Đông Phương Thần Thám

Lý Nhất Đình không dám chậm trễ, bây giờ ông muốn chạy về số nhà 38 ở phố Phân Bò lập tức.

Hôm nay không hiểu tại sao, lúc này ông lại rất muốn được gặp cái tên què bất cần đời, đi lại không tiện kia.

Cũng may mà Trần Thiên Vũ đã chờ ông từ lâu.

Ông thấy Lý Nhất Đình đi vào phòng khách với vẻ mặt rạng ngời, sau đó thở hổn hển mà cầm lấy cái cốc uống mấy ngụm nước, rồi lấy điếu thuốc cuối cùng trong bao ra, nhưng lại chỉ hút chứ không nhả khói ra, Trần Thiên Vũ biết chắc chắn tên này đã phát hiện ra điều gì rất quan trọng.

Quả nhiên, không đợi ông ngồi xuống, Lý Nhất Đình đã xúm lại gần.

Trần Thiên Vũ hơi nhíu mày, phất tay nói: “Tử Thần không thích chúng ta hút thuốc ở đây đâu.”

Lý Nhất Đình gật đầu, ông hơi hưng phấn, biểu cảm này của ông chỉ bộc lộ trước mặt Trần Thiên Vũ, ông nghiêm mặt nói: “Phá lệ một lần thôi, dù sao lúc này, cô ấy không ở nhà... Cứ coi như để chúc mừng.”

Trần Thiên Vũ giả vờ không biết, chỉ tỏ vẻ phiền chán mà phủi phủi tàn thuốc rất nhỏ bị rơi xuống mặt bàn, ông khẳng định tên này không nhịn được.

Lý Nhất Đình đột nhiên không nói nữa, ngược lại còn bật cười ha ha.

“Tên què chết tiệt này, xem ra anh đã sớm biết em phát hiện được chuyện gì rồi đúng không?”

Khóe miệng của Trần Thiên Vũ mang theo nụ cười, miệng lại nói: “Tôi nào biết cậu có thể phát hiện được cái gì, đến đây lâu như vậy rồi, kinh phí sắp cạn kiệt đến nơi mà một manh mối hữu dụng cũng không tìm được.”

Ông vẫn còn thở dài: “Nhưng thấy cậu vội vã chạy đến viện nghiên cứu như vậy thì chắc đã tìm được một chút manh mối rồi đúng không?”

Lý Nhất Đình bóp tắt tàn thuốc rồi khen ngợi: “Làm gì có người đồng hành nào tệ hại như anh, nhưng dù có muốn làm việc riêng thì vẫn không thể trốn thoát khỏi ánh mắt gian tà của anh được.”

Trần Thiên Vũ cười mỉa, nói: “Cậu đang mắng hay là đang khen đấy.”

“Đương nhiên là khen rồi, anh liệu sự cứ như thần ấy.”

Lời này của Lý Nhất Đình là lời nói tận đáy lòng.

***

Bọn họ không nói gì nữa, thẳng đến khi Lưu Tử Thần vào cửa.

Thấy hai người ngồi bất động tại chỗ, chị có vẻ ngạc nhiên: “Ủa, hai người đều ở đây à? Hôm nay sao rảnh rỗi thế, không phải đi điều tra vụ án sao?”

Lý Nhất Đình cười nói: “Người đẹp đã trở lại rồi, bọn anh còn ra ngoài làm gì nữa.”


Lưu Tử Thần mỉm cười: “Xem ra hôm nay anh Lý có tinh thần thật đấy, không ngờ còn đùa em nữa.” Chị đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, may mà leo núi nên không phải trang điểm, chỉ một lúc sau đã thấy thoải mái dễ chịu.

Sau khi chị trở ra, phát hiện hai người kia đã ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như định đi đâu đó, lúc này, họ đều mỉm cười nhìn về phía chị.

“Trên mặt em có hoa à?” Chị ngạc nhiên nói.

Lý Nhất Đình cười rộ lên: “Đi, bọn anh dẫn em đi xem chuyện này hay lắm.”

Lưu Tử Thần nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì mà thần thần bí bí thế?” Chị nhìn về phía Trần Thiên Vũ: “Không phải anh vừa nói rằng không cho em tham dự vào chuyện các anh à?”

Trần Thiên Vũ lúc này chỉ cười nhẹ: “Chỉ là đi xem trò hay mà thôi, đâu nguy hiểm gì.”

Một chút hưng phấn lộ ra trong ánh mắt Lưu Tử Thần, miệng lại nói: “Được rồi... Biết ngay là các anh căn bản không thể rời nổi em mà, cố tình mạnh miệng không chịu thừa nhận tầm quan trọng của em, suốt ngày chỉ nói em làm liên lụy đến các anh thôi.”

Lý Nhất Đình vội vàng ra vẻ khoa trương nói: “Ai nói thế? Là kẻ nào tồi tệ đã nói câu đó chứ? Tử Thần, anh sẽ đi hỏi cho ra nhẽ giúp em ngay!”

Trần Thiên Vũ thở dài một hơi: “Còn có thể là kẻ tồi tệ nào nữa chứ, hai người thật là, chẳng ai dễ chiều cả.”

Lý Nhất Đình và Lưu Tử Thần đã lâu không vui vẻ cười ha ha như vậy rồi.

***

Bọn họ chưa bao giờ tới nơi này, không ngờ cảnh tượng của nó lại là như thế.

Nơi này có rất nhiều nhà dân nằm rải rác, ngay sau khi bọn họ rẽ từ đại lộ xuống, nhiều tiếng chó sủa vang lên từ mấy căn nhà, âm thanh chợt xa chợt gần, có vẻ như không hay có nhiều người xa lạ tới đây. Bọn họ nghĩ thầm, đây mới là nơi thôn dân địa phương sinh sống tại Bố Ân Du, làn khói bếp lượn lờ dâng lên, mùi hương của đồ ăn phiêu đãng như có như không trong không khí, cuộc sống nông thôn yên tĩnh đột nhiên hiện ra ngay trước mắt.

Sau khi đi vào con đường nhỏ, mặt đường biến thành đá vụn và đất vàng, lác đác vài cây cỏ mọc lên hai bên và giữa đường, trên mặt đất có vết bánh xe máy, có lẽ con đường này thường chỉ có phương tiện nhỏ như xe máy qua lại. Đúng lúc này, một chiếc xe máy ba bánh màu đỏ rẽ từ đường lớn sang, trên xe là hai người dân bản xứ, khi nhìn thấy nhóm Trần Thiên Vũ, bọn họ còn quan sát một lúc.

Nhưng xe ba bánh không hề dừng lại, tiếp tục dọc theo đường nhỏ mà xóc nảy tròng trành đi tiếp.

Nhóm Trần Thiên Vũ đi theo sau chiếc xe ba bánh này, một lát sau là chỉ ngửi được khói bụi, không còn nhìn thấy chiếc xe ấy nữa, nhưng không ngờ rằng thoáng chốc, chiếc xe ba bánh đó lại quay đầu lại, trên xe lúc này không còn ai nữa.

Xe ba bánh màu đỏ dừng lại bên cạnh bọn họ, tài xế là một người phụ nữ trung niên đội khăn che mặt, lúc này đang phất phất tay gọi: “Này, có ngồi xe không?” Thì ra là kiếm khách.

Lý Nhất Đình nhìn về phía Trần Thiên Vũ, Lưu Tử Thần lại lắc đầu: “Ngồi xe thì thôi, chúng tôi đang rèn luyện sức khỏe ấy mà.”

Người phụ nữ trung niên cởi khăn mỏng xuống, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, lại ngăm đen do hàng năm hứng gió hứng nắng, đưa tay phủi phủi bụi đất trên người.


“Ba người không phải người địa phương đúng không, đến đây làm gì thế?” Xem ra nữ tài xế này sống ở gần đây, trong lời nói thậm chí còn có vẻ cảnh giác.

Mọi người nhất thời nghẹn lời.

Có lẽ bọn họ có thể thành thạo đối phó với lãnh đạo địa phương, nhưng mấy thứ ngôn luận đó sao có thể giấu giếm nổi người dân địa phương.

Trần Thiên Vũ chợt nảy ra một ý, ông cơ trí nói: “Chúng tôi muốn đi xem bến tàu cũ, nó cách nơi này có xa không?” Ông cố ý nói lập lờ.

“Cái bến tàu cũ nát kia bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi, có gì đẹp đâu. Ba người thuộc nhà máy đúng không, ngồi xe không? Khá xa đấy, nếu ngồi xe thì tôi trở ba người đi.” Nữ tài xế vẫn không quên kiếm khách.

“Mà mấy công nhân như anh chị nghèo lắm, tôi chỉ lấy ít tiền thôi, lên đây đi.” Chị ta lật ghế ngồi lên, bình thường trời nắng gắt, không ai ngồi xe thì chị ta sẽ úp mặt ghế xuống, để lộ mặt bên kia là tấm ván gỗ lên, tránh hành khách bị bỏng mông.

Lưu Tử Thần cười nói: “Lấy ít là bao nhiêu thế?”

“Anh chị cứ yên tâm, tôi chỉ lấy giá lăn bánh thôi.” Nữ tài xế thuận miệng nói.

Lúc này, bọn họ không thể hỏi dồn thêm nữa, ngay cả giá lăn bánh cũng không biết thì khẳng định sẽ bị lộ. Vì thế, ba người vội vàng leo lên xe ba bánh, đây là một chiếc xe ba bánh tự chế, được lắp ráp từ hai chiếc xe máy bình thường, móc một cái đấu bên cạnh, trên đỉnh dựng một cái lều, đủ chỗ cho ba người ngồi.

Hai người ngồi trong đấu, một người ngồi đuôi xe.

Xe đột nhiên khởi động rất mạnh, khiến ba người sợ tới mức ngửa ra sau, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Nhìn không ra nữ tài xế với giọng điệu bình tĩnh này khi lái xe lại mạnh mẽ đến vậy, còn chưa lấy lại tinh thần thì xe ba bánh đã nghiêng ngả lao xuống sườn dốc, thiếu chút nữa quẳng ngã Lý Nhất Đình xuống đường, Lưu Tử Thần nhìn ông chật vật như vậy, cười khanh khách không ngừng.

Lý Nhất Đình cười khổ nói: “Chị gì ơi, chị có thể chậm một chút không.”

Nữ tài xế không ngờ cũng cười theo, lại không nói gì.

Xe tiếp tục đi phía trước một lúc, gió núi mát mẻ của buổi sáng đập vù vù vào mặt, hàng cây xanh hai bên nhanh chóng lui về phía sau, Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Đúng là hai anh nói không sai, quả nhiên là trò hay mà.”

Hai người đàn ông nhìn cát bụi cuồn cuộn phía sau xe, lại chỉ có thể cười khổ.

***

Xe ba bánh nhanh chóng dừng lại ngay bên cạnh một bến tàu dài chừng hai trăm mét, bề rộng chừng một trăm mét, ba người xuống xe, nữ tài xế đúng là rất trung thực, chỉ lấy bọn họ sáu đồng.

Lý Nhất Đình lúc này không lên tiếng, hào phóng lấy ví tiền ra, sau đó còn nói với vẻ thòm thèm: “Chị ơi, lát nữa chị có còn đến đây nữa không? Nếu có thì đưa chúng tôi về nhé.”


Nữ tài xế vô cảm nói: “Anh chị ở đây bao lâu, nói cho tôi biết thời gian là được.”

Trần Thiên Vũ suy tư một chút rồi nói: “Hơn hai giờ nữa thì chị đến đây nhé.”

Nữ tài xế nghi hoặc mà nhìn bọn họ vài lần, một hồi lâu sau mới nói: “Nhà máy của các anh không định sửa chữa lại bến tàu này đấy chứ?”

Lý Nhất Đình mẫn cảm nói: “Xem ra chị hiểu rõ về nhà máy chúng tôi nhỉ.”

Nữ tài xế chẹp miệng một tiếng, lại khởi động xe: “Có thể không biết hay sao, chồng tôi đang làm ở nhà máy các anh đấy, chỉ liếc nhìn anh chị một cái là biết anh chị cả ngày ngồi văn phòng rồi, mấy tên da dẻ non mịn chẳng có gì làm suốt ngày bày trò.”

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Chồng chị có việc làm chính thức, thế mà chị vẫn phải chạy xe máy kiếm khách à?”

Nữ tài xế nói với vẻ hơi khinh bỉ: “Cái gì mà việc làm chính thức chứ, thu nhập còn không cao bằng tôi đâu, dựa vào ông ấy thì một nhà già trẻ bị đói chết lâu rồi... Lát nữa, tôi sẽ tới đón anh chị, chỗ này luôn nhé.” Chị ta không buồn nhiều lời, nhanh chóng lái xe đi thẳng, lưu lại mấy người chỉ biết mở to mắt nhìn nhau.

Lưu Tử Thần cười rộ lên: “Tính tình chị ấy mạnh mẽ nhỉ, nhưng lại rất thật thà.”

Lý Nhất Đình nhìn về phía Trần Thiên Vũ, ngạc nhiên nói: “Tứ ca, anh đã đến nhà máy để điều tra, tình hình đúng là như thế sao? Em nghe Hứa Kinh Nam nói quy mô của nhà máy này không nhỏ mà.”

Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Dân chúng thì lừa người khác làm gì, chỉ có lãnh đạo mới thích lừa bịp người ta thôi.”

Lý Nhất Đình lúc này cũng đồng ý, nói: “Nghe cũng có lý.... Tứ ca, anh nói xem, chúng ta đến xem cái bến tàu cũ nát này có thú vị không?” Ông cố ý chế nhạo.

Trần Thiên Vũ liếc ông một cái: “Xem cái đầu cậu ấy! Đi thôi...”

Lưu Tử Thần lại tò mò nhìn về phía bến tàu, cừ thật, dường như còn khá sâu, thoạt nhìn ít nhất cũng phải cao hơn mười hoặc hai mươi mét, nếu ngã xuống thì chắc sẽ tan xương nát thịt mất, chị suy nghĩ miên man.

Trần Thiên Vũ đã đi thật xa, quay đầu lại gọi: “Này cô nhóc kia, em nhìn gì thế? Cẩn thận bị ngã đấy.”

Lưu Tử Thần nghịch ngợm thè lưỡi, vội vàng đi theo.

***

Đích đến của bọn họ là một xưởng đóng tàu đơn sơ, đi dọc theo một loạt nhà máy bỏ hoang bên cạnh bến tàu về phía bờ biển, lại mất khoảng mười phút.

Trên thực tế, đây chỉ là một nhà xưởng sửa chữa tàu đánh cá, thuận tiện chế tạo mấy cái bè nhỏ thường dùng. Bên trong xưởng rất bừa bộn, lúc này không có ai cả. Khi tới gần bờ biển, có một nhà kho hình chữ nhật khá rộng được dùng để chứa thuyền gỗ, những thứ vật liệu bằng gỗ đó bị ngâm trong nước biển, nên cứng hơn gỗ thường gấp mấy lần, rất thích hợp để dựng kết cấu thuyền gỗ hoặc là sửa chữa thân tàu. Lúc này, nó đã bị cưa thành từng tấm, nhưng độ dài rộng lại nhất trí, độ dày khoảng trên dưới hai mươi centimet, thứ đáng giá nhất trong xưởng có lẽ chính là ở đây.

Một mét khối loại gỗ biển này được bán với giá từ ba đến năm mươi nghìn tệ, khi thị trường khan hiếm, nó còn có thể bị nâng giá lên rất cao.

Lý Nhất Đình vội vã mà nhìn về phía đối diện nhà kho này, quả nhiên, thứ mà ông muốn tìm đang ở đó, trong lòng không hiểu sao lại hơi kích động.

Trần Thiên Vũ tất nhiên nhận ra cảm xúc của Lý Nhất Đình bắt đầu dâng cao, nhưng ông chỉ mỉm cười không nói gì.

Ba người đang định đi về phía khu vực gia công nhỏ bên bờ biển, nơi đó có vài chiếc bè đã thành hình, còn có mấy chiếc thuyền đánh cá nhỏ rách tung toé đợi sửa chữa, bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Này, mấy người đang làm gì thế?”


Người nói chuyện là một người đàn ông đang bưng cặp lồng mà bới cơm, qua quần áo trên người thì chắc là dân địa phương, lúc này, gã phát hiện mấy vị khách không mời mà đến đang thò đầu ra nhìn, hiển nhiên mục đích không rõ, nếu không phải giữa hai người họ còn có một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng thì khẳng định gã sẽ hoài nghi mấy người này định ăn trộm đồ.

Nhưng giọng nói của gã vẫn lạnh như băng và cứng nhắc, có lẽ rất ít người xa lạ hay đến đây.

“Mấy người mau đi đi, nơi này của chúng tôi có lắp camera theo dõi, không thể tùy tiện đi dạo được đâu.”

Lý Nhất Đình lấy điếu thuốc ra để làm quen như thường lệ, ai ngờ lại gặp phải người không lĩnh tình, gã phất tay ngăn cản bàn tay cầm điếu thuốc của ông, không chút khách sáo nói: “Không hút thuốc lá, mấy người đến nơi này làm gì? Coi chừng tôi báo cảnh sát đấy.” Gã còn nghiêm túc lấy điện thoại di động ra.

Lưu Tử Thần nhìn về phía Trần Thiên Vũ với vẻ nghi ngờ, Trần Thiên Vũ vẫn bình tĩnh thờ ơ, dường như không liên quan gì đến ông vậy.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, nhức đầu, nghiêm mặt nói: “Không cần làm phiền cậu phải báo cảnh sát đâu, chúng tôi chính là cảnh sát.” Ông biết lúc này nếu không làm rõ thân phận thì người này sẽ thật sự báo cảnh sát.

Người đàn ông hiển nhiên sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ba người từ trên xuống dưới.

“Cảnh sát? Có chuyện gì?” Giọng thô to của gã rõ ràng nhỏ đi.

Người đàn ông dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, gã hỏi: “Các ông có giấy chứng nhận không, tôi làm sao mà biết các ông có phải cảnh sát hay không, có thấy mặc đồng phục đâu.”

Lý Nhất Đình biết cách đối phó với những người này, bây giờ không thể ôn tồn hòa nhã được, ông lạnh lùng nói: “Cậu muốn xem à? Thế thì lại đây, nào.... Tên cậu là gì, ở đây làm gì?” Ông hỏi ngược lại.

Thấy trong mắt Lý Nhất Đình đột nhiên bắn ra một tia sáng như điện giật, người đàn ông không nhịn được rùng mình một cái, con người vốn hay sợ sự hung ác, khí thế của gã lập tức thấp xuống một bậc, không dám đòi xem cái gì mà giấy chứng nhận nữa.

“Tôi… tôi cũng đâu có phạm pháp...” Gã hơi run run nói: “Cảnh sát các ông tìm tôi làm gì?”

Lưu Tử Thần nhìn cảnh này mà thầm bật cười.

Lý Nhất Đình lạnh lùng nói: “Không phải chúng tôi tìm cậu, nhưng nơi này chỉ có một mình cậu thôi sao?” Ông nhìn quanh bốn phía, giữa trưa không có ai khác, dù biết rõ nhưng ông vẫn hỏi.

Người đàn ông dường như nhẹ nhàng thở ra, gã chủ động lấy bao thuốc lá ra, phát điếu thuốc với vẻ hơi xum xoe nịnh nọt, Lý Nhất Đình liếc gã một cái, không cự tuyệt.

“Ngài cảnh sát, có phải ông bị mất thứ gì ở gần đây không? Trong thôn nhiều lưu manh lắm, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy.” Gã thấy Lý Nhất Đình không nói gì: “Chỗ chúng tôi chuyên sửa chữa thuyền đánh cá... Mấy vật liệu gỗ này quý giá lắm, cho nên ông chủ sai tôi trông coi.... Tôi là đội trưởng đội bảo vệ của nơi này, họ Ngô, “Khẩu Thiên Ngô”, thật ra chúng tôi rất ghét mấy tên trộm cướp đó lắm.” Gã đang lôi kéo làm quen, cũng nhanh chóng nói rõ “thân phận quan lại” của mình.

Lý Nhất Đình cuối cùng gật đầu, không tiếp tục bắt bẻ gã nữa.

“Gần đây, nơi này có xảy ra chuyện gì dị thường không?” Ông hỏi.

Vị đội trưởng Ngô này vội vàng lắc đầu: “Ông đừng nghĩ chỗ chúng tôi bừa bãi lộn xộn nhé, nhưng 24 giờ mỗi ngày đều có bảo vệ phụ trách trông chừng, hơn nữa, chúng tôi còn có mấy cái camera theo dõi liền, mấy tên trộm vặt bình thường không dám đến đây đâu.”

Lý Nhất Đình không để ý đến gã, lập tức đi về phía khu vực gia công gần ven biển, ông ngước mắt nhìn ra xa, quả nhiên nơi đó có một tấm lưới sắt nổi bật, còn có mấy ngôi nhà màu trắng.

Dần dần, một nụ cười mỉm đầy thâm thúy hiện lên trên khóe miệng của ông.

Ông đột nhiên quay đầu lại nói với đội trưởng Ngô đang theo sát phía sau: “Camera giám sát của các cậu có thể lưu giữ bao nhiêu ngày? Có lắp công năng tầm nhìn ban đêm không?”

Đội trưởng Ngô không hiểu gì, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Thật ra thì chúng tôi lắp đặt thiết bị camera theo dõi từ sớm, lên đến một triệu MP, tầm nhìn ban đêm thì cũng có, nhưng có rõ hay không thì không chắc lắm, lưu giữ trên ba mươi ngày hẳn là không thành vấn đề... Các ông muốn xem video ghi lại từ camera à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui