Đông Phương Thần Thám

Khi Kim Hoán Chiêu tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ trở về, khó khăn lắm mới dừng xe điện lại được, đang vui vẻ đi vào trong quán nhỏ Mộng Viên thì không nhịn được bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người – một biển người.

Không sai, chính là một biển người!

Anh ta gần như không có cách nào đi vào trong cái quán nhỏ của mình, cũng không dám tưởng tượng cửa quán mình lại có một ngày có nhiều “khách hàng” đến thế. Cái quán nhỏ khoảng một trăm mét vuông mà chật ních ba trăm, bốn trăm người và xe, có rất nhiều người cầm chai bia, mở ra uống xì xì kêu vang. Lúc đầu, Kim Hoán Chiêu còn ôm chút ảo tưởng, nhưng rất nhanh, chút may mắn đó đã bị phá hủy. Trong sảnh lớn tan hoang, dưới đất đầy chai bia, chỉ có đôi ba chai còn nguyên vẹn, còn đâu đã vỡ vụn cả. Loa được mở lớn nhất nhưng không có ai hát, mấy cái mic đắt tiền bị quăng xuống hai cái bàn đầy rác rưởi, dính đầy rượu và chất bẩn, chắc đã hỏng hoàn toàn. Một đám thanh niên theo phong cách Smart nhuộm đủ loại màu tóc, miệng ngậm thuốc lá rồi đổ rượu vào mồm, uống đến mức say ngã trái ngã phải, sau đó tiện tay ném bình rượu xuống đất, phát ra tiếng “xoảng xoảng” giòn giã. Mà chuyện nào cũng đều làm cho trái tim Kim Hoán Chiêu thấy run rẩy. Mãi cho đến khi có tên nhóc ném chai bia vào quầy pha chế, trúng tivi thì ngọn lửa lớn nhất trong lòng Kim Hoán Chiêu đã bị thổi bùng lên.

Anh ta lẳng lặng xoay người đi ra khỏi sảnh lớn, nhẹ nhàng bước chân lên tầng. Đồ nướng trong tay bị anh ta tiện tay ném thẳng vào đống rác dưới cầu thang, lúc này, trong lòng anh ta chỉ còn một ý nghĩ.

Trong góc của sảnh lớn có hai bàn người đang ngồi, một bàn chính là mấy người ông chủ Lã tai to mặt lớn vừa mới vào kia, mà bàn còn lại chính là đại ca Tiêu của bang HN, A Hải - anh chàng đẹp trai xã hội đen, Đầu Trọc với vóc người cường tráng, A Quảng với vết sẹo do dao chém trên đỉnh đầu, Khỉ Gầy với ánh mắt lạnh lùng, còn có một người thiếu cánh tay mà hầu như không ai quen biết - La Tử. Mấy người này đang ăn uống thỏa thuê, bừa bãi, bọn họ đã sớm nhìn thấy Kim Hoán Chiêu vào cửa nhưng không hề có bất cứ phản ứng nào. Chỉ có tên Đầu Trọc lạnh lùng cười một tiếng, trong lòng bọn chúng, hôm nay là ngày để ông chủ của cái quán nhỏ Mộng Viên phải rút lại những lời nói ngông cuồng. Đây quả nhiên là một hành động đã được mưu tính từ trước, từng bước đều được thiết kế cẩn thận.

Bởi vì sản nghiệp mà Kim Hoán Chiêu cực khổ kinh doanh mấy năm trời đã tổn thất gần như không còn gì chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, đổi lại là bất cứ người làm ăn nào thì e rằng chỉ có tuyệt vọng. Nếu thông minh thì chỉ có quỳ xuống đất cầu xin tha cho một con đường sống thì mới là cách làm thức thời.

Ánh đèn trong sảnh lớn chợt tối sầm đi, chờ tới khi sáng trở lại thì một luồng ánh sáng dao sắc bén xẹt qua bên người La Tử, mạnh mẽ bổ lên trên cái bàn kính dày, sau đó cái bàn nứt thành hai đoạn. Kim Hoán Chiêu không đánh người trước mà kiềm chế lần cuối cùng để bày tỏ sự tức giận của mình.


Đại ca Tiêu vẫn dửng dưng như cũ, nhưng gã Đầu Trọc đã nổi giận, đúng là gã không ngờ Kim Hoán Chiêu lại dám một mình xông tới đối phó với mấy trăm người. Thế nên trong khoảnh khắc dao bầu chặt nứt bàn, gã và La Tử gần như cùng lúc rút hai con mã tấu bằng thép ở bên người ra.

Đầu Trọc cực kỳ thô bạo, tiếng xé gió vùn vụt lạ thường. Động tác của La Tử lại nhẹ nhàng, ngay cả một chút tiếng gió cũng không nghe thấy. Kim Hoán Chiêu chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, sau đó máu tươi túa ra, mã tấu của Đầu Trọc đã thất bại, thế nhưng mã tấu của La Tử lại vững vàng gây ra vết thương trên cánh tay phải của Kim Hoán Chiêu,

Gần như là cùng lúc, A Hải và A Quảng cũng rút vũ khí ra, “chào hỏi” người Kim Hoán Chiêu. Có câu này nói rất hay, võ công cao tới đâu cũng phải sợ dao phay, nhưng điều này hiển nhiên không thích hợp với ông chủ Kim của chúng ta, anh ta không hề sợ hãi mà nghênh đón. Vào lúc này, anh ta đã không có cơ hội để suy tính nữa, hiện giờ, ý nghĩ duy nhất của anh ta chính là sống sót.

Mã tấu thép chém xuống, bốn mã tấu so với một mã tấu, ưu thế đã rất rõ ràng, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, bốn mã tấu đều lưu lại vết thương trên người Kim Hoán Chiêu nhưng lại không gây trở ngại cho anh ta trực tiếp bổ dao bầu vào mặt gã Đầu Trọc. Gã đầu trọc vì đột ngột nên không kịp chuẩn bị, chỉ trong nháy mắt mà mặt đầy máu, trông như ác quỷ. Cách chiến đấu liều mạng này của Kim Hoán Chiêu đến từ kỹ năng vật lộn hồi còn trong bộ đội đặc chủng, không đẹp mắt nhưng chỉ cần một đòn là giết được kẻ địch.

Kim Hoán Chiêu vẫn có chừng mực, tuy rằng trước mặt mình là bọn trộm cướp làm nhiều điều ác thế nhưng anh ta không định giết người. Về chuyện này, anh ta vẫn coi như là có lý trí, cho dù đối phương là ai thì giết người đều phải chịu sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật. Thế nên anh ta vẫn giữ lại mấy phần sức lực, bằng không thì một nhát thôi cũng đã đủ để lấy mạng của gã Đầu Trọc.

Mấy người của bang HN không giữ sức, thế nên dù mấy vết dao chém trên người Kim Hoán Chiêu khá nghiêm trọng nhưng vẫn không ngăn được thế tấn công của anh ta. Khi Kim Hoán chiêu vung dao xoay một vòng thì đám người A Hải vội vàng tránh sang một bên để tạm tránh mũi dao.

Mấy trăm người còn lại bị biến cố đột ngột xảy ra ở trước mắt làm cho sững sờ. Những người này phần lớn đều là lâm thời được triệu tập đến, hầu hết đều là học sinh, trong đó có không ít sinh viên không thích học tập. Bọn họ vốn dĩ cho rằng, mấy trăm người tới đây là để chỉnh đốn một, hai người thì chẳng ai dám phán kháng. Không ngờ tối hôm nay lại đụng phải kẻ khó chơi như vậy, thế nên toàn bộ quán Mộng Viên yên tĩnh đến kỳ lạ. Tất cả mọi người không ai dám xông lên, chỉ biết sững sờ mà nhìn chằm chằm năm người đang đánh nhau ở sảnh lớn.


Đại ca Tiêu rõ ràng cũng hơi bất ngờ, đặc biệt là ông chủ Lã, cái tên béo mập này thật ra chính là một tên nhà thầu lớn, hắn như ông bầu của bang HN, quanh năm cung cấp kinh phí hoạt động cho bang HN. Đương nhiên là bang HN cũng bảo vệ cho công trình của hắn, ở đảo Loan Nguyệt, đôi bên cùng có lợi mới là vương đạo.

Ông chủ Lã không muốn nhìn thấy cảnh máu me, chuyện này không phù hợp với cách làm của người kinh doanh. Kiếm tiền là tốt rồi, hà tất gì phải đánh đánh giết giết, cuối cùng đều chỉ vì kiếm tiền cả. Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì không thể giải quyết ông chủ của cái quán nhỏ Mộng Viên này bằng cách dọa nạt được rồi. Thế nên ông ta đảo mắt mấy vòng rồi nhanh chân bước lên phía trước.

“Các vị, các vị, đều là hiểu nhầm thôi… Không cần phải ra tay đâu, không cần đâu, đại ca Tiêu, anh nói xem có đúng không?” Ông chủ Lã cố ý cất tiếng cười lớn, nhưng ông ta lại không dám đi về phía Kim Hoán Chiêu. Nói thật, ông ta chỉ lo người này mà nổi điên thì sẽ bổ mã tấu đen kịt kia vào mặt mình, thế nên ông ta kéo A Hải ra trước.

Đại ca Tiêu không nói gì, cảnh tượng này mà bị truyền đi thì thật sự quá mất mặt. Mấy trăm người mà lại bị một người dọa, sau này sao lão có thể đặt chân ở đảo Loan Nguyệt được nữa.

“Chuyện hôm nay không thể cứ như thế mà bỏ qua được, ông chủ Kim, tự mày nhìn mà làm…” A Hải hiểu ý của đại ca nhất, hắn ta cao giọng tức giận quát.

Hôm nay, Kim Hoán Chiêu đã không thèm đếm xỉa nữa rồi, anh ta cũng không còn gì phải cố kỵ nữa. Bằng thực lực của mình, dù cho hôm nay có phải chết cũng có thể liều vớt chút vốn về. Tuổi của anh ta cũng không lớn, tuy rằng ra tay biết giữ chừng mực nhưng cơn kích động trong lòng vẫn không cách nào kiềm chế được: “Chúng mày muốn làm thế nào thì làm thế ấy, ông đây chiều tất!”

Nét mặt già nua của đại ca Tiêu cuối cùng cũng không nhịn được, lão phất tay: “Xử nó!” Cuối cùng, lão đã ra lệnh giết.


Đám người chỉ có mặt cho đủ số thì không ai tiến lên, những người này vốn là để giữ thể diện, nhưng năm tên đàn em của bang HN thì nhất định phải thi hành lệnh này. Vừa nãy, Khỉ Gầy vẫn không hề ra tay, nhưng giờ gã đã lấy ra vũ khí, là hai cái móc sắc bén. Lời của đại ca Tiêu còn chưa dứt thì móc của gã đã lóe lên một tia sáng lạnh, lao thẳng về phía Kim Hoán Chiêu, cứ thế mà móc vào chân trái của anh ta, sau đó dùng sức thật mạnh.

Kim Hoán Chiêu bị đánh lén đột ngột nên không kịp chuẩn bị, bắp đùi bên trái chợt đau đớn, sau đó, một luồng sức mạnh kéo anh ta xuống đất.

***

Thấy tình hình này, đám người A Hải mừng như điên, lập tức hùng hổ cầm mã tấu nhào tới lần thứ hai, bao vây lấy Kim Hoán Chiêu. Những ánh dao sáng loáng “thăm hỏi” thân thể của anh ta, nhưng Kim Hoán Chiêu vẫn chưa bỏ cuộc, anh ta lăn trên mặt đất, dùng mã tấu quét một vòng tấn công, sau đó lại dùng chiêu cá chép bung người để bật dậy.

Sáu người cứ thế lao vào đánh nhau, ghế dựa, ghế băng trong sảnh lớn bay tán loạn, tiếng hô, tiếng quát ầm ĩ khắp nơi. Những người xem trận chiến hoa hết cả mắt mà vẫn không biết tình hình đang thế nào, bọn họ chỉ có thể từ từ lui về phía sau, dành khoảng đất trống đủ cho bọn họ chiến đấu.

Chỉ thấy Kim Hoán Chiêu dịch chuyển nhanh như điện ở chính giữa, không hề có dấu hiệu thua cuộc. Năm người bang HN thì ngược lại, lần lượt bị thương, máu bắn tung tóe. Người ở bên cạnh nhìn không rõ lắm, nhưng người ở giữa trận đấu lại không ngừng kêu khổ. Gã Đầu Trọc vốn đã bị thương, giờ lại trúng thêm mấy nhát, gã cảm thấy đường mã tấu nào của Kim Hoán Chiêu cũng nhằm vào mình. Thế nên, khi ngực gã bị đâm trúng một lần nữa, máu tươi phun ra thì gã bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài chịu thua. Mấy người khác cũng không thể may mắn thoát nổi. Trên đầu A Quảng lại có thêm một nhát, cánh tay phải còn sót lại của La Tử gần như đã không cầm nổi cán mã tấu nữa. Mà Khỉ Gầy thích đánh lén lại bị thương nghiêm trọng nhất, trên người ngoài mấy vết dao sâu đến tận xương mắt thường cũng nhìn thấy được thì mắt trái cũng be bét máu, hoàn toàn không nhìn rõ kẻ địch, kẻ tiếp theo chịu thua chính là gã. Mà kẻ bị thương nhẹ nhất chính là A Hải, dường như Kim Hoán Chiêu cũng không thù hắn ta cho lắm, thế nên trên người chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo, thế nên thế tấn công của hắn ta cũng hơi chậm đi một chút.

Nhưng A Hải đã sai hoàn toàn rồi, tay của hắn ta vừa mới buông lỏng thì Kim Hoán Chiêu đột nhiên xông về phía hắn ta. Ánh dao đen kịt lóe qua cổ của A Hải, đây là đòn giết người, A Hải hoàn toàn không có thời gian phản ứng, chỉ có thể vội vã đón đỡ nhưng lại lập tức ngã xuống đất, máu tươi ở cổ phun lên rất cao. Kim Hoán Chiêu không hề dừng lại mà giẫm chân phải lên một cái ghế, bay người lên, đột ngột thoát khỏi vòng vây của năm người kia.

Mấy người còn lại không hiểu vì sao, nhưng đại ca Tiêu lại cảm thấy nguy hiểm.


Mục tiêu của Kim Hoán Chiêu chính là đại ca Tiêu đang đứng một bên quan sát trận chiến. Bắt giặc phải bắt vua trước, Kim Hoán Chiêu giữ A Hải lại vì muốn đạt được ý đồ chiến thuật là tập kích. Bởi vì A Hải đứng gần đại ca Tiêu, anh ta đã sớm tính toán muốn dùng hai chiêu tất sát. Một chiêu đã bắt được A Hải trong nháy mắt, một chiêu khác nhất định phải dồn đại ca Tiêu vào chỗ chết.

Lúc này, trong lòng anh ta đã sớm không có ý muốn lùi bước, nói nhân từ với bọn hổ sói thì chỉ có thể tự tìm đường chết.

Đại ca Tiêu hơi hoảng sợ, lưỡi mã tấu của Kim Hoán Chiêu đã kề sát đầu lão, không ngờ đây là kỹ thuật dùng để chặt đầu! Đương nhiên là đại ca Tiêu cũng không phải kẻ vô dụng. Dù lão không còn trẻ nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, lão nhanh chóng tránh được đòn tấn công chí mạng. Lão cũng rút vũ khí ở sau lưng ra, đây là “hàng” nóng.

Kim Hoán Chiêu ôm lòng quyết muốn chết, đòn chém ngang đổi thành tung người chặt xuống, trông khí thế như muốn dùng một nhát chém đại ca Tiêu thành hai nửa vậy. Súng của đại ca Tiêu đã nổ, bắn trúng sườn trái của Kim Hoán Chiêu nhưng hoàn toàn không ngăn được đòn giết người của anh ta.

Không có ai không sợ sói liều mạng, huống hồ còn là một cao thủ liều mạng.

Dưới sự trố mắt, há mồm của mọi người, ánh máu và tiếng xé vải vang lên, tay phải của đại ca Tiêu bị bổ trúng, đại khái là đã bị phế rồi, ngực cũng bị thương. Mà cả người Kim Hoán Chiêu lại gục trên người đại ca Tiêu, mã tấu và súng của đại ca Tiêu cùng rơi xuống đất. Chiêu tất sát của Kim Hoán Chiêu vẫn chưa hoàn thành, anh ta giơ bàn tay phải cường tráng ra, khóa đầu! Anh ta khóa chặt cái đầu nặng nề của đại ca Tiêu đang ở trên mặt đất, lúc này, chỉ cần anh ta dùng sức một cái là có thể bẻ gãy xương cổ của người này…

Xảy ra biến cố như thế làm tất cả mọi người cứng đờ tại chỗ, không ai dám manh động.

Ánh mắt gần như nứt toác của Kim Hoán Chiêu đầy căm tức khiến ai nấy đều không rét mà run!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận