" Cậu có nghe không đấy? Nhiều năm vậy rồi mà cậu chưa tham gia tụ họp lần nào, còn thần bí hơn Hứa Triêu lớp chúng ta, các bạn học rất tò mò về cậu đó, mấy ngày nay đều gọi điện thoại giục tớ.
"
" Có nghe hay không, 6 năm, tớ đưa cậu đến làm mù mắt chó của bọn họ, không nghĩ tới lớp ta năm đó lại có một đại mỹ nhân.
"
Khương Duyệt trầm mặc, nhắc tới bạn học cô có chút hoảng hốt, cấp 3 là điều gì đó rất xa lạ với cô.
Lúc học đại học, cô không hỏi thăm tin tức của Hứa Triêu, cũng không duy trì liên lạc với bạn cùng lớp, trong nhóm lớp tuy Hứa Triêu không nhắn gì, nhưng bạn học trong nhóm vẫn luôn nhắn tin tức của anh, Khương Duyệt dứt khoát chặn nhóm lớp.
Hoàng Bồng Bồng biết rõ tính cách của Khương Duyệt, cũng biết rõ lúc học cấp 3 Khương Duyệt không có bạn thân trong lớp, cho nên Hoàng Bồng Bồng quyết định tung ra chiêu lớn.
" Khương Duyệt, nếu cậu không đồng ý với tớ, tớ sẽ lôi cậu tới buổi tụ họp, dù sao tớ cũng biết địa chỉ công ty cậu.
"
Khương Duyệt không chịu nổi cô ấy khóc lóc om sòm vậy, bất đắc dĩ đáp ứng, Hoàng Bồng Bồng vui vẻ tắt máy.
" Tớ gửi thời gian địa chỉ qua wechat cho cậu, gạt tớ cậu chết chắc.
"
Rất nhanh Hoàng Bồng Bồng gửi tin nhắn tới, sau khi nhìn địa chỉ cô lại trầm mặc.
Ngày liên hoan là thứ 7, chọn ngày mọi người được nghỉ cả ngày.
Khương Duyệt từ taxi màu lam đi xuống, nhìn khu phố trước mắt không có gì thay đổi, hơi thất thần.
Nơi tu họp là một nhà hàng lâu đời mở hơn 10 năm ở gần trường học.
Khương Duyệt chậm rãi đi vào phố này, hai bên đường vẫn có những quán nhỏ người bán hàng rong vô cùng náo nhiệt, cô đi ngược lại với đám đông.
Nhìn học sinh mặc đồng phục không ngừng đi ngang qua cô, trên mặt non trẻ tràn đầy sự hồn nhiên phấn chấn tươi cười, những ký ức sâu trong tâm trí cô như được khơi dậy.
Chỗ rẽ góc đường là tiệm sách, cũ hơn so với trước kia, nhưng vẫn là người đàn ông thích xem TV ở quầy thu ngân kia, Khương Duyệt từng mua thiệp chúc mừng có hình Kobe ở đây.
Cô chậm rãi đi qua từng cửa hàng, dường như vẫn như cũ vậy.
Ở thành phố quen với nhịp sống nhanh vội, tiệm sách thân quen lúc học đại học đã đổi chủ sau khi cô từ chuyến đi chụp phong cảnh trở về.
Cho nên khi nhìn thấy tiệm sách cũ này, trái tim đã nguội lạnh của Khương Duyệt bỗng sinh ra một cảm giác thân thương.
Thời gian ở đây dường như ngưng lại, nó chỉ giúp đám học sinh vững bước đi xa, kiên trì giữ lại một phần ấm áp tốt đẹp cho bọn họ ngao du bên ngoài.
Khách sạn cũ kia vẫn giống như lúc cấp 3, kiến trúc bên trong đại đa sốc vẫn được chế tạo từ gỗ.
Đi vào bên trong, có tiếng nước róc rách chảy, đối diện là mặt trên của bình phong rất lớn.
Mặt trên có những cây tre xanh biếc, có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.
Khương Duyệt đi theo người phục vụ vào phòng, cửa phòng đóng kín cũng không ngăn được âm thanh trò chuyện vui vẻ với nhau bên trong.
Cô nói cảm ơn với người phục vụ, đẩy cửa đi vào, mọi người liên túc nói chuyện với nhau, vô thức nhìn về phía cửa.
Đã có rất nhiều người tới, Khương Duyệt ý thức được mình đến hơi trễ.
Cô trước tiên cười chào hỏi.
" Đã lâu không gặp mọi người, tớ là Khương Duyệt.
"
Mọi người trên bàn đều như ở trong mộng mới tỉnh, đứng lên vây quanh Khương Duyệt hàn huyên.
" Cậu là Khương Duyệt? Trở nên xinh đẹp như vậy, thiếu chút nữa là không nhận được.
"
" Không ngờ Khương Duyệt lớp chúng ta năm đó lại là người có tiềm lực như vậy, sai lầm sai lầm mà.
"
" Nếu gặp trên đường, tớ nhất định cũng không dám đi tới nhận ra.
'
Khương Duyệt ở bên cười nghe bọn họ nói chuyện, cũng không chen vào.
" Bất quá có một thứ không thay đổi.
"
" Cái gì? " Có người hỏi.
" Giống với trước kia, không thích nói chuyện.
"
Rất nhanh có người phụ họa.
" Đúng vậy đúng vậy, nhưng cái khác chính là khí chất hiện tại, lúc trước nói chuyện với cô ấy, cô ấy ngại ngùng nhìn tớ, hiện tại ánh mắt không né tránh nữa.
"
" Cậu đừng nói, trước tớ lớn tiếng nói còn sợ làm cô ấy hoảng.
"
Khương Duyệt bất đắc dĩ kệ bọn họ trêu ghẹo, may mắn là Hoàng Bồng Bồng từ WC trở về giải cứu cô.
" Biết các cậu là cẩu độc thân, nhưng Khương Duyệt là của tớ, các cậu bỏ ý nghĩ trong đầu đi.
"
Mấy người đàn ông bọn họ lập tức đỏ mặt, Khương Duyệt bị Hoàng Bồng Bồng kéo đến bàn ăn, cô ấy thất vọng chỉ tay vào đầu Khương Duyệt.
" Cậu nói xem dù sao thì cậu vẫn là một nhiếp ảnh gia có tiếng, thấy nhiều phong cảnh hơn tớ, vậy sao vẫn không biết ăn gì hết vậy? "
Khương Duyệt làm bộ như không nghe thấy, cầm cốc uống nước.
Rất nhanh mọi người đã đến đủ, Khương Duyệt thấy Trang Duệ nhưng không thấy Hứa Triêu, có lẽ không có thời gian đến đây.
Sau khi đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu ngồi xuống và nghiêm túc hơn.
Nhưng sau 3 lần uống rượu, họ lại tìm được cảm giác quen thuộc trước kia rồi thoải mái tán gẫu.
Trừ khi có người hỏi Khương Duyệt còn đâu cô sẽ không nói gì cả, chăm chú ăn đồ ăn trong bát, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Trên bàn cơm mọi người nâng cốc chúc nhau, vô cùng náo nhiệt.
Nam nữ phân bàn, mấy bạn học nam uống rất nhiều rượu, một đám người mặt đỏ tai hồng khoe khoang về việc mình làm và có bao nhiêu bạn gái rồi.
Bàn bạn học nữ thảo luận nhiều hơn về việc makeup chăm sóc da và công việc, còn có người vô cùng vui vẻ nói mình gặp được chân ái.
Khương Duyệt bị người ngồi cạnh hỏi tại sao trở nên xinh đẹp như vậy.
" Khương Duyệt, nói cho bọn tớ sao trở nên xinh đẹp được như vậy đi, sau khi trưởng thành thay đổi nhiều, càng ngày càng đẹp.
"
" Có lẽ là do thay đổi kiểu tóc? "
" Không có khả năng đâu, khí chất của cậu khác hoàn toàn so với trước kia.
"
" Đúng vậy, cậu làm nghề gì vậy, kể đi.
"
Khương Duyệt chăm chú múc một thìa khoai tay trên bàn ăn, nói.
" Chụp ảnh.
"
" Thảo nào, chụp ảnh hẳn là biết rất nhiều tư thế chụp ảnh, thảo nào từng cử chỉ đều trở nên khác.
"
Nghe thấy giọng nói chua chát bên cạnh, Khương Duyệt thản nhiên nói.
" Tớ chụp ảnh phong cách.
"
Người bên cạnh không lên tiếng, Khương Duyệt chỉ tập trung ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, bên bàn nam sinh rõ ràng có vài người uống quá nhiều.
Người có thể nhìn ra rõ ràng nhất là Trang Duệ, uống hết một chai.
Đột nhiên giọng nói của Trang Duệ bên kia trở nên rất lớn, lấn át những cuộc nói chuyện nhỏ.
" Các cậu biết không? Hứa Triêu và nữ thần chia tay.
"
Tay Khương Duyệt cầm đũa tạm dừng một giây, vẻ mặt bất ổn gắp ớt xanh vào trong bát rồi ăn.
" Khương Duyệt, chẳng phải cậu không ăn ớt sao? "
Hoàng Bồng Bồng kinh ngạc nhìn cô.
Đã n rồi, Khương Duyệt cảm nhận được vị cay của ớt tràn trong miệng, cô vội vàng nhổ ớt xanh ra, ngay cả khi uống hai cốc nước lọc vẫn không giảm bớt vị cay.
Tuy rằng Khương Duyệt sinh ra ở tỉnh ăn ớt, nhưng cô không thể ăn dù chỉ một chút ớt.
Giờ phút này mặt cô đỏ bừng cay nóng, Khương Duyệt bỏ cốc xuống nói.
" Nhìn lầm rồi.
"
" Đúng không? "
Hoàng Bồng Bồng nhìn trong bát của Khương Duyệt, Khương Duyệt theo tầm mắt của cô ấy cũng nhìn vào trong bát.
Trong bát sứ trắng ngoài cơm trắng thì là khoai tây, không có chút màu xanh nào.
Khương Duyệt hơi xấu hổ, đúng lúc có người bên ngoài tìm Hoàng Bồng Bồng nói chuyện.
Cô ấy rốt cuộc cũng không hỏi gì, rất nhanh liền cùng người khác nói đủ chuyện trên trời dưới đất, Khương Duyệt lặng lẽ phù một hơi.
Không ngờ rằng đã qua lâu như vậy, cô vẫn không thể kiềm chế khi nghe thấy tên của Hứa Triêu.
Bên kia giọng nói của Trang Duệ càng lớn hơn nữa, cầm chai rượu đập thật mạnh lên bàn, cảm xúc dâng cao mãnh liệt.
" Tớ đã nói với Hứa Triêu là không đáng rồi, cậu ấy coi người ta là nữ thần, người ta lại coi cậu ấy như liếm chó*.
"
* dùng để chỉ những người đang khao khát làm hài lòng người khác.
Thường có hai cách sử dụng, một là mô tả trong đời sống tình cảm rằng đối phương không thích mình hoặc không có tình cảm, hai là lấy lòng đối phương hết lần này đến lần khác.
( theo https://so.toutiao.com/)
" Từ nhỏ Hứa Triêu đã cưng chiều cô ấy, muốn có sao cậu ấy sẽ đi hái.
Cô ta thì ngược lại, móc tay hứa với người khác ở nước ngoài, trong chớp mắt Tống Tri Ý ở sau lưng Hứa Triêu trộm xuất ngoại đi du học.
"
" Trước khi đi 1 ngày mới báo cho Hứa Triêu, ván đã đóng thuyền.
Cô ta chơi đùa thật vui mà! "
" Xuất ngoại một hai năm không về, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho Hứa Triêu, tớ rất đau lòng cho cậu ấy.
"
Mọi người trong phòng nhìnTrang Duệ nổi điên với vẻ mặt xấu hổ, không ai dám nói tiếp, trong lúc nhất thời vô cùng im lặng.
Nhưng trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ đều được toàn bộ trường công nhận là Kim Đồng Ngọc Nữ.
Người có thể khiến Tống Tri Ý đá Hứa Triêu có thể tốt đẹp đến nhường nào, phần lớn mọi người đều không tin, nhưng trong mắt bọn họ đều hiện lên sự mong muốn, muốn nghe chuyện xưa.
truyện tiên hiệp hay
Trang Duệ lại để người bên cạnh mở thêm chai rượu, đưa tay lấy nhưng không thể cầm lên được.
Anh ta hốt hoảng ngẩng đầu, trước mắt là bóng dáng mờ mờ nhưng lại xinh đẹp, trên mặt chốc phút chốc có chút lạnh nhạt giống với Hứa Triêu, anh ta nheo mắt lại nhìn.
" Đừng uống nữa, cũng đừng nói nữa.
"
Lúc Khương Duyệt đứng lên mọi người chưa chú ý, thẳng cho đến khi cô đi về phía Trang Duệ, mọi người xung quanh lập tức giật mình nhìn chằm chằm vào cô.
Trước kia Khương Duyệt tuyệt đối không thể bình tĩnh như vậy, nhưng thời gian chụp ảnh gian nan đã tôi luyện cô thành người không cần để ý tới những ánh mắt xung quanh, phải biết rằng cô từng đến khu không người để chụp hình sư tử.
Ban đêm lúc ở trong xe, xung quanh là một bầy sói, đó mới chính là ánh mắt khiến người khiếp sợ, không hề có sự ấm áp giống như nhìn một xác chết.
Cô cầm lấy chai rượu đã được mở kia, không chút do dự cướp chai rượu trong tay Trang Duệ đi.
" Cậu là ai, người phụ nữ xấu xa.
"
" Người phụ nữ xinh đẹp đều là những người xấu xa.
"
Trang Duệ than thở, quả nhiên trí óc không tỉnh táo.
Đúng lúc này, Khương Duyệt cảm nhận rõ bầu không khí có gì đó lạ, rất im lặng.
Tay cô bất giác cọ xát vào chai bia lạnh như băng, Khương Duyệt chậm rãi ngẩng đầu, thân ảnh của Hứa Triêu bất ngờ tiến thẳng vào tầm mắt cô.
Giống như trước kia, cô trên đường nhỏ có cây bóng mát tản bộ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người làm tim cô đập thình thịch.
Trong phút chốc, thời gian 6 năm tốt nghiệp trôi qua như chưa từng tồn tại, cô giống như trở về ngày đầu tiên gặp Hứa Triêu, trái tim trong lồng ngực " thình thịch thình thịch " đập nhanh hơn.
Hứa Triêu không hề thay đổi, vẫn đẹp trai như trước.
Trong đôi mắt vẫn là sự lạnh nhạt, nhưng trong đáy mắt có sự trầm ổn hơn.
Giờ phút này anh lười biếng dựa lưng vào cửa, có cảm xúc không rõ rất nhanh hiện lên trong đôi mắt đen xinh đẹp, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Khương Duyệt vô thức nắm chặt chai rượu, cảm giác mát trong lòng bàn tay khiến cô tỉnh táo, lần đầu tiên cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Triêu, ánh mắt kiên định trong suốt, trên môi nở nụ cười khẽ.
" Hứa Triêu, đã lâu không gặp.
"
Cô kỳ thật đã nghĩ, có khi nào Hứa Triêu không nhớ cô là ai không, dù sao lúc đầu đến cũng không ai nhận ra cô là Khương Duyệt.
Trong con ngươi Hứa Triêu hiện lên một tia kinh ngạc, lại không chút để ý mà chào hỏi với Khương Duyệt.
" Khương Duyệt, đã lâu không gặp.
"
Sau đó anh bước vào phòng giải thích với bạn học.
" Rất xin lỗi, tạm thời tớ phải đi ký hợp đồng nên tới muộn.
Hôm nay tớ sẽ thanh toán hóa đơn coi như đền tội.
"
Bạn học ngồi trên ghế lô đã là người lăn lội ngoài xã hội hai ba năm, rất nhanh có người đi tới giảng hòa nói chuyện, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Chính lúc này Khương Duyệt lặng lẽ trở về chỗ ngồi, Hoàng Bồng Bồng lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại bất ngờ nhìn Khương Duyệt.
" Cậu bắt đầu can thiệp vào mấy chuyện vớ vấn từ khi nào vậy? "
" Hay là do chủ biên của cậu bức cậu đến điên rồi? "
Khương Duyệt chỉ phải dựa gần vào bên tai cô ấy, nhẹ nhàng nói.
" Tớ chỉ cảm thấy như vậy không tốt lắm, hai đương sư là Hứa Triêu và Tống Tri Ý cũng chưa nói gì, co dù Trang Duệ thân với Hứa Triêu cũng không nên nói lung tung trước mặt mọi người như vậy.
"
Hoàng Bồng Bồng nghe xong càng kinh ngạc, cô ấy nhìn Khương Duyệt giống như nhìn quái vật.
" Hai ta mấy tháng không gặp, cậu liền trở nên nhiệt tình vậy? "
Lúc này Khương Duyệt không để ý tới cô ấy, chỉ lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
【 Tác giả nói với người xa lạ 】: Gặp mặt gặp mặt rùi, Duyệt Duyệt đang từ từ trưởng thành ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...