Đông Phương Tầm Mỹ Kí

Nhìn khuôn mắt tuyệt mỹ của Hỏa Vũ, lại nhìn đóa hoa nằm trong tay mình, trong lòng âm tình bất định. Đóa hoa này không giống như những loài hoa khác, nó chỉ có hai màu trắng, đen mà thôi. Nụ hoa giống như một vòng xoáy, không ngừng phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, nhật nguyệt tinh hoa.
Không sai, đây chính là Âm Dương Linh Thảo. Tuy gọi là linh thảo, thế nhưng thực chất nó là một loại hoa mang trên mình hai màu đen, trắng.
Âm Dương Linh Thảo không những có thể trị lành bách bệnh, mà nó còn có thể gia tăng hồn lực cho người sử dụng, tặng cho con người một hồi tạo hóa.
Không kể đến tấm thâm tình mà Hỏa Vũ dành cho Đường Miên Phong, chỉ riêng việc nàng vì hắn mà chết, thì Đường Miên Phong không thể nào có thể nhắm mắt làm ngơ, để nào chịu tinh khí thần phân tán, linh hồn không cách nào cùng thân thể dung hợp.
Thế nhưng còn có Chu Trúc Thanh. Nàng chẳng những là đồng bạn của hắn, mà còn là hồng nhan tri kỷ.
Nàng lạnh lùng mà không mất ôn nhu, tính tình ngoài lạnh trong nóng của nàng đã in dấu vào trái tim của hắn. Nghĩ đến cảnh nàng từng giây từng phút chịu đựng phệ hồn thống khổ, trong lòng của Đường Miên Phong lại dằng xé, giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Nhất thời trong lòng hắn tâm tư lẫn lộn. Một bên là hồng nhan tri kỷ, một bên là ân nhân tình thâm, không biết làm như thế nào cho phải, chỉ đành ngơ ngác, đờ ra nhìn khuôn mặt ngủ say của mỹ nhân.
“ Ngươi muốn cứu nàng ? “ Hàn Hàn từ phía sau đi tới, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Đường Miên Phong, trầm mặc một lúc rồi khẽ nói.
“ Ngươi có cách cứu nàng ? “ Đường Miên Phong giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, túm lấy tay của Hàn Hàn, giọng nói mang theo vẻ cấp thiết.
Hàn Hàn thấy hắn túm lấy tay của mình, hai tay đụng vào nhau, xúc cảm truyền đến làm trong lòng của nàng bỗng trở nên dập dờn xao động.
Đường Miên Phong theo ánh mắt của nàng nhìn xuống, giật mình buông tay ra :
“ Xin lỗi. “
Hàn Hàn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, sắc mặt nàng như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra, rút tay trở về, nhìn Đường Miên Phong nói :
“ Nghe Ngân Dạ nói ngươi có vũ hồn Cửu Thải Tiên Phượng ? “

“ Đúng, vậy thì sao ? “ Đường Miên Phong khó hiểu.
“ Vậy ngươi có biết tại sao Phượng Hoàng lại ngự trị trên tất cả các loài chim, mà Cửu Thải Tiên Phượng lại đứng đầu trong vô số loài phượng hoàng không ? “ Hàn Hàn tiếp tục hỏi.
Đường Miên Phong trầm mặc. Hắn tuy biết Cửu Thải Tiên Phượng là một loài hồn thú cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lại không biết vì sao nó lại được tôn sùng tới vậy.
“ Cửu Thải Tiên Phượng tôn làm hoàng đế trong vô số loài phượng không phải vì nó mạnh mẽ, thực chất còn có vài loài phượng hoàng còn mạnh mẽ hơn nó. Thế nhưng Cửu Thải Tiên Phượng lại sở hữu một loại thiên phú mà tất cả các loại phượng hoàng khác không có... “ Hàn Hàn thao thao bất tuyệt nói.
“ Phục sinh !!! “ Đường Miên Phong bật thốt. Hắn bây giờ nhớ ra được Cửu Thải Tiên Phượng mang đến cho mình ba loại thiên phú.
Thứ nhất là Hỏa Vũ Lĩnh Vực.
Thứ hai là Phượng Hoàng Chi Hỏa.
Còn thứ ba, chính là Phục Sinh !!!
“ Xem ra ngươi đã hiểu rồi, như vậy ta cũng không cần nói nhiều nữa. “ Hàn Hàn khẽ nói, sau đó quay lưng lại với Đường Miên Phong, dự định nhấc chân bỏ đi.
“ Còn một điều ta chưa hiểu... Không phải tất cả các loài phượng hoàng đều có thể dục hỏa trùng sinh sao ? Như vậy tại sao chỉ có Cửu Thải Tiên Phượng lại đứng đầu chúng phượng ? “ Đường Miên Phong quay về Hàn Hàn hỏi.
Nghe được câu hỏi của hắn, nàng trong nháy mắt quay người lại, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu, hỏi ngược lại hắn :
“ Ai nói cho ngươi tất cả các loài phượng hoàng đều có thể dục hỏa trùng sinh ? “
“ Ặc. “ Lúc này đến lượt Đường Miên Phong á khẩu không trả lời được, đành trầm mặc xoa đầu, giả bộ ngây ngô. Sao hắn có thể nói cho Hàn Hàn biết rằng đây là kiếp trước hắn thấy được điều này trên Internet chứ.
“ Không biết ngươi nghe được ở đâu, nhưng ta trịnh trọng nói với ngươi rằng, tuyệt đối không phải bất cứ loài phượng hoàng nào cũng có thể phục sinh. “ Hàn Hàn nghiêm túc nói.

“ Dục hỏa trùng sinh, nó cũng có thể coi như là một loại thiên phú, cũng có thể coi như một loại thần thông, cũng coi như là một loại pháp tắc, sinh mệnh pháp tắc. Thế giới này ngoại trừ sinh mệnh chi thần, cũng chỉ có Cửu Thải Tiên Phượng sở hữu sinh mệnh pháp tắc, không còn kẻ khác có thể nắm giữ thần thông này. Vậy nên dù là Cửu Thải Tiên Phượng chết đi thì nó cũng có thể dục hỏa phượng hoàng, lần nữa trọng tu. “ Hàn Hàn ngửa mắt lên trời nói.
“ Thì ra là vậy. “ Đường Miên Phong nghe xong liền hiểu ra, trong lòng thì âm thầm kinh ngạc. Không ngờ thế giới này lại hình thành vị diện pháp tắc, hơn nữa còn hình thành pháp tắc bình chướng.
“ Thế nhưng phục sinh cũng không dễ dàng, phải hi sinh tất cả tu vi, đối với hồn sư mà nói, chính là từ bỏ tất cả hồn hoàn của mình, thậm chí võ hồn. Ta rất chờ mong câu trả lời... Liệu ngươi có thể vì nàng ta mà từ bỏ không, Đường Miên Phong ? “ Hàn Hàn trong lòng nghĩ thầm, sau đó cũng bỏ đi, để lại Đường Miên Phong cùng Hỏa Vũ.
“ Ngươi nói với hắn rồi ? “ Bên Hàn Hàn vang lên một giọng nói ôn hòa.
“ Ừm “
Ngân Dạ nhìn Hàn Hàn, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu :
“ Nhưng là, trong lòng ngươi không phải không muốn sao ? “
Ngân Long nhất tộc long nhãn có thể nhìn thấu lòng người, làm sao Ngân Dạ có thể không biết Hàn Hàn đang nghĩ gì đây.
“ Chẳng liên quan tới ngươi. “ Hàn Hàn khẽ gắt, gò má nhưng lại hơi phiếm hồng.
“ Liiiiiiiii !!! “ Bỗng một tiếng phượng minh xé gió truyền đến, một đoàn hỏa tinh bắn lên không trung.
"Phanh! !"
Hỏa tinh ở giữa không trung nổ tung, bắn ra vô số hỏa hoa, sau đó hợp nhất một cách thần kỳ, tạo thành một con phượng hoàng khổng lồ, trông cực kỳ sống động, tựa hồ tùy thời đều có thể giương cánh bay cao. Dục Hỏa Phượng Hoàng thân ảnh ở trên không trung trọn vẹn xuất hiện chỉ có hơn mấy chục giây, thế nhưng lại để cho bất luận sinh vật nào trong vòng mấy trăm dặm đều nhìn thấy rõ ràng.
Trong phút chốc, vô số hồn thú triều bái.

“ Ngươi rốt cục lựa chọn như vậy sao ? “ Hàn Hàn trong lòng âm thầm thở ra một hơi.
“ Ồ, nhân loại này thật thú vị. “ Ngân Dạ bỗng cười nói, hình như nó cảm thấy rất hứng thú về Đường Miên Phong.
Lúc này, cả người Đường Miên Phong cùng Hỏa Vũ đều bao trùm bởi một ngọn lửa chín màu sắc. Ở giữa hai người bọn nó, như ẩn như hiện một con phượng hoàng không ngừng bay múa. Theo động tác của phượng hoàng, ngọn lửa chín màu càng ngày càng vượng, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa bay thẳng lên trời. Sức nóng của ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt vạn vật, xung quanh không còn một vật sống sót. Ngoại trừ Hỏa Vũ, ngay cả Đường Miên Phong cũng bị thiêu đốt thành tro bụi.
Sáu vòng hồn hoàn đỏ, đen xen lẫn xoay quanh cột lửa.
Lúc này Đường Miên Phong cũng không thể nào liên lạc với Vô Tận Đại Xuyên Không hệ thống. Mơ mơ màng màng, trong tiềm thức của mình, Đường Miên Phong đã bắt đầu một cuộc sống mới, không còn là tại Đấu La Đại Lục nữa. Thế nhưng sống được vài thập niên, trên người hắn lại xuất hiện phượng hoàng đồ án, bốc lên ngọn lửa mạc danh kỳ diệu, càng cháy càng mạnh, một lần nữa lại đem Đường Miên Phong đốt thành tro bụi.
Một lần hai lần, ba lần bốn lần, cứ như vậy mà tính, Đường Miên Phong tổng cộng đã chết đi sống lại sáu lần. Cứ mỗi một lần chết đi sống lại, hồn hoàn của hắn lại ít đi một vòng, thân ảnh của phượng hoàng lại mờ nhạt đi một lần.
Mặc dù trải qua sáu lần chết đi rồi lại sống lại, Đường Miên Phong vẫn khó có thể lí giải được. Hắn chỉ biết là cứ qua vài thập niên, trên người hắn lại xuất hiện phượng hoàng đồ án, sau đó dấy lên ngọn lửa chín màu, nuốt lấy thân thể của mình.
Khoan đã, Phượng Hoàng...
Phượng Hoàng tự xưng bất tử điểu, hơn nữa còn là ngọn lửa chín màu...
Tất cả bí ẩn trong nháy mắt được giải đáp, tất cả ý nghĩ của Đường Miên Phong trong phút chốc được quán thông.
Dục hỏa trùng sinh, nhiều lần trọng tu, chết đi sống lại, đây không phải là phượng hoàng niết bàn trong truyền thuyết sao ?
Trong truyền thuyết, chính thức phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh là một loại thăng hoa. Mỗi lần trọng sinh, lông của nó càng đẹp hơn, tiếng hót càng trong trẻo hơn, linh hồn càng tinh túy hơn.
Đường Miên Phong tuy không phải là phượng hoàng, thế nhưng mỗi một lần sống lại, hắn đều cảm thấy thân thể của mình biến hóa long trời lở đất. Da dẻ trở nên mịn màng hơn, càng có tính đàn hồi, khó thể bị xé rách. Kinh mạch trở nên cứng cáp hơn, có thể chịu đựng hồn lực vận chuyển với tốc độ cao. Mà thân thể thì cũng coi như là đạt tới trình độ đao thương bất nhập. Linh hồn cũng được thăng hoa, hình thành thần thức, có thể quan sát vạn vật trong vòng năm mươi mét. Hơn nữa, hắn cảm giác, giống như trong huyết quản của mình, đang chảy xuôi phượng hoàng huyết mạch.
Trong lòng đột nhiên bừng tỉnh, Long Phượng Tu Thần Quyết tự động vận chuyển, chín chín tám mươi mốt chu thiên, thông qua kì kinh bát mạch, cuối cùng đột nhiên hình thành một chấm sáng trên huyệt Bách Hội. ( Huyệt này ở giữa đỉnh đầu. )
“ Ngân Dạ, xem kìa... “ Hàn Hàn gọi Ngân Dạ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cột lửa.
“ Xem gì... “ Ngân Dạ lười biếng đáp, thế nhưng sắc mặt của nó chỉ trong nháy mắt liền trở nên cực độ kinh ngạc.

Lúc này cột lửa chín màu đã dần dần lụi tàn đi, lộ ra tình huống bên trong.
Xuất hiện chính là Hỏa Vũ, lúc này nàng đã tỉnh, nhìn chằm chằm về phía trước, nơi đó có một điểm sáng.
Lấy điểm sáng này làm trung tâm, đột nhiên ngọn lửa lan tràn, tạo thành phượng hoàng đồ án.
Cũng từ chấm sáng này, bỗng hình thành xuất hiện bốn sợi dương khí, từ trên đi xuống, lại thêm bốn sợi âm khí từ dưới đi lên, hình thành kỳ kinh bát mạch.
Nhâm mạch, đốc mạch... Kỳ kinh bát mạch dần dần hoàn thiện, bên trong chuyển động từng đám lửa chín màu.
Tiếp theo liền đến ngũ quan, mái tóc, tứ chi...
“ Đường... Miên... Phong “ Hỏa Vũ ngơ ngác nhìn người trước mặt hỏi dò.
Đúng vậy, người vừa xuất hiện chính là Đường Miên Phong. Ngũ quan vẫn anh tuấn như trước, thế nhưng lại để cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác.
Nếu nói trước kia hắn là một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, để lộ phong mang của mình, thì bây giờ khí thế của hắn lại hoàn toàn thu liễm, giống như một người bình thường.
Một con hổ khôn sẽ không bao giờ để lộ móng vuốt của nó. Bây giờ mới là lúc Đường Miên Phong bước một chân lên con đường cường giả.
Trên trán hắn ẩn hiện cửu thải phượng hoàng đồ án, cực kì cao quý.
Dấu ấn phượng hoàng dần dần biến mất, Đường Miên Phong mở mắt ra, nhìn thấy người con gái trước mắt vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, ngay lập tức ôm thật chặt lấy vòng eo thon gọn của nàng, để khuôn mặt nàng tựa vào lồng ngực không tính là rộng lớn của mình, thì thào nói :
“ Hoan nghênh trở về, tiểu Vũ. “
Hỏa Vũ vừa trở về từ cõi chết, nghe được cách gọi thân mật của Đường Miên Phong, trong lòng khẽ run lên. Nàng biết mình đánh đổi đã được hồi báo. Đôi mắt hơi rướm lệ quang, nhẹ nhàng đáp :
“ Ừm, ta đã trở về. “
Team Đang Bí Ý Tưởng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui