Tô Dật Dương qua một lần mây mưa, lười biếng ghé vào trên tháp, giương mắt nhìn Cơ Linh, hỏi: “Ngươi vì sao vẫn luôn tìm Bao đại hiệp?”.
Tô Dật Dương biết ước nguyện ban đầu của hắn là muốn chia rẽ đôi tình nhân kia, chỉ là hắn thực sự không biết Cơ Linh lại vì lí do gì.
Cơ Linh nghe thế, lâm vào trầm tư, đó là vào mùa đông năm trước, trên Vong Ưu cốc tuyết trắng mờ mịt, một phụ nhân không ngại cực khổ, đi lên đỉnh cốc, chỉ vì để cùng y nói một câu nói.
Bộ dáng của phụ nhân kia, Cơ Linh đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ tóc nàng đã trắng xóa, Cơ Linh kéo nàng vào nhà, bắt mạch, mệnh người này đã không còn bao lâu.
Phụ nhân thấy y, cũng rất vội vàng từ trong tay áo lấy ra một túi hương, Cơ Linh chỉ cảm thấy quen thuộc, cũng không dám nhận lấy.
“Đây là thứ mà mẫu thân ngươi lưu lại, rốt cục có thể vật quy nguyên chủ.”
Cơ Linh nghe thế mới tiếp nhận túi hương, bắt đầu xem xét, chuyện của phụ mẫu y đã sớm không rõ, chỉ là hoa sen thêu trên mặt túi hương quả thực rất đáng xem.
“Túi kia vốn là một đôi, một túi khác chính là của đệ đệ ngươi.”
Phụ nhân nói xong, khiến Cơ Linh sợ hãi, Cơ Linh lần đầu tiên nghe được mình có một đệ đệ.
Năm ấy trong thôn mất mùa, mẫu thân ngươi không thể chiếu cố cả hai nhi tử, đã đem đệ đệ của ngươi bán cho một gia đình giàu trong thành thị. Bất quá mẫu thân ngươi vẫn tin rằng hai người các ngươi nhất định sẽ gặp lại, nên đem một túi hương đặt trong tả lót của đệ đệ ngươi.
Cơ Linh âm thầm suy nghĩ thật lâu sau, bởi vì y đang nghĩ xem đã nhìn thấy túi hương này ở đâu.
Còn nhớ lần đó Bao đại hiệp vì Tô Dật Dương mà đến Vong Ưu cốc, người kia một thân bạch sắc y sam, thần tình nghiêm túc, vì Bao đại hiệp mà chiến đầu quên mình xâm nhập cấm địa tuyết hồ. Khi đó trên người người nọ cũng có một túi hương như vậy, lúc ấy Cơ Linh chỉ cảm thấy thực giống nữ hài tử, không cùng người nọ nói nhiều, chỉ nhìn thoáng qua.
Người nọ chính là Đông Phương giáo chủ.
Cơ Linh nhìn túi hương trong tay, phụ nhân lộ ra nụ cười an tâm. Mà phụ nhân ngay tại đêm đó đã chết trong sương phòng, ngủ đến an tường, Cơ Linh quen nhìn người chết, biểu tình không chút biến hóa, liền ra lệnh cho Tần Ngọc đem người mai táng.
Cơ Linh từ nhỏ còn có khả năng đoán trước tương lai, chỉ là không cách nào đoán được tương lai của mình, tới hôm nay y lại biết mình có một đệ đệ, cũng thực buồn cười.
Chỉ là theo tâm nguyện mẫu thân từ miệng phụ nhân kia, Cơ Linh cũng muốn cùng Đông Phương giáo chủ gặp mặt một lần.
Nhưng người trước mắt này càng ngày càng khiến y không muốn rời đi, càng ngày càng không muốn tìm kiếm.
Nhìn Tô Dật Dương thần tình mệt mỏi, Cơ Linh chỉ cười nói: “Ta chỉ là rãnh rỗi đến nhàm chán, không có nơi nào để đi.”
Tô Dật Dương cũng không nghĩ nhiều, tìm chuyện vui chính là tính cách của Cơ Linh, hắn hiểu rất rõ.
“Ngươi luôn đoán được tương lai của người khác, vậy sau khi ngươi xuống núi, nhìn thấy ta, có đoán được chúng ta sẽ trở thành như hôm nay không?”
Tô Dật Dương rất ngạc nhiên, Cơ Linh có thể là vì đoán ra điều này, mới một đường theo đuôi hắn hay không, thậm chí vô điều kiện mà tin tưởng hắn.
“Ta không đoán được những chuyện liên quan tới ta, bất quá từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta biết được, ngươi đã gặp phải một khắc tinh, hơn nữa còn bị khắc đến gắt gao.”
Cơ Linh tà cười chậm rãi nói, sau đó thổi khí vào tai Tô Dật Dương.
“Tới địa ngục đi khắc tinh!” Tô Dật Dương từng là Võ lâm Minh chủ thanh danh vang dội, là mục tiêu theo đuổi của vô số nữ nhân, làm sao có thể cho là có một ngày mình bị khắc đến phải ở lại đây.
Cùng Tô Dật Dương ở chung vài năm, Cơ Linh sao lại không biết suy nghĩ của Tô Dật Dương. Bất quá y không nói, chỉ nhẹ nhàng đem Tô Dật Dương đặ dưới thân, trong thanh âm mang theo vẻ khàn khàn.
“Ta không phải khắc tinh, nếu không mỗi lần sao có thể yêu thương ngươi đến cả người như nhũn ra.”
“A —— ngươi đi ra ngoài!”
Ta nguyện vì ngươi, buông tha hết thảy.
Bởi vì ta biết, ngươi cũng nguyện ý đối với ta như vậy.
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...