Tuy nói thời tiết không nói, nhưng cứ bị phơi nắng như vậy thật khó chịu, Đông Phương đưa tay quơ quơ trước cái mặt ủ dột của Luyện Nghê Thường, lười biếng nói: Gần trưa rồi, chúng ta đi ăn gì đi?
Đúng lúc Luyện Nghê Thường cũng cảm thấy đi qua đi lại cũng không có gì, liền gật đầu đồng ý đề nghị của nàng: Mặc dù không đói, nhưng nghỉ chân một chút cũng không tệ.
Vì vậy Đông Phương nhìn xung quanh thấy có một khách điếm cách đó không xa, liền kéo tay Nghê Thường đi: Vậy đến đó đi.
Vừa vào khách điếm, điếm tiểu nhị cười hì hì nhiệt tình mời đôi bích nhân vào, thấy một nam một nữ này có khí độ phi phàm, trên tay nữ tử cầm kiếm, nhất định là người trong giang hồ.
Thiếu hiệp, nữ hiệp đến nghỉ trọ hay là ở trọ?
Đông Phương Bất Bại nhìn Nghê Thường một cái cười nói: Nghỉ trọ, tìm cho ta và nữ hiệp ngồi trước đi! Thiếu hiệp, khi nào ta có thể gánh nổi cái chữ này.
Điếm tiểu nhị luôn là người biết trông sắc mặt dường như thấy trong giọng nói của Đông Phương Bất Bại có sự khinh thường, vội sửa lời: Công tử, tiểu thư ta lau bàn cho hai người.
Đông Phương cùng Luyện Nghê Thường gọi thêm vài món ăn, nhấp một tí trà chất lượng kém.
Chờ chút nữa chúng ta đi đâu đây, địa chủ?
Nếu là địa chủ, dĩ nhiên phải làm địa chủ hết mình.
Nhưng hơn phân nửa đều ở trong trại Nghê Thường cũng không biết ở đây có gì để chơi.
chỖ này nghe nói ngắm cảnh đêm cũng không tệ, nếu vậy chúng ta chờ đến đêm đi ngắm một chút!
Đông Phương nhấp chút trà trong chén ung dung nói: Ta cũng không ngại, nhưng ngươi nửa đêm mới về, sợ là trong trại sẽ có người bàn tán, dù sao trong mắt các nàng ta vẫn là nam nhi, mà thiếu chủ của các nàng lại là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị a!
Ngươi lại cười ta, người trong giang hồ cần gì phải quan tâm những chuyện này, ta nói với các nàng là hôm nay đi không về.
Nghê Thường lấy đũa của mình từ trong tay Đông Phương.
Đông Phương Bất Bại tính nói gì đó, ai ngờ lại có tiếng ồn ào cắt ngang lời nàng.
"Tiểu nhị?"
Tiểu nhị một bên vốn muốn xem náo nhiệt vội đến gần: "Khách quan cần gì, cứ gọi tiểu nhân?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nhị lộ vẻ mặt khó khăn đây là Cao Phong Kỳ, nếu mình chỉ lo nói với người này, thì sẽ bị lão bản mắng.
Nhưng hành động nhanh nhẹn của Luyện Nghê Thường khiến băn khoăn của hắn chạy mất, hắn cười hì hì thu hồi bạc vụn trên tay Nghê Thường, cao hứng nói với hai người một tràng.
"Nữ nhân cầm bảo đao kia tên là Thiết San Hồ, vừa đến chỗ chúng ta không lâu.
Ngoiaf ra còn có một tên gọi là Vương Hổ, nổi danh là lưu manh côn đồ, khối ngọc kia của hắn là cướp được từ một gia đình, còn tự xưng là đồ gia truyền nhà mình." Điếm tiểu nhị bĩu môi một cái bày tỏ sự khinh thường của hắn.
"Lần này hai người dùng bảo bối riêng của mình đánh bạc, đem bảo bối và rắn độc để chung, chia ra cho đối phương giữ lấy, lấy được gì thì có được cái đó, nếu một bên không chịu buông tay, thì bảo bối sẽ thuộc về bên còn lại."
Tiểu nhị vội đi xem náo nhiệt, cho dù hai người nghe cũng không hiểu liền chạy đi coi náo nhiệt.
"Ngươi nghe hiểu không?" lần đầu tiên nghe được cách đánh cuộc lạ như vậy, Đông Phương Bất Bại mê muội nhìn Nghê Thường, "Nếu như hai bên dám đưa tay, thì sẽ thế nào, đánh cuộc bảo bối quý giá không phải sẽ thiệt nhiều hơn sao?"
Nghê Thường chỉ cười không nói, thấy Đông Phương ngồi nghĩ hoài cũng không nàng còn đang tính giải thích một chút.
Nhưng vô tình hay cố Đông Phương cùng Nghê Thường nhìn thấy Thiết San Hồ hôm này rất vui, ai bảo lại có tên tiêu tiền như rác tự đưa đến cửa.
Nàng đã sớm chuẩn bị xong rồi, chờ mời quân vào hủ thôi.
Đúng như dự đoán, khi người nọ dùng bảo đao cạo lông tay mình ánh mắt xanh biếc, thì ánh sáng tham lam kia làm sao cũng không che được.
Những người chung quanh hô lên, hắn nhịn không được vui vẻ đáo ứng dùng bảo ngọc gia truyền nhà mình đánh cược, có lẽ hắn nghĩ đầy chỉ là một trò lừa bịp, mà người thắng bất quá cũng là hắn mà thôi.
Nhưng khi nàng thật sự đưa tay vào trong hũ rắn độc, đột nhiên sắc mặt đối phương xanh mét, bạo ngọc đến tay khác, nhưng người chung quanh lớn tiếng khen ngợi, chỉ có Thiết San Hồ tâm tình tốt nhìn thấy người kia ánh mắt âm độc không có hảo ý, ước lượng thực hai người một chút, Thiết San Hồ ra vẻ yếu đuối đem ngọc cất vào trong ngực vờ chạy trốn, ngay cả bảo đao cũng không cần.
Nàng cũng biết hắn thắng không được vì thua nên nên giờ trò hèn hạ, nhanh thoe bước của mình, thì âm thanh bước chân loạn xa truyền đến, miệng nàng cong lên nụ cười giảo hoạt, ngay sau đó đi vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.
"Đứng lại, đem bảo ngọc giao ra!" Vương Hổ thân hình to như quả núi đứng trước mặt Thiết San Hồ, biểu tình hung tợn khiến người ta sợ hãi.
Tên này đầu óc thật đơn giản, một người đến cả hai cái bàn chải cũng không có sao lại dám đánh cược với nàng, không lẽ thấy lợi mắt mù sao? cho dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt nầng vẫn làm bộ dáng vẻ run run rẩy rẩy, "Không phải chúng ta đã nói rồi sao? bảo ngọc bây giờ là của ta."
Âm thanh Thiết San Hô càng lúc càng nhỏ, dường như không đú sức, thậm chí còn thấy được đang run lên.
Vương Hổ rất hài lòng nữ nhân đang run sợ trước mắt.
"Hừ."
"Vậy người đem bảo đao trả lại cho ta, chúng ta coi như chuyện này không có đi." bề ngoài Thiết San Hồ nhìn qua giống như là một nữ nhân đang cố gắng bình tĩnh, nhưng mà cũng phải coi thường đáy mắt người nào đó có sự hài hước.
Bảo đao đã vào trong tay Vương Hổ ta thì sẽ không có chuyện trả lại cho ngươi, hôm nay bảo ngọc kia đại đao này đều phải là của ta.
Đến cả ngươi? Ỷ vào đối phương là nữ tử yếu đuối, Vương Hổ thân thể thô kệch ỷ mình khỏe vô lại đùa bỡn, hắn còn đưa bàn tay thô ráp lên sờ khuôn mặt trắng nõn kia.
Khi Vương Hổ đem bảo đao kề vào sát cổ San Hô, nàng như là bị dọa sợ vỡ mật ngã sụp xuống đất, không còn gì để nói bất đắc dĩ kéo y phục Vương Hổ cầu xin tha thứ: Đại gia, đại gia ngươi tha cho ta đi.
Trong tay Thiết San Hỗ nắm ám khí trong lòng cười điên cuồng tiểu nhân còn muốn chống nạnh, đồ ngu chết đến nơi còn cười, dám cướp của lão nương.
Thấy phía trước có người sắp bị cướp, Đông Phương và Nghê Thường theo dõi San Hô cũng không hề đến giúp, hai người tỏ ý nhìn nhau một cái, cũng nhìn thấu đối phương đang cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng đại ý tri kỷ.
Ai ngờ khi San Hồ tính phóng kim, thì đột nhiên nửa đường có tên Trình Giảo Kim lao ra phá đám, hét một tiếng suýt làm nàng giật mình đam vào tay mình, nàng tức giận muốn ghim tên kia vài cái, lại bị một lực lớn sau lưng kéo lên.
"Bna ngày ban mặt, dám công khai đánh cướp, thật là hoang đường!"
Nữ tử ăn mặc đơn giản xinh đẹp, cầm kiếm từ trên trời hạ xuống, đem nữ tử khuon mặt đầy thê lương kéo ra sao, ý muốn bảo vệ người.
"Đâu ra một tiểu nha đầu vậy, nói khoác không biết ngượng, có biết là địa bàn ai đây không hả?" Vương Hổ thấy có kẻ làm gián đoạn chuyện tốt của hắn, định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy dung mạo thiếu nữ âm thanh không tự chủ hạ thấp xuống.
Thiếu nữ không để ý tới địa bàn cái gì hết quang minh chính đại nói: "Ta là Hà Ngạc Hoa đệ tử Võ Đang, hôm nay gặp chuyện bất bình ra tay tượng trợ." được chánh phái giáo dục nàng thống hận nhất là nam nhân ỳ mình to khỏe ăn hiếp nữ nhân, hôm nay gặp phải chuyện này sao có thể không ra tay được chứ.
Lúc này San Hồ núp sau lưng Hà Ngạc Hoa nghe được, yêm lặng thu hồi ám khí dấu trong tay, làm bộ dạng tiểu nữ, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, có cảm động cũng có khinh thường.
"Đệ tử Võ Đang thì sao, đây là địa bàn Minh Nguyệt Hiệp." Vương Hổ căn bản không quan tâm, liền châm chọc, "Đệ tử Võ Đang điều bị người của Minh Nguyệt Hiệp bắt hết, trước đó vài ngày trưởng môn các ngươi còn phải đến tạ lỗi, ngươi còn ở đó giả bộ làm tịch cái gì?"
Vốn dĩ Hà Ngạc Hoa chỉ muốn dạy dỗ Vương Hổ nhưng bây giờ còn dám làm nhục cả sư môn thì không thể dạy dỗ được mà phải giải quyết luôn, Hà Ngạc Hoa tức giận đè nèn xuống, sát ý nổi lên khiến cho Vương Hổ công phu mèo cào ba chân cũng không dám động, ánh mắt dần kinh hoảng, hắn cảm nhận được, miệng lưỡi mình vừa trổ tài thì liền phải hối hận.
===//===
Tác giả có lời muốn nói
Người mới ra sân.... (^o^)/~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...