Những tia nắng chan hòa khẽ chiếu xuyên qua khung cửa sổ soi rọi vào trong căn phòng, bám vào nam tử nằm trên giường, như được phủ thêm một tấm choàng màu vàng, ôn hòa mà ấm áp, khiến cho khung cảnh trong nháy mắt trở nên mỹ lệ.
Nam tử ở trên giường cực kỳ đẹp trai, có gương mặt anh tuấn khó ai bì, giữa lông mày tỏa ra cương nghị.
Theo mặt trời ngày càng lên cao, ánh nắng cũng dần dần trải rộng khắp khuôn mặt của hắn. Từ đôi môi thật mong, đến chiếc mũi cao thon dài, cho đến đôi mắt nhắm nghiền an tĩnh … Tất cả giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Lúc này người nam tử khẽ mở mắt ra, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn hút hồn người khác, bên trong giống như chứa đựng nguyệt lượng tinh quang, chu thiên tinh thần.
“ Đây là đâu ? “ Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, Đường Miên Phong không khỏi mê man nói.
“ A, đầu thật là đau “ Từ não bộ truyền tới cảm giác chóng mặt làm hắn không khỏi khẽ rên một tiếng.
Ngày hôm qua Đường Miên Phong trở về, toàn thân đẫm máu, quần áo tả tơi, đâu đâu cũng mang theo vết thương, cuối cùng cũng không thể gắng gượng đi về tới Sử Lai Khắc học viện, mà là bị một người đi ngang qua cứu giúp, đem hắn về nơi này.
“ Kẽo kẹt “ Một bóng người đẩy cửa vào, nhìn thấy Đường Miên Phong đã tỉnh lại không khỏi sửng sốt “ Ngươi đã tỉnh ? “ Thanh âm lanh lảnh thanh thoát dễ nghe vang lên.
Đường Miên Phong theo thành âm chuyển tầm mắt tới phía cửa liền nhìn thấy bộ dạng của người đến.
Đây là một cô gái. Cô gái này thân cao trên dưới một thước sáu mươi lăm, vóc người phi thường cân xứng, không phải cái loại cực kỳ đầy đặn cũng không phải cái loại hình nhỏ nhắn dễ thương. Một đầu lam sắc tóc dài phi tán tại sau lưng, khuôn mặt trắng nõn cùng với ngũ quan xinh xắn, vừa nhìn, tựa hồ cũng không phải đặc biệt tuyệt diễm, nhưng nhìn kỹ thì lại năng không ngừng phát hiện ra nàng đẹp, đó là một loại mông lung mỹ cảm.
“ Là cô đã cứu ta ? “ Tuy là câu hỏi nhưng hắn lại mang theo ngữ khí khẳng định.
“ Ta là Thủy Băng Nhi, là ta đã đem ngươi về đây... Vậy còn ngươi, ngươi là ai, tại sao lại nằm hôn mê bất tỉnh ngay trước cửa học viện chúng ta, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy. “
“ Thủy Băng Nhi, Thủy Băng Nhi... Đây là Thiên Thủy học viện ? “ Đường Miên Phong đột ngột hỏi.
“ Phải, có vấn đề gì sao ? “ Nàng cũng không thấy lạ khi hắn nhận ra đây là học viện Thiên Thủy, dù sao danh tiếng của nàng cũng không phải là lớn một cách bình thường.
“ Không, chỉ là không ngờ có một ngày lại có thể vào ở mỹ nữ như mây học viện. “ Đường Miên Phong khẽ cười.
Thiên Thủy học viện là một trong ngũ đại nguyên tố học viện, phân biệt là Phong Thần tượng trưng cho gió, Lôi Đình tượng trưng cho sấm, Tượng Giáp tượng trưng cho đất, Thiên Thủy tượng trưng cho nước và Sí Hỏa tượng trưng cho lửa.
Trong ngũ đại nguyên tố học viện, Thiên Thủy học viện yêu cầu khảo thí chính là hà khắc nhất, bởi vì ngoại trừ thủy thuộc tính vũ hồn ra, các nàng còn có mấy yêu cầu ngoại ngạch.
Thứ nhất, chỉ lấy nữ đệ tử.
Thứ hai, không phải mỹ nữ không thu, điều này dẫn đến Thiên Thủy học viện là nơi rất nhiều nam hồn sư hướng đến.
Nhưng bọn họ cũng có một mặt nhân tính. Thiên Thủy học viện trong ngũ đại nguyên tố học viện, duy nhất là học viện luôn luôn mở cửa đối với bình dân, điểm này cùng Sử Lai Khắc học viện giống nhau.
“ Đúng rồi, các ngươi không tham gia thi đấu sao “ Đường Miên Phong hỏi, không rõ vì sao nàng còn ở đây.
“ Hôm nay chúng ta cũng chỉ là cùng một trung cấp học viện đánh mà thôi, không cần ta phải ra sân “ Thủy Băng Nhi tùy ý nói. Sau đó nhìn về phía Đường Miên Phong
“ Ngươi đã biết toàn đại lục hồn sư học viện tinh anh giải đấu, ắt hẳn cũng phải thuộc về một đội ngũ nào chứ... Vậy ngươi thuộc về học viện nào đây ? “ Thủy Băng Nhi hỏi.
“ Ta sao, ta là Sử Lai Khắc học viện đội viên. “ Nếu nàng đã hỏi thì Đường Miên Phong cũng không giấu giếm, trực tiếp báo ra thân phận của mình.
“ Thì ra là Sử Lai Khắc học viện... Nhưng tại sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi ? “ Thủy Băng Nhi nghi vấn. Ngoại trừ trận thi đấu mở màn cùng trận đấu với Tượng Giáp học viện, Thủy Băng Nhi nhưng là không có bỏ lỡ bất cứ trận đấu nào của Sử Lai Khắc, đặc biệt là trận đấu cùng Sí Hỏa học viện, nàng hề nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Đường Miên Phong cười khổ, trong lòng âm thầm có chút xấu hổ. Chẳng nhẽ lại nói rằng do hắn lười không tham gia, cho nên mới để Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam mang đội.
“ A, ta biết rồi... Ngươi là dự bị đội viên phải không ? “ Thủy Băng Nhi đột nhiên ngốc manh hỏi, ngón trỏ khẽ chạm vào đôi môi đỏ chót, trông cực kỳ đáng yêu.
“ Ngươi cũng có thể hiểu như vậy. “ Đường Miên Phong không phản bác, cũng thuận theo nàng.
Thủy Băng Nhi còn định nói gì, bỗng “ uỳnh “ một tiếng, cửa phòng bị đánh bật ra, một bóng người xông vào, giọng nói cực kỳ hảo sảng :
“ Đại tỷ, người kia đã tỉnh lại chưa ? “
Người đến tướng mạo cùng Thủy Băng Nhi có vài phần tương đồng, nhưng mái tóc của nàng cũng không như Thủy Băng Nhi màu xanh lam, mà là một đầu tóc ngắn màu xanh lục. Nàng gọi Thủy Nguyệt Nhi, là Thủy Băng Nhi cùng cha khác mẹ muội muội, màu tóc hai người tuy khác nhau, nhưng lại là tỷ muội ruột.
Nàng mạnh mẽ cử động trực tiếp đem Đường Miên Phong sửng sốt, thật lâu không phản ứng lại.
Thủy Nguyệt Nhi bất đắc dĩ che trán “ Nguyệt Nhi, ngươi không thể nhẹ nhàng hơn được sao ? “
Thủy Nguyệt Nhi nhìn hai người bộ dạng cũng phát hiện có chút không đúng, trên khuôn mặt đang cười nhất thời đỏ ửng hẳn lên. Nhưng mà cô gái này hiển nhiên rất hào phóng, không chút nào che giấu sự hứng thú của mình đối với Đường Miên Phong, một đôi mắt to cứ lóe sáng nhìn chằm chằm hắn, hết nhìn trên lại nhìn dưới, khiến Đường đại quan nhân không khỏi xấu hổ.
“ Phốc, ngươi lại còn thẹn thùng “ Thủy Băng Nhi thấy khuôn mặt hắn vậy mà hơi phiếm hồng, lập tức cười to, khiến Tiểu Phong của chúng ta hận không thể chui xuống đất.
“ Được rồi, Nguyệt Nguyệt, đừng trêu hắn nữa. Không thấy người ta sợ đến sắp trốn mất sao. “ Thủy Băng Nhi nhìn Đường Miên Phong cũng có chút buồn cười, nhưng vẫn không quên giúp hắn giải vây.
“ Ta biết rồi, nhưng hắn cũng thật là thú vị nha. “ Thủy Nguyệt Nhi le lưỡi một cái, nghịch ngợm nói.
Đường Miên Phong nghe vậy không khỏi đổ một đầu mồ hôi lạnh, hướng Thủy Băng Nhi quăng một ánh mắt cảm kích.
“ Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi đây ? “ Thủy Băng Nhi giờ mới nhớ ra nói chuyện lâu như vậy, mình còn chưa biết tên hắn. Thủy Nguyệt Nhi ánh mắt cũng lộ ra hiếu kỳ cùng chờ mong.
“ Ta sao, ta gọi là Đường Miên Phong. “ Người sau đáp.
“ Đường Miên Phong sao, ừ, Đường Miên Phong... Tên này ta đã nghe ở đâu rồi … “ Thủy Băng Nhi suy tư.
“ A, đại tỷ, đây không phải là tên của người được bình chọn làm thế hệ này đệ nhất Cường Công hệ Chiến Hồn Sư sao ? “ Thủy Nguyệt Nhi bỗng nhớ ra, hét lên một tiếng.
Ngay sau đó cả hai vẻ mặt không dám tin nhìn về Đường Miên Phong. Mặc dù Đường Miên Phong cao tới một thước tám, nhưng trên khuôn mặt đẹp trai vẫn không thể xóa nhòa nét non nớt, chính là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Ai có thể ngờ một thiếu niên chỉ mười ba mười bốn tuổi lại đạt đến cấp bậc Hồn Vương chứ, hơn nữa còn là được bầu chọn làm đệ nhất Cường Công hệ Chiến Hồn Sư, quả thực khiến người không thể tin nổi. Chí ít là Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi không thể tin tưởng.
Đường Miên Phong thấy cả hai nhìn chằm mình, không khỏi ngượng ngùng xoa tóc, bỗng chốc phạm vào thiên nhiên ngốc
“ Trên mặt ta có cái gì sao ? “
Team Đang Bí Ý Tưởng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...