Trên đại điện
Nhậm Ngã Hành không ngờ mọi thứ đã bày sẵn nhưng tất cả lại thành như vậy, nhìn nữ nhi cùng thân tín bên cạnh mang xích sắt, hắn cũng biết đây không phải giấc mộng.
Nhưng vì sao khi nãy mọi thứ còn rất thuận lợi như vậy, mấy ngày trước Thượng Quan Vân còn truyền tin đến, nói Đồng Bách Hùng làm chuyện sai trái bị Đông Phương truy sát, mình có thể lợi dụng chuyện này, cứu Đông Bách Hùng bị Đông Phương truy sát, nhờ sự giúp đỡ của hắn mà lên Hắc Mộc Nhai, ai ngờ lại bị người vây lại ở cái đình giữa hồ, khi tỉnh lại thì thành bộ dạng như vậy.
"Thì ra là như vậy a! Đông Phương huynh đệ, ngươi thật đúng là thông minh a!" thấy kẻ phản giáo bị trói bên dưới, Đồng Bách Hùng không kiềm được mà tâm phục khẩu phục.
Nghĩ đến lúc trước mình còn hoài nghi Đông Phương huynh đệ trong lòng lại có chút xấu hổ.
Đồng Bách Hùng tán dương thì tâm tình Đông Phương cũng không chuyển biến gì.
Nàng lạnh nhạt nhìn xuống dưới trong đó còn có người tên Nhậm Doanh Doanh, xem ra nàng ta vẫn chọn cha mình.
Đông Phương vẫn luôn muốn ngăn Doanh Doanh không nên nhúng tay vào những chuyện này, mọi thứ truyền từ Lạc Dương về vẫn rất bình thường, nhưng lại không ngờ nàng vẫn phản bội mình.
"Doanh Doanh."
Kèm theo âm âm thanh của Đông Phương là thị vệ còn đứng cạnh không chút lưu tình dùng cách đối đãi với phản giáo mà đối đãi với thánh cô một cách thô bạo đem Nhậm Doanh Doanh sau lưng Nhậm Ngã Hành kéo ra ngoài.
"Đông Phương thúc thúc." nàng đến giờ cũng chưa từng thấy bộ dạng Đông Phương thúc thúc như vậy, ánh mắt vô cùng thất vọng nhìn nàng, nàng không thể không thừa nhận Đông Phương thúc thúc đối với nàng rất tốt cho đến giờ cũng chưa từng tổn hại nàng, hơn nữa nàng cũng biết là không tệ, chỉ là tình nghĩa cuối cùng cũng không thể trọn vẹn.
"Ngươi cuối cùng vẫn bị cuốn vào." Đông Phương thở dài, phất tay cho thị vệ bên cạnh lui xuống, để lại Đồng Bách Hùng và Nghê Thường bên cạnh, bất quá Nghê Thường cũng không có ý định ở đây.
"Giáo chủ, giáo chủ ta là do bị ép!" Thượng Quan Vân bị trói hết chân tay không thể đứng dậy, vì vậy ráng lết đến dưới chân Đông Phương.
Thương Quan Vân thấy hối hận, hắn chỉ muốn tìm cơ hội có thể thăng tiến nhiều hơn thôi a, nhưng không ngờ lại bị Nhậm Ngã Hành ném vào hồ nước cho mình chết chìm để giảm sức nặng giữa đình, đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói lại rồi.
Đông Phương cũng không nhìn đến kẻ bụng dạ đầy dao găm này, trực tiếp nháy mắt với Đồng Bách Hùng, để hắn kéo tên này xuống.
Bị đả kích nhiều nhất vẫn là Hướng Vấn Thiên, lập mưu nhiều năm như vậy quay đầu lại chỉ là giỏ trúc múc nước vô ích.
Cái gì cũng không có, xem ra cái mạng này cũng không thể giữ được.
Mà hiện tại chức lớn hơn Đồng Bách Hùng một bậc nhưng lại chỉ có thể bò dưới chân hắn, căn bản cũng chả đến phiên Đông Phương coi thường hắn liền bị Đồng Bách Hùng kéo ra ngoài.
"Ngươi biết người này là ai không?" không có Thượng Quan Vân quấy rầy, Đông Phương vén lên tấm vải trắng ở bên cạnh, xuất hiện Lệnh Hồ Xung mặt tái mét.
Nếu không nghe qua Nghê Thường nói, sợ là mình cũng không biết Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh có liên quan đến nhau.
"Đông Phương thúc thúc ta cầu xin ngươi, đừng tổn thương Xung ca có được không?" Nhậm Doanh Doanh khi đối mặt với tính mạng bị nguy hiểm cũng không có sợ hãi như vậy, nhưng khi chỉ duy nhất Lệnh Hồ Xung bị tổn thương thì mới lo lắng đến như vậy.
"Lệnh Hồ Xung, lại là Lệnh Hồ Xung." Đông Phương thở dài, nhìn người nằm trên cán hôn mê kia, hắn quan trọng như vậy sao? Nghi Lâm, Doanh Doanh đều thích tên nam nhân này, tại sao mình thấy hắn không có cái gì tốt vậy? võ công tầm thường, cho dù diện mạo anh tuấn, nhưng cũng chả phải loại người phong lưu tiêu sái gì.
Thấy muội mình yêu thương một kẻ như vậy trong lòng Đông Phương khổ sở cuối cùng một người cũng không giữ được a! "Ngươi quay về Lục trúc hạng đi cả đời cũng đừng gặp lại họ." có lẽ như vậy mình sẽ giữ cho họ một mạng.
"Đông Phương thúc thúc!"
"Đi." Đông Phương xoay người thấp giọng nói, cũng không có nửa tia giao động.
Thấy Nhậm Doanh Doanh lòng không phục bị lôi đi, đứng một bên bị điểm huyệt câm Nhậm Ngã Hành cũng thấy nhẹ nhõm, Doanh Doanh chỉ cần được bình yên là đủ rồi.
"Giáo chủ tên Lệnh Hồ Xung kia phải làm sao đây?" Đem Nhậm Doanh Doanh đưa đi người của Đồng Bách Hùng, liền hỏi.
"Vứt xuống sườn núi, sống chết chờ tạo hóa của hắn!" Đông Phương thở dài, nàng thấy hắn cũng không thể oán trách được một hai.
Đồng Bách Hùng cũng thấy Dương Liên Đình có chút giống như Lệnh Hồ Xung, mắt lóe lên vài tia bất mãn, nếu Lệnh Hồ Xung mà gặp mặt hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bất quá hắn nghĩ giáo chủ đợi cho Lệnh Hồ Xung thành bộ dạng như vậy, có phải Dương Liên Đình cũng là loại người như vậy.
Không còn lo âu vì nữ nhi, giọng Nhậm Ngã Hành cũng hòa hoãn không ít: "Ta đối đãi với ngươi cũng không tệ, vì sao ngươi lại đối với ta như vậy?"
"Thù gϊếŧ sư phụ, không độ trời chung." Đông Phương rất thống khoái nói, nàng cũng không thiếu Nhậm Ngã Hành cái gì.
Nghe được như vậy Nhậm Ngã Hành cũng coi như hiểu được mọi căn nguyên: "Thì ra ngươi cũng đã sớm biết rồi!"
Đông Phương cũng không vì năm đó mình không nói lời can ngăn, thì sẽ không được yên ổn mà sống.
"Nói đến, nếu ngươi không có lòng hại ta, vậy Qùy Hoa Bảo Điển kia giải thích thế nào đây?"
Nhậm Ngã Hành xem thường thấy bên cạnh Đông Phương Bất Bại còn có giai nhân, dáng vẻ xem ra là người giang hồ, người này cũng không thật vì hắn mà luyện Qùy Hoa Bảo Điển.
Nhìn bộ dạng năm đó mình còn đả thảo kinh xà, sớm biết năm đó cũng không nên lỗ mãng như vậy, hiện tại bất quá mình cũng đã là cá trên thớt, chỉ đành để mặc người làm thịt mà thôi.
"Ta vốn không muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là mạng ngươi không thoát khỏi ta được a!" Đông Phương cúi người tháo xích cho Nhậm Ngã Hành, cử động này khiến Nhậm giáo chủ đã từng trải qua phong vân nhất thời tâm tình phức tạp nhìn vào hai mắt Đông Phương Bất Bại.
Khi Đông Phương vừa tháo xích ra Nhậm Ngã Hành liền đánh lén một chưởng, thấy vậy Đông Phương cũng không hoảng hốt liền tiếp chiêu, khiến Nhậm Ngã Hành té trên đất.
Nhậm Ngã Hành cũng không ngờ qua vài năm võ công của Đông Phương lại biến hóa đến xuất thần nhập hóa như vậy.
"Nhậm giáo chủ, nếu không muốn chết thì đến thủy lao ở một thời gian đi."
Nghĩ đến nơi đó tối tăm không ánh mặt trời mỗi ngày chỉ dựa vào ý niệm báo thù mà sống tiếp, nhưng hiện tại gặp phải chuyện như vậy, thậm chí Doanh Doanh cũng bị mình làm cho liên lụy, hắn còn hy vọng xa vời gì nữa?
"Sinh vô khả luyến!"
Đông Phương mặt không cảm giác nhìn Nhậm Ngã Hành tự vẫn trước mặt, mặc dù nàng có thể ngăn lại kịp, nhưng nàng không hề muốn làm như vậy.
Có lẽ khi Nghê Thường nàng bắt đầu ra lệnh thiết cục như vậy thì đồng thời mình cũng sẽ biết được phát sinh chuyện như vậy, mình cắt đứt tàn niệm của Nhậm Ngã Hành, hôm nay hắn cũng không thể sống, với sự kiêu ngạo của hắn mà nói, sao có thể chịu khuất nhục sống dưới đất chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...