Vốn là Đông Phương Bất Bại trở về nhìn Kí An một chút xem có thức dậy chưa. Nhìn thấy bảo bối đi đến bên người mình vươn tay ra muốn ôm một cái, liền lập tức bừng tỉnh. Nghiêng người xuống, vẻ mặt yêu thương ôm Kí An vào lòng:
– An nhi, con biết đi? – Trong giọng nói của Đông Phương Bất Bại mang theo một tia vui mừng. Nhưng đứa nhỏ mới bốn tháng đã biết đi, này cũng là quá sớm đi! Bất quá Kí An từ nhỏ đã có vẻ thông mình khác thường, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ cũng liền cảm thấy bình thường. Có lẽ giống như lời nói của Liên đệ, An nhi là một kỳ tài đi.
– An nhi, dưới đất vừa bẩn lại lạnh, lần sau không được lại đi trên mặt đất. – Đông Phương Bất Bại tựa hồ như có chút trách cứ.
Kí An mở to đôi mắt ngập nước, hốc mắt còn có chất lỏng trong xuống chờ trào ra, vô tội chớp chớp với Đông Phương Bất Bại, có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Nhất thời Đông Phương Bất Bại cảm thấy đau lòng, vội vàng an ủi nói:
– An nhi ngoan, không khóc không khóc, muốn cái gì liền chỉ cho nương xem.
Kí An cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên hồng y, tất cả nước mắt đều dính vào trên đó, sau đó ủy khuất chỉ chỉ ấm trà trên bàn.
– An nhi là khát nước sao? – Đông Phương Bất Bại ôn nhu hỏi. Thấy Kí An nhìn chằm chằm ấm trà không rời, liền lập tức rót nước đút cho Kí An. Đối với nước mắt dính trên hồng y không có chút trách tội nào, ngược lại trong lòng còn tràn đầy xin lỗi. Không nghĩ tới chính mình nhất thời không chú ý lại làm bảo bối bị khát. May mắn hắn trở về đúng lúc, nếu bảo bối xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Ờ trong lòng Đông Phương Bất Bại, chỉ cần bảo bối an toàn, bảo bối vui vẻ, đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc Dương Liên Đình trở về, liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở đầu giường thêu hoa, mà bảo bối lại ở một bên đi tới đi lui, đi đến quên cả trời đất. Đối với Kí An mà nói, nằm một chỗ cả bốn tháng, cuối cùng cũng có thể nhúc nhích, tuy rằng chỉ là đi nhưng vẫn tốt hơn so với nằm.
– Đông Phương, bảo bối biết đi? – Dương Liên Đình vẻ mặt không thể tin tưởng được.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười gật đầu.
– Ha… ha… Con ta thật thông minh. – Dương Liên Đình đứng ở một đầu giường khác nói. – An nhi, đến chỗ của phụ thân này.
Kí An lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng, từng bước một đi về phía Dương Liên Đình. Vừa tới bên người, Dương Liền Đình liền ôm Kí An vào lòng một phen, vừa hôn vừa cắn trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, mà Kí An lại cười rất khả ái.
Lúc này, Đông Phương cũng bưng sữa mẹ đã hâm nóng đi vào:
– An nhi, uống sữa.
Thật ra Kí An cũng có chút đói bụng, hai tay vươn về phía Đông Phương Bất Bại, muốn Đông Phương Bất Bại ôm hắn.
– Xú tiểu tử, vừa thấy có ăn liền ngay cả phụ thân cũng không cần. Hôm nay bỏ đói con, không cho con uống. – Dương Liên Đình giả vờ tức giận, uy hiếp nói.
Kí An vừa nghe, lập tức sử dụng tuyệt chiêu, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo, hít hít mũi nhỏ, nước mắt lăn tròn trong hốc mắt. Biểu tình như muốn khóc ra, giống như hắn là người uỷ khuất nhất trên thế giới này.
Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại vừa thấy liền nóng nảy, lập tức luống cuống tay chân dỗ dành. Đông Phương Bất Bại ôm Kí An vào lòng, Kí An vẻ mặt uỷ khuất vùi đầu vào ngực Đông Phương Bất Bại. Hai người dỗ dành cả buổi, Kí An mới không tình nguyện chu cái miệng nhỏ nhắn ngẩng đầu lên. Dương Liên Đình lại dỗ một lúc lâu nữa, Kí An mới bằng lòng mở miệng. Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
– Tính tình đứa nhỏ này không ngờ lại lớn như vậy. – Đông Phương Bất Bại lắc đầu cười.
– Cái này không phải giống ngươi sao. Bộ dạng quật cường kia, quả thật là giống như khuôn đúc. – Dương Liên Đình đương nhiên nói tiếp.
– Giống ta? Ta đối với Liên đệ không tốt sao? – Đông Phương Bất Bại nhướng nhướng mày.
Dương Liên Đình lập tức nở nụ cười lấy lòng:
– Ha ha, giống như ngươi trước khi gặp ta. – Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ. Bộ dạng mạnh mẽ này không phải không chút sai biệt nào với xú tiểu tử lúc nãy sao! Bất quá, hắn chính là thích Đông Phương Bất Bại như vậy.
Uống sữa xong, Dương Liên Đình lại đọc một chút thi từ giống như trước cho Kí An nghe, Kí An vừa nghe một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, đi đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại ngồi ở đầu giường thêu hoa, dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo kéo góc áo màu đỏ.
Đông Phương Bất Bại buông kim chỉ, nở nụ cười ôn hoà nhìn Kí An:
– An nhi, có chuyện gì?
Kí an cố gắng đi a đi, đi a đi, muốn đi đến trong lòng Đông Phương Bất Bại. Bất đắc dĩ, rất khó. Đông Phương Bất Bại nở nụ cười từ ái, ôm Kí An vào trong lòng. Kí An tìm một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt lại, thoải mái ngủ say.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình nhìn hành động của Kí An, khả ái làm người ta không còn lời nào để nói:
– Tiểu tử này thật đúng là biết ngủ. – Dương Liên Đình cười cười ôm mẫu tử hai người vào lòng.
Một nhà ba người hạnh phúc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...