khương Duyệt trở về càng ít, cô bận rộn chạy nhiều nơi cả ngày.
4 năm đại học, Khương Duyệt đi qua sa mạc, sa mạc Gobi, đi qua thảo nguyên lớn, núi Trường Bạch, đi qua rất nhiều nơi, chụp được rất nhiều ảnh, thấy được rất nhiều người, nhưng không ai có thể khiến cô động tâm lần nữa.
Note: Sa mạc Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á.
Núi Trường Bạch, còn gọi là núi Bạch Đầu, núi Paektu, là một ngọn núi dạng núi lửa nằm trên biên giới giữa Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Trung Quốc.
( theo wiki)
Sau khi tốt nghiệp Khương Duyệt tìm việc trong nội tỉnh, bởi vì công ty thiếu nhân viên, Khương Duyệt được từ công việc chụp phong cảnh bị điều đến chụp nhân vật tạp chí.
Hai năm ngắn ngủi cô từ trợ lý của nhiếp ảnh gia trở thành nhiếp ảnh gia độc lập, vô số người trong công ty nói cô có vận khí tốt, tuổi còn trẻ sau hai năm đã lên làm nhiếp ảnh gia.
Đối diện với sự trêu chọc, Khương Duyệt bình thường cười cho qua.
Gần đây cô được chủ biên giao cho một nhiệm vụ mới, đi tới tập đoàn Nam Âm chụp poster nhân vật cho công ty giải trí chọn nghệ sĩ.
Từ văn phòng chủ biên đi ra, đối mặt với ánh mắt ghen tị của mọi người trong văn phòng, Khương Duyệt mặt không đổi sắc trở về văn phòng của bản thân, đóng cửa lại, cô mới gỡ lớp ngụy trang xuống, tựa vào ghế mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy được mặt tốt đẹp sáng chói của cô, nhưng thời điểm cô được điều tới gần như ngày nào nhiếp ảnh gia cũng làm khó cô.
Đoạn thời gian kia nghĩ lại thấy sợ vô cùng, cô không rõ vì sao, hỏi qua vài người họ đều ấp úng chuyển sang chủ đề khác.
Thời điểm sau nhiếp ảnh gia kia mang thai xin nghỉ đẻ.
Khương Duyệt mới biết hóa ra cô ta và chủ biên ngoại tình với nhau, làm tình nhân ngầm, cô ta thấy Khương Duyệt trẻ xinh đẹp hơn, sợ Khương Duyệt dùng thủ đoạn nên làm khó cô.
Sau khi biết lý do này Khương Duyệt cảm thấy kinh tởm muốn nôn, sau khi nhiếp ảnh gia kia đi chủ biên liền để Khương Duyệt làm nhiếp ảnh gia độc lập.
Lúc đầu còn tiếp xúc công việc bình thường, sau lại trực tiếp dùng ngôn từ ám chỉ cô có thể đi đường tắt, gần đây càng quá phận, khiến cô không đi đến ban khác, trực tiếp phái cô đi ra bên ngoài chụp ảnh.
Lúc học đại học Khương Duyệt vẫn quay chụp phong cảnh, tuy rằng cũng chụp nhân vật, nhưng cô thích hợp chụp những quang cảnh hơn.
Mặc dù cô đã từ chối nhiệm vụ này trong văn phòng chủ biên, nhưng hắn ta lại mỉm cười nhìn cô rồi nói.
" Khương Duyệt à, cô hãy hiểu, đối phương ra giá rất cao, chính là coi trong phong cách chụp ảnh độc đáo của cô, công ty không phải làm từ thiện.
Cô hoặc là ngoan ngoãn đi chụp, hoặc là chuẩn bị tốt nên bồi thường tổn thất của công ty như nào đi.
"
" Đương nhiên, nếu cô không chọn, chỗ tôi vẫn có con đường thứ ba cho cô đi, cô biết mà.
"
Lại nghĩ đến khuôn mặt ra vẻ nghiêm túc kia, cả người cô nổi da gà, ghê tởm muốn nôn hết cơm tốt qua ra.
Không có cách nào, Khương Duyệt chỉ có thể nhiệm vụ quay chụp lần này.
Ngay khi cô đang vắt óc suy nghĩ chuyện hợp đồng còn bao lâu nữa hết hạn, tiếng di động đặt trên bàn ' ong ong ' vang lên.
Khương Duyệt đưa tay cầm lấy điện thoại, điện thoại gọi đến hiện thị là của Hoàng Bồng Bồng.
Kỳ thật trong vài năm đại học này, Khương Duyệt và Cảnh San không liên lạc nhiều như trước, quan hệ cũng phai nhạt.
Ngược lại là Hoàng Bồng Bồng, một lần gặp qua ở Đại Liên cô ấy rất ngạc nhiên vì ở đây còn có thể gặp được bạn học cùng lớp, cô ấy nhiệt tình vui vẻ không để ý tới Khương Duyệt từ chối, cơ bản mỗi tháng đều tìm cô một lần, thường xuyên qua lại, hai người vậy mà thành bạn bè.
Ngón tay cô quét qua màn hình, thanh âm vội vã của Hoàng Bồng Bồng từ máy truyền đến.
" Khương Duyệt, lớp chúng ta tổ chức gặp mặt, cậu phải đến.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...