– Đông Phương, ngươi xem tiểu tử này lớn lên như vậy, sau này nhất định là một tên hại nước hại dân. – Dương Liên Đình lấy tay nhẹ điểm mũi nhỏ của Kí An, nhìn tiểu gia hoả nằm trong lòng Đông Phương còn chưa tỉnh ngủ, trong lòng kêu một cái vui vẻ a.
– Hại nước hại dân? Đây chính là hài tử của ngươi và ta. – Đông Phương Bất Bại cười nói. Từ ái nhìn đứa trẻ trong lòng, cảm thấy trong lòng được tràn đầy. Đứa nhỏ non nớt này là huyết mạch của hắn cùng Liên đệ. – Bảo bối rất ngoan đâu.
– Con là sau khi sinh mới tương đối ngoan, trước khi sinh nhưng ép buộc ngươi không nhẹ. – Dương Liên Đình lại dùng ngón tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Kí An, làn da của đứa nhỏ này cũng quá mềm.
Kí An bị Dương Liên Đình làm tỉnh lại, xoay xoay thân mình nhỏ nhắn, mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái. từ từ mở mắt ra, bất mãn liếc mắt nhìn Dương Liên Đình một cái. Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại đều ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa bao giờ thấy cử động khả ái của đứa nhỏ, hơn nữa này lại là đứa nhỏ của hai người họ, trong lòng vui sướng có thể nghĩ.
Dương Liên Đình phục hồi tinh thần lại:
– Đông Phương, bảo bối đã tỉnh. – Ngạch, không đúng a! – Xú tiểu tử, dám liếc phụ thân con!
Đông Phương Bất Bại sủng ái nhìn mỗi động tác của Kí An.
Nhưng Kí An mới mặc kệ phản ứng của hai người, ánh mắt nhắm lại, vùi đầu vào trong lòng Đông Phương Bất Bại tiếp tục ngủ say.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình nhìn hành động của Kí An đều có chút dở khóc dở cười:
– Liên đệ, ngươi nói muốn đặt tên cho bảo bối, nghĩ ra chưa?
– Đương nhiên rồi, hài tử của ngươi và ta, ta đã suy nghĩ mười tháng. – Dương Liên Đình nhìn bảo bối đang vùi đầu ngủ. – Tiểu tử nhớ cho kĩ, sau này con gọi Kí An – Dương Kí An.
– Kí có nghĩa là hy vọng, hy vọng con có thể bình an. – Đông Phương Bất Bại cười gật đầu.
– Người hiểu ta, chỉ có Đông Phương. – Dương Liên Đình nói. – Mặc dù ta muốn con đầu đội trời chân đạp đất, sáng lập một phen sự nghiệp, nhưng ta lại càng hi vọng con có thể bình an.
– Ý nghĩ của Liên đệ cũng giống với ý của ta. – Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói.
Nhưng nghe vào trong tai Kí An, trong lòng lại bắt đầu đau đớn. Không nghĩ tới, trước khi hắn trọng sinh gọi Kí An, mà Kí gia lại….
– An Nhi, đến giờ ăn nga. – Dương Liên Đình dụ dỗ nói. Kí An từ trong lòng Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu ra, nhìn chén sữa trong tay Dương Liên Đình, quả thật rất đói bụng.
Dương Liên Đình thấy Kí An hiểu được lời của hắn, vui mừng nói:
– Đông Phương, ngươi nói An nhi nhà chúng ta có phải thiên tài hay không.
Tuy rằng Đông Phương Bất Bại hi vọng con mình có thể thành rồng thành phượng, nhưng vẫn nói như trước:
– Ta chỉ hy vọng con là đứa nhỏ không có gì đặc biệt. Giang hồ hiểm ác, chỉ có không lộ ra tài năng, mới có thể yên ổn sống sót.
– An nhi, mở miệng. – Dương Liên Đình thở dài một hơi, ngăn đề tài.
Kí An cũng là chặt chẽ ghi nhớ lời nói của Đông Phương Bất Bại vào trong lòng. Hắn chỉ cần làm người bình thường là tốt rồi, quý trọng tất cả nhưng gì mình đang có. Nuốt sữa Dương Liên Đình đưa đến bên miệng xuống. Ân, rất thơm, nhưng mà hương vị này dường như không phải sữa. chẳng lẽ là sữa mẹ? Ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại hình như có biểu tình tiếc hận, Kí An hiểu rõ. Sữa mẹ này nhất định không phải của Đông Phương Bất Bại, có lẽ là từ nơi khác mang tới, trong lòng hơn một tia cảm động.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình quả thật là sủng Kí An lên trời, chăm sóc rất cẩn thận. Mà Kí An lại là tỉnh tỉnh ngủ ngủ, nhàm chán trôi qua bốn tháng. Nếu hắn đã quyết tâm làm một người bình thường, liền chỉ có thể sống như đứa trẻ con bình thường.
Kí An có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày Dương Liên Đình đều đi trong giáo xử lý mọi chuyện, mà Đông Phương Bất Bại lại thừa dịp lúc này đi dạo một chút hoặc là luyện công. Hôm nay Kí An ngủ được một nửa liền tỉnh, là bị khát tỉnh. Thấy Đông Phương Bất Bại không có ở trong phòng, liền quyết định tự mình đi đến cái bàn gỗ cách đó không xa lấy nước uống. Thuần thục đứng dậy, sau đó bò xuống giường. Nhưng từ trên giường xuống dưới, đối với Kí An mới được bốn tháng mà nói, vẫn là có chút cao. Trên thực tế, bất luận là ai nhìn thấy đứa nhỏ bốn tháng đi tới đi lui trên giường, có lẽ sẽ sợ đến mức ngay cả tròng mắt đều phải rơi xuống.
Mặc kệ tâm trí của Kí An có thành thục như thế nào, với thân thể của một đứa nhỏ bốn tuổi, thể thực luôn là hữu hạn. Làm lúc Kí An đi đến trước bàn gỗ, đã mệt đến thở hồng hộc. Liền quyết định ngồi xuống đất nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa mới đi lên bàn gỗ. Kí An nhìn tất cả những vật cao lớn chung quanh, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Chỉ là còn không đợi Kí An nghỉ ngơi xong, trước mắt đột nhiên hiện lên một mảnh màu đỏ. Trong lòng căng thẳng, sao Đông Phương Bất Bại lại trở về lúc này? Nhưng Kí An chỉ là hơi hơi sửng sốt, đôi mắt nhỏ chuyển động, liền lập tức “y y nha nha” đi về chỗ màu đỏ kia, cố gắng ngẩng đầu, sau đó nhìn lên trên, vươn tay làm ra một tư thế muốn ôm về phía Đông Phương Bất Bại đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, “y y nha nha” lộ ra nụ cười sáng lạn. Đông Phương Bất Bại cũng không phải dễ dàng có thể lừa dối, hy vọng hắn sẽ không nhìn ra sơ hở gì.
Thật ra, cho dù Đông Phương Bất Bại nhìn ra cái gì, cũng không có chuyện gì. Đây là đứa nhỏ hắn dùng tính mạng đổi lấy, sao hắn lại có thể làm bé bị thương dù chỉ một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...