“ Tiểu nữ oa, nhỏ tuổi rồi mà thực lực đã đạt tới Phong Hào Đấu La, cũng coi như là xứng với tiểu Phong nhà chúng ta. Thế nào, sao ngươi không rời đi Minh Thần Giáo, tới Hạo Thiên Tông chúng ta cùng tiểu Phong kết lương duyên nhỉ ? Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, xứng đôi đấy chứ ? “ Đường Khiếu trêu đùa Hạ Vũ Ngưng, ngả ngớn nói.
Ánh mắt của Hạ Vũ Ngưng phát ra hàn quang, như được phủ thêm một lớp băng mỏng. Hai mắt lóe sáng, cực kỳ lạnh lùng nhìn Đường Khiếu :
“ Khiếu Thiên Đấu La ý tốt, tiểu nữ đa tạ. Tiếc là có lẽ sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu. “
“ Là vậy sao ? Thế thì ta càng muốn ngươi làm cháu dâu ta. “ Vẻ ngả ngớn vẫn chưa hề biến mất trên khuôn mặt của Đường Khiếu, thế nhưng Hạo Thiên Chùy cũng đã xuất hiện trên tay hắn. Chín vòng hồn hoàn lấy Hạo Thiên Chùy làm trung tâm, xoay quanh cánh tay Đường Khiếu.
“ Tiểu nữ oa, dù sao ta cũng đã coi ngươi làm cháu dâu rồi, không thể lấy lớn mà bắt nạt nhỏ được. Ra tay trước đi. “ Đường Thần vác Hạo Thiên Chùy lên vai, mỉm cười nói với Hạ Vũ Ngưng.
Bị Đường Khiếu liên tục gọi một tiếng “ cháu dâu “, hai tiếng “ cháu dâu “, cho dù Hạ Vũ Ngưng có là Minh Thần Giáo Thánh nữ cũng không khỏi xấu hổ cùng tức giận. Khuôn mắt hơi phiếm hồng, ánh mắt như muốn phun ra lửa nhìn Đường Khiếu.
Trên tay nàng cầm chính là Đoạn Hi Cầm.
Cầm này có dây cung dài đến hơn một mét. Đáy cầm làm bằng bạch ngọc, điêu khắc tinh mỹ.
Hồn hoàn thứ ba của Đoạn Hi Cầm sáng lên – Vạn Âm Công Mộc.
Trong đầu Hạ Vũ Ngưng tựa hồ ánh vào một đoạn khúc phổ quen thuộc, kỳ dị tiếng đàn theo ngón tay của nàng không ngừng gảy mà cất lên. Tiếng đàn này này không chỉ khiến người chìm đắm bên trong âm luật huyền diệu, còn ẩn chứa vô hạn bi phẫn lưỡi mác sát phạt chi khí.
Hai mắt Hạ Vũ Ngưng khẽ nhắm, âm tùy tâm sinh, ý từ thần hội.
Theo tiếng đàn vang lên, vô số âm điệu hóa thành làn sóng, liền miên không dứt ùn ùn kéo tới, đánh về phía Đường Khiếu. Bên trong thanh âm dễ nghe ẩn chứa vô tận sát cơ, cầm ý hóa thành phong đao từng bước áp sát Đường Khiếu.
“ Tới tốt lắm !!! “ Đường Khiếu cười ha hả. Hồn hoàn của hắn sáng lên, thanh Hạo Thiên Chùy màu đen đang nằm yên trên tay Đường Khiếu bỗng biến hóa ra vô vàn tiểu tiểu Hạo Thiên Chùy, đồng dạng đánh về phía sóng âm.
“ Ầm ầm. “ Chùy, âm va chạm, lập tức gây ra nổ tung, triệt tiêu lẫn nhau.
Một đòn không thành công, Hạ Vũ Ngưng cũng không nản lòng.
"Leng keng, leng keng."
Hai tiếng thanh minh trên không trung vang lên, như là tri âm tri kỷ, như là vô cốc u thanh. Thanh âm cùng một chỗ, toàn bộ không trung yên tĩnh một mảnh, là người chìm đắm trong cái kia mỹ hảo ý cảnh bên trong.
Đường Khiếu nhất thời không chú ý, cũng bị tiếng đàn này làm cho mê đắm, nghĩ tới chuyện tốt đẹp vật, nghĩ đến hạnh phúc nhất sinh hoạt.
Trước mắt hắn là một ngọn cô phong. Bên trên, trần vân thanh phong, một vị nữ tử áo đỏ khuynh quốc khuynh thành, khuynh đảo lòng người, không ngừng gảy đàn. Tiếng đàn như ma âm phạn xướng, không cách nào dứt ra được.
Hồng y nữ tử tóc xanh như thác nước, ngón tay nhỏ nhắn mà cử động, như si như cuồng tấu khởi Thiên Long Bát Âm. Khóe mắt mỉm cười nhìn về phía Đường Khiếu.
“ Không tốt, là ảo giác ! “ Đường Khiếu thầm kêu một tiếng không tốt, hồn lực toàn thân nhanh chóng vận chuyển, trong chốc lát liền phá vỡ mộng cảnh. Thế nhưng vừa thoát ra, trước mắt Đường Khiếu liền xuất hiện một con thanh long, ánh mắt hung ác đánh về phía hắn. Lúc này coi như Đường Khiếu có phản ứng lại cũng đã quá muộn, đòn đánh của Hạ Vũ Ngưng đúng là khiến hắn trở tay không kịp.
Ngay khi thanh long chuẩn bị đánh vào Đường Khiếu, một ánh kiếm màu vàng lóe lên, “ ầm “ một tiếng, đánh tan thanh long. Chỉ thấy một người thanh niên anh tuấn xuất hiện bên cạnh Đường Khiếu, mái tóc bạch kim không gió mà bay.
“ Bá phụ, ngươi đi giúp phụ thân ta đi. Nàng cứ để ta lo. “ Đường Miên Phong tuy nói chuyện với Đường Khiếu, thế nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi thân hình của Hạ Vũ Ngưng.
Chỉ một tháng không gặp, Đường Miên Phong cảm giác như nàng không chỉ có sự thay đổi về thực lực, mà cả khí chất cũng càng thêm lãnh diễm, giống như một vị tiên tử không nhiễm nhân gian khói lửa. Dung mạo của nàng vẫn là như vậy, xinh đẹp tuyệt trần. Thế nhưng vẻ lạnh lùng như hàn băng trên khuôn mặc không giảm phản tăng, khiến cho người không dám nhìn nhiều.
Đôi mắt đẹp không chút ái ngại đáp lại ánh mắt của Đường Miên Phong, thẩm thấu lấy ti tí hàn khí cùng chút phức tạp tâm tình.
“ Được, việc gia đình ngươi tự mình giải quyết đi. Nhất định phải ôm cháu dâu trở về cho ta đấy. “ Đường Khiếu cười to một tiếng, từ miệng hắn thốt ra một câu làm Hạ Vũ Ngưng vẻ mặt đỏ bừng tràn đầy sát khí, còn Đường Miên Phong thì suýt chút sặc chết. Từ tiếng cười có thể nghe ra tâm tình của hắn không tệ chút nào, đối với Đường Miên Phong đứa cháu này có vẻ rất hài lòng, không chỉ về bộ dạng mà còn thực lực. Sau đó cùng Đường Hạo hội hợp, liên thủ đánh với Long Vô Bệnh.
Mười bốn tuổi có thể đạt tới sáu mươi chín cấp Hồn Đế, toàn bộ đại lục có ai có thể làm được. Đường Khiếu tự nhận bản thân mình cũng không làm được. Ngay cả năm đó Bạch Kiếm Thiên Đạo Lưu cùng Hắc Chùy Đường Thần cũng khó có thể bì nổi phần tốc độ tu luyện này của Đường Miên Phong.
Đường Khiếu đi rồi, để lại Đường Miên Phong cùng Hạ Vũ Ngưng hai mắt nhìn nhau. Tuy xung quanh rất nhiều hồn sư đang chiến đấu, thế nhưng không một ai dám lại gần họ, đều kéo phạm vi chiến đấu ra rất xa, ngay cả Phong Hào Đấu La của hai bên cũng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...