Mấy ngày sau.
“ Các ngươi dự định hôm nay rời khỏi Lạc Nhật Sâm Lâm sao ? “ Ngân Dạ hỏi, Hàn Hàn đứng tại một bên im lặng không lên tiếng, thế nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ không thôi.
Trong mấy ngày này, nàng cùng Hỏa Vũ đã trở thành một đôi tỷ muội tốt, thường cùng nhau trò chuyện, ngay cả ngủ cũng là cùng nhau. Đúng là “ chỉ có nữ nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau “, câu nói này cũng đúng với hồn thú.
Đáng thương Đường Miên Phong vừa mới cùng Hỏa Vũ tiến thêm một bước, trở thành bạn bè trai gái đã phải ôm sói con ngủ cùng Ngân Dạ.
Lại nói, lông của Lăng Tuyết quả là mượt mà a, Đường Miên Phong ôm mãi không buông.
“ Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào rùi cũng có lúc phải chia tay . Có bắt đầu thì ắt sẽ phải có kết thúc. “ Đường Miên Phong cười nói. Hỏa Vũ vẫn có chút không buông bỏ được, nắm tay Hàn Hàn.
“ Đúng vậy. “ Ngân Dạ thở ra một hơi, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Đường Miên Phong :
“ Nhân loại, ngươi là người đầu tiên khơi dậy sự hứng thú của ta. Ngay cả Minh Thần Giáo thánh chủ ta cũng là không thèm nghía đến, thế nhưng lại để ta cảm thấy thực tò mò. Một lần nữa tự giới thiệu, ta tên Ngân Dạ, và đây là Hàn Hàn. “
Đường Miên Phong cười khẽ :
“ Ta là Đường Miên Phong, đây là Hỏa Vũ. “
Sau đó hắn bỗng đưa ra nắm tay của mình, giơ về phía Ngân Dạ. Kẻ sau trầm ngâm một chút, một đạo linh quang lóe lên trong đầu nó, đưa móng ra, cùng nắm tay của Đường Miên Phong đụng một cái :
“ Hẹn ngày gặp lại. “
“ Hẹn ngày gặp lại. “ Đường Miên Phong phất tay chào hai người, năm ngón tay cùng Hỏa Vũ đan xen, chuẩn bị đi ra khỏi Lạc Nhật Sâm Lâm.
Bọn họ đi được vài bước bỗng nghe thấy tiếng gọi lại :
“ Có thể không đi sao ? “
Lên tiếng chính là Hàn Hàn. Nàng lúc này hai mắt long lanh chực khóc, giống như là Đường Miên Phong cùng Hỏa Vũ vừa nói “ Không “ nước mắt liền òa ra, khiến ngươi ta bị hút hồn bởi vẻ đẹp thuần khiết của nàng.
Chí ít là Đường Miên Phong nghĩ vậy.
“ Nếu không... “ Trong lòng Đường Miên Phong hơi động...
…......................................................
Ngày hôm sau.
Sử Lai Khắc học viện.
“ Phong ca còn chưa về sao ? “ Một tên vóc người không cao, thân hình lại lộ rõ vẻ mập mạp, nằm sấp trên bàn hỏi. Đây chính là Mã Hồng Tuấn.
“ Còn chưa. Tiểu Phong ca không biết sao lại lâu vậy cơ chứ, Trúc Thanh sắp không chịu nổi rồi. “ Tiểu Vũ lo lắng nói.
Kể từ khi Đường Miên Phong khởi hành tới Lạc Nhật Sâm Lâm, tìm kiếm Âm Dương Linh Thảo đã có gần một tháng.
Trong thời gian này, mỗi đêm Chu Trúc Thanh đều phải chịu đựng Phệ Hồn Mộng Điệp dằn vặt, kể cả trong mơ cũng đau đớn. Làm tỷ muội tốt của nàng, Tiểu Vũ cùng Ninh Dung Dung đương nhiên là cực kỳ lo lắng, hận không thể thay thế Chu Trúc Thanh chịu nỗi đau phệ hồn.
Một bên Đái Mộc Bạch không ngừng đi đi lại lại, thần tình phiền muộn. Tuy hiện tại hắn đối với Chu Trúc Thanh không còn là tình cảm nam nữ, thế nhưng hắn lại coi mình làm ca ca của Chu Trúc Thanh. Làm ca ca mà không thể bảo vệ muội muội của mình, trong lòng Đái Mộc Bạch đương nhiên trong lòng cảm thấy tự trách cùng chán nản, chỉ có thể buồn khổ chờ đợi.
Trước mặt Đái Mộc Bạch có một người đàn ông ngồi khoanh chân trên ghế, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ là đang tu luyện. Người này bộ dạng có bảy, tám phần giống hệt Đái Mộc Bạch. Thế nhưng vẻ phong trần cùng lão luyện thì Đái Mộc Bạch lại không cách nào so bì được. Hắn mở mắt ra, từ hai mắt giống như xẹt qua một tia điện mang, nhìn Đái Mộc Bạch bất đắc dĩ nói :
“ Đệ đệ, việc gì phải đến cũng sẽ đến, thuận theo tự nhiên đi. Ngươi không phải nói đã có người đi tìm linh thảo cứu Chu Trúc Thanh sao ? “
Người này chính là ca ca của Đái Mộc Bạch, Đái Duy Tư, một thân hồn lực đạt tới Hồn Vương.
Vài hôm trước cả hai đã chiến đấu với nhau ở Hồn Đại Tái. Lúc đó tình thế cực kỳ nguy hiểm, cả Đường Miên Phong lẫn Chu Trúc Thanh không thể xuất chiến. May mà lại có chuyển ngoặt bất ngờ. Đái Duy Tư cùng tỷ tỷ của Chu Trúc Thanh – Chu Trúc Vân lại có vẻ không hợp nhau, không hề sử dụng võ hồn dung hợp kỹ. Cuối cùng Đái Mộc Bạch sử dụng sức mạnh của Tà Mâu Thánh Vương, giành được phần thắng cho Sử Lai Khắc học viện.
Chiến đấu qua đi, Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam lập tức tìm Đái Duy Tư chất vấn về chuyện Đái Thiên. Thế nhưng thật bất ngờ, Đái Duy Tư lại không hề biết gì về việc này, ắt hẳn là Đái Thiên tự chủ trương làm việc.
Mà Chu Trúc Vân nghe muội muội của mình bị Phệ Hồn Mộng Điệp làm bị thương, lập tức nổi trận lôi đình, muốn đi tìm bọn người Đái Thiên lí luận, thế nhưng lại được Ninh Dung Dung cho biết bọn họ đã bị Đường Miên Phong giết chết, bèn ngay lập tức bỏ lại Tinh La chiến đội, chạy đến Sử Lai Khắc học viện chăm sóc Chu Trúc Thanh. Đái Duy Tư một phần cũng vì nàng, một phần cũng vì ôn lại chuyện cũ với Đái Mộc Bạch, cũng chạy đến Sử Lai Khắc học viện ở lại.
Đái Mộc Bạch đang định mở miệng nói, đột nhiên Áo Tư Tạp từ ngoài chạy vào, không ngừng thở dốc :
“ Mọi người, mau... mau ra ngoài xem... “
Đám người Đường Tam thấy dáng vẻ hớt hải của hắn, trong lòng thầm nghĩ phải chăng đã xảy ra việc gì to tát, cả đám liền kéo nhau chạy ra ngoài. Nhìn lên bầu trời, nguyên đám người trợn mắt há hốc mồm.
Trên bầu trời là một con rồng khổng lồ màu bạc. Con rồng này dài đến mấy hai mươi trượng, sải cánh của nó dài đến cả chục mét, bên trên còn chở người.
“ Nhìn kìa, đó không phải là... “
“ Mọi người, ta đã trở về. “ Đường Miên Phong vẫy tay với đám bạn, mỉm cười thắng lợi trở về, đợi Ngân Dạ hạ xuống dưới Sử Lai Khắc học viện liền nhảy xuống, đi về phía bọn Đường Tam.
Theo hắn đi xuống còn có hai bóng người xinh đẹp.
Một trong hai người có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, phục trang hồng kim sắc trên người rất tương xứng, phối hợp cùng mái tóc dài màu đỏ. Cả người nàng hợp lại thành một đoàn thể rất bắt mắt, hệt như một ngọn lửa có khả năng hòa tan bất cứ gã nam nhân nào.
“ Sí Hỏa chiến đội Hỏa Vũ ! “ Đái Mộc Bạch kinh ngạc thốt, không biết sao Hỏa Vũ cùng Đường Miên Phong lại đi với nhau.
Một người khác càng giống như tiên nữ hạ phàm, trên người tràn ngập hơi thở thần thánh. Khuôn mặt trắng nõn búng sữa điêu khắc rõ ràng ngũ quan. Trái ngược với khuôn mặt, thân hình của nàng lại cực kỳ nóng bỏng. Vóc người cân xứng theo tỷ lệ đồng hồ cát, nơi nên nở ra thì nở ra, nơi nên hóp vào thì hóp vào, song phong trước ngực căng đầy, như muốn phá áo mà ra.
“ Ngươi rốt cục đã trở về “ Một tiếng nức nở vang lên, trong nháy mắt có hai bóng người lao về phía Đường Miên Phong, chui vào trong ngực hắn. Đường Miên Phong cũng ôm chặt hai nàng, ôn nhu nói :
“ Tiểu Vũ, Dung Dung, để cho các ngươi chờ lâu, ta đã trở về rồi. “
Đường Miên Phong thấy mọi người còn có dấu hiệu tiếp tục nói, không khỏi bất đắc dĩ mở miệng :
“ Có thể đợi ta chữa trị cho Trúc Thanh rồi nói hay không ? “
Đám người Đái Mộc Bạch nghe vậy liền bừng tĩnh, Chu Trúc Thanh còn đang nằm hôn mê bất tỉnh, đợi Đường Miên Phong cứu trị đây. Vội vã nhường đường cho Đường Miên Phong đi qua, ngay cả Tiểu Vũ cùng Ninh Dung Dung hai nữ cũng biết chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ, lúc nào nên làm lúc nào không nên làm, rời khỏi lồng ngực của Đường Miên Phong.
Người sau hỏi thăm phòng của Chu Trúc Thanh, lập tức dưới chân như sinh ra ngọn gió, đi nhanh đến đó. Mọi người cũng vội vàng đi theo hắn, chỉ có Đái Duy Tư có vẻ hơi tò mò về Đường Miên Phong.
“ Ầm “ Đường Miên Phong phá cửa vào, đập vào mắt của hắn là một cô gái.
Cô gái này nhìn qua trông rất giống Chu Trúc Thanh, thậm chí Đường Miên Phong suýt chút nữa liền nhầm rằng Chu Trúc Thanh đã tỉnh lại. Cô gái này từ trên xuống dưới mặc một bộ đồ đen, che kín vóc người đầy đặn của nàng ( Girl in black =)) ). Làn da trắng như ngọc. So với Trúc Thanh, nàng thiếu đi một phần băng lãnh, nhiều hơn một phần ôn nhu, cả người nhìn thập phần nhu hòa. Bằng vào vẻ ôn nhu này, rất dễ tạo mỹ cảm đối với người xung quanh.
Thế nhưng bây giờ trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại có vẻ hơi tiều tụy, lo lắng nhìn về phía người thiếu nữ đang nằm trên giường.
Đường Miên Phong nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức hắn không thể nào rời mắt mình khỏi người con gái ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...