Đông Phương Thần Thám

Thứ sáu, trời bắt đầu mưa từ đêm tới rạng sáng.

Hai bóng đen một trước một sau lặng lẽ chậm rãi bước về cùng một phía nào đó.

Chỉ một lát sau, bóng dáng của cả hai người đều biến mất trong tòa nhà vẫn còn sáng đèn kia.

Đây là một khu nhà độc lập, xung quanh khu nhà được bao bọc bởi những bức tường cao mấy mét, đằng sau bức tường kia có thể thấy thấp thoáng năm, sáu tòa nhà hai tầng khá chỉnh tề, mà nằm rải rác xung quanh những tòa nhà đó là vài căn nhà trệt nhỏ bé.

Cả khu nhà vô cùng tối tăm, tối tới mức bất thường, đến mức ngay cả một bóng đèn đường cũng không có!

Còn những thứ khác vẫn rất bình thường.

***

Mười ngày sau.

Liễu Nghệ thức dậy từ sớm, sau khi ngáp vài cái thì đi rửa mặt, chuẩn bị ra ngoài tập thể dục. Hôm nay là thứ hai, dậy sớm chạy bộ đã trở thành thói quen của ông ta.

Đơn vị ông ta quản lý nằm ở một nơi rất hẻo lánh, trên danh nghĩa là chịu sự quản lý của một đơn vị hành chính nào đó, nhưng sự thật là gần như không có ai quản lý.


Đơn vị này có khoảng trăm người, phần lớn đều là đồng nghiệp nam, đồng nghiệp nữ chỉ có ba, năm người, tuyên bố với bên ngoài là nghiên cứu khoa học, còn việc có thật sự nghiên cứu hay không thì cũng chỉ có mình Liễu Nghệ biết mà thôi.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng hẳn.

Ông ta nghĩ mấy chục năm nay, ngày nào cũng như ngày nào, bản thân mình luôn sống như vậy, đúng là không dễ chút nào.

Đột nhiên có người gõ cửa...

Ông ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhiều năm trôi qua, đã không còn ai tới gõ cửa phòng mình sớm như vậy nữa, có điều, sau khi ngừng một lúc thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Ai đó?”

Một lúc lâu sau mới có tiếng đáp lại ngoài cửa: “Là tôi.”

Liễu Nghệ mở cửa, ông ta biết người kia là ai.

Ngoài cửa là một cậu thanh niên có vóc dáng gầy gò, trông rất bất an, dường như đang do dự điều gì đó.

Liễu Nghệ lạnh lùng nhìn cậu ta một lát, đối với cấp dưới là những người trẻ tuổi, ông ta vẫn luôn rất nghiêm khắc.


Ông ta không nói gì.

“Tôi thấy phòng của ngài sáng đèn... Cho nên...”

Liễu Nghệ cau mày nói: “Có chuyện gì?”

Cậu thanh niên kia ngập ngừng nói: “Tôi có chuyện muốn báo cáo...”

Liễu Nghệ không nhịn được bắt đầu nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại được, ông ta cười lạnh nói: “Mới sáng sớm không có chuyện làm nên đến tìm đánh sao?”

Không biết tại sao, ông ta lại không thích cậu thanh niên này chút nào.

“Không... Không phải như vậy.”

Liễu Nghệ cả giận nói: “Không phải mới lạ!”

Cậu thanh niên kia rùng mình một cái, giọng trở nên run rẩy: “Vậy... Vậy tôi đi trước đây...” Cậu ta quay người định đi, nhưng lại đi rất chậm, còn rất lộn xộn nữa, xem ra là đang có tâm sự.

Ánh mắt Liễu Nghệ trở nên sắc bén, ông ta nói: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Cậu thanh niên “à” một tiếng, dường như giờ mới nhớ tới, sau đó xoay người lại nói: “Mấy ngày nay, tôi... phát hiện ra một chuyện rất kỳ lạ...”

Liễu Nghệ thờ ơ nhìn cậu chàng đang cố làm ra vẻ bí ẩn.

“Hình như đơn vị của chúng ta bỗng nhiên bị thiếu một người!” Cậu thanh niên kia lấy hết can đảm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui