[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Phong Vô Quá là ở kỹ viện nhận thức Bạch Tích Vân.

Khi đó Phong Vô Quá phong nhã hào hoa, nhưng là lại cảm thấy có chút ngoan tật, bởi vì khi hắn nhìn thấy nữ nhân thì hoàn toàn không có cảm giác.

Làm Ma giáo Giáo chủ, đây chính là chuyện rất mất mặt.

Cho nên Phong Vô Quá đĩnh đi vào kỹ viện thử một lần, không nghĩ tới đạ gặp được mệnh định của hắn — Bạch Tích Vân.

Bạch Tích Vân một thân văn nhân nho sĩ, một bên phẩm rượu, một bên nghe đánh đàn xướng khúc, thuộc hạ liền miêu tả ra một bức Mỹ nhân bát huyền đồ động lòng người.

“Kim niên hoan tiếu phục minh niên, thu nguyệt xuân phong đẳng nhàn độ [1].” Người nọ thở dài nói.

“Thơ này là Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị chỉ sợ dùng trong trường hợp này không thích hợp đi.” Phong Vô Quá cảm thấy thú vị, liền ngồi xuống.

Người nọ ngẩng đầu nhìn, mím môi cười, rất nhiều cô nương đều thẹn thùng.

Thiết, rõ ràng mình cũng rất suất, một đám không có mắt. Phong Vô Quá nâng tay đã đem rượu ẩm thượng một ly.

“Ta là ở cảm thán thời gian trôi mau, huynh đài nghĩ sao.”

“Ta cũng không nghĩ gì, các hạ trời sinh tính phong lưu, có thể lý giải, nhưng vì ca kỹ viết nên thi từ cũng thật quá đặc biệt.” Phong Vô Quá mặt ngoài vô sự, nhưng trong lời nói lại những câu mang theo đao.

“Huynh đài nói chuyện thật thú vị, tại hạ Bạch Tích Vân.”

“Phong Vô Quá.”

+++++++++++++++++++++++++++++++++++

Bạch Tích Vân đến nhiều năm sau, vẫn còn nhớ rõ bộ dáng hăng hái lúc đó của Phong Vô Quá, tựa như một khổng tước hùng dũng oai vệ, sợ người khác không biết mình diễm lệ, rất khả ái.

Từ đó về sau Bạch Tích Vân cùng Phong Vô Quá như hận đã gặp nhau quá muộn, trở thành bằng hữu thân thích.

Bạch Tích Vân phát hiện, khi nhàm chán Phong Vô Quá thực thích đùa nghịch tiểu cúc dại bên đường, hơn nữa yêu thích không buông tay.

“Ngươi thực thích hoa cúc a.” Bạch Tích Vân thuận miệng nói.

“Bất thị hoa trung thiên ái cúc, thử hoa khai tẫn canh vô hoa.” [2]

Câu này xuất từ bài thơ tên là Đào Uyên Minh, Bạch Tích Vân biết, y cảm thấy Phong Vô Quá thực thích nơi gọi là đào uyên minh, thích một cuộc sống ẩn dật.

Nhưng Bạch Tích Vân không thích, y không hy vọng Phong Vô Quá đột nhiên có một ngày biến mất trong tầm mắt mình, y thích mỗi một ngày đều cùng Phong Vô Quá đấu võ mồm, sau đó nhìn bộ dáng tức đến khó thở của Phong Vô Quá.

Y chỉ cho rằng đó là dục vọng muốn chiếm lấy bằng hữu, khi đó y không hiểu biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cho nên cũng không biết được đây là một tình yêu cấm kỵ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++

Phong Vô Quá luôn thành thật với Bạch Tích Vân, trừ bỏ chuyện hắn là Ma giáo Giáo chủ, không có bất cứ chuyện gì dấu diếm y.


Mà hắn biết, Bạch Tích Vân không chỉ là dòng dõi thư hương, luận võ thuật cũng là tạo nghệ thâm sâu.

Hai người thường xuyên chạm mặt không phải tán gẫu thi từ ca phu, thì là khoa tay múa chân vài cái, cùng luận bàn võ công.

“Chiêu này của ngươi ta chưa từng thấy, đến tột cùng học từ nơi nào?”

Mỗi lần Phong Vô Quá bị hỏi đều ấp úng, Bạch Tích Vân cũng hiểu nên không hỏi lại.

“Ta gần nhất suy nghĩ, hai người chúng ta ăn ý như thế, không bằng nghiên cứu ra một loại kiếm pháp truyền lưu đời sau, như thế nào?” Bạch Tích Vân đề nghị.

Phong Vô Quá luôn theo y tình cảnh, Bạch Tích Vân như thế nào thì hắn như thế ấy.

“Chiêu này không nên như vậy, phải như vậy.” Bạch Tích Vân nói xong liền nắm lấy tay Phong Vô Quá, chỉnh lại cho đúng bộ dáng xuất sử kiếm chiêu.

Phong Vô Quá không biết vì sao, nơi bị Bạch Tích Vân chạm tới càng lúc càng nóng, có chút ngượng ngừng, bất giác rút tay về.

“Ngươi trốn ta làm gì.” Bạch Tích Vân kỳ quái nói, từng bước một tới gần Phong Vô Quá.

Phong Vô Quá bị buộc chỉ có thể lui về phía sau, nhưng không chú ý tới tảng đá sau chân, không cẩn thận bị ngã.

“Cẩn thận!” Bạch Tích Vân sợ Phong Vô Quá bị kiếm trong tay không cẩn thận làm bị thương, vội vàng vọt qua, đem kiếm đánh bay, che đầu Phong Vô Quá lại.

Phong Vô Quá hoàn toàn mê man, hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ là thấy đôi môi đỏ mọng kia gần trong gang tấc lại không biết làm sao.

Mà Bạch Tích Vân thật cẩn thận ôm Phong Vô Quá, tựa như đang che chở cho trân bảo.

Hai người bảo trì tư thế nay, cho đến khi xấu hổ tách ra.

Phong Vô Quá chạy mất, bởi vì hắn giật mình cảm nhận được, hạ thân đã lâu không có phản ứng, lại bởi vì Bạch Tích Vân mà ngẩng đầu lên.

Bạch Tích Vân nhìn Phong Vô Quá chạy trối chết, có chút đáng tiếc cảm xúc còn đọng trong tay.

Phong Vô Quá đã hai tháng không gặp Bạch Tích Vân, hai tháng này hắn điên cuồng chạy vào các kỹ viện lớn cùng tiểu quan quán, nhưng hắn bi đát phát hiện, chỉ có đối với Bạch Tích Vân hắn mới có cảm giác.

Chẳng lẽ hắn đã thích thượng Bạch Tích Vân?

Phong Vô Quá tuy rằng thực chán ghét cảm giác bằng hữu biến chất, nhưng hắn là người dám yêu dám hận, nếu đã không có biện pháp đối mặt bình thường với Bạch Tích Vân, cũng chỉ có thể đối mặt.

Cho dù bị cự tuyệt cũng tốt, thử qua sẽ không hối hận. Đây là lời răn của Phong Vô Quá.

Hạ quyết tâm, hắn đến nhà Bạch Tích Vân, đi qua đi lại, không biết mở màn như thế nào.

Không đợi Phong Vô Quá nghĩ xong, cửa trong viện đã bị chậm rãi đẩy ra, đi ra không chỉ là Bạch Tích Vân, còn có một nữ tử.

Nàng kia chính là người Bạch Tích Vân vì nàng mà làm thơ, nữ nhân kia khuôn mặt giảo hảo, một thân tố y, tuyệt không nghĩ là thanh lâu nữ tử, gương mặt nàng kia lại thản nhiên đỏ ửng, y phục bất chỉnh, không cần nghĩ cũng biết hai người đã làm gì.


Phong Vô Quá cảm thấy bên tai tựa hồ có thanh âm vù vù, hai người cách hắn vài bước kia thực xứng đôi.

Đúng vậy, hắn chỉ lo đến cảm thụ của mình, lại hoàn toàn quên mất, Bạch Tích Vân cần vẫn là nữ nhân, bằng không lần đầu tiên quen biết cũng không phải ở kỹ viện.

Bạch Tích Vân nguyên lai đối với bất kỳ ai cũng ôn nhu như vậy.

Phong Vô Quá nhìn Bạch Tích Vân đối với nữ nhân kia mỉm cười nói gì đó, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phong Vô Quá.

Phong Vô Quá nhất thời trốn không kịp, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương.

“Ta, ngày sau lại đến.” Phong Vô Quá tự cao cả đời tiêu sái bất cần, chưa bao giờ chật vật như hiện tại.

Bạch Tích Vân nhìn Phong Vô Quá trốn cũng ban rời đi, không có lại nhìn bên người nữ tử liếc mắt một cái, đuổi theo.

++++++++++++++++++++++++++++++

Bạch Tích Vân nhìn Phong Vô Quá tiêu thất.

Y lúc này rất hận vì sao khinh công không bằng Phong Vô Quá, cũng không làm nên chuyện gì.

Hắn tìm mỗi ngóc trong thành, mỗi góc trong phố nhưng cũng không tìm thấy thân ảnh Phong Vô Quá.

Đột nhiên y hắn bị một vài bóng người hấp dẫn, không biết vì cái gì y lại cảm thấy Phong Vô Quá đang ở nơi đó.

“Quả nhiên có tư sắc, không uổng phí bao câu hồn dược kia của ta.” Một thanh âm từ đầu ngõ truyền đến.

“Thuốc của ta đương nhiên là loại tốt.” Hai người thân ảnh dần dần thấp xuống, động tay động chân làm gì đó.

“Không cần……”

Bạch Tích Vân cảm thấy một dây thần kinh trong đầu của y như bị chặt đứt, thanh âm suy yếu này, rõ ràng là người y đang tìm.

“Các ngươi buông hắn ra.” Hai người kia quay đầu liền thấy Bạch Tích Vân vẻ mặt âm trầm.

Nhờ vào ánh trăng, Bạch Tích Vân thấy rõ, Phong Vô Quá của y, lúc này ánh mắt dại ra, cổ áo cũng bị giải khai, lộ ra một mảnh cảnh xuân, nơi đó có rất nhiều dầu đỏ.

Bạch Tích Vân cảm thấy không thể khống chế được đao trong tay, ngõ nhỏ truyền đến thanh âm tê tâm liệt phế.

Bất quá lúc này đêm đã khuya, căn bản không có người chú ý tới.

Bạch Tích Vân cõng Phong Vô Quá, muốn đi tìm biện pháp giải quyết.

Nhưng người sau lưng vẫn khiêu khích sự chịu đựng của Bạch Tích Vân mà không ngừng cọ xát.


Kỳ thật Bạch Tích Vân càng muốn tự mình làm giải dược cho Phong Vô Quá, bởi vì y không muốn nhìn Phong Vô Quá đối với người khác lộ ra bộ dáng mình chưa bao giờ nhìn thấy, vô luận là nam nhân hay nữ nhân.

Nhưng Bạch Tích Vân tinh tường biết, nếu hắn làm như vậy, hữu tình của hai người sẽ không còn.

Cho nên chuyện tới nay chỉ có thể xem có giải dược nào khác không, hoặc trước tiên tìm nước lạnh trì hoãn.

Bạch Tích Vân đem người cõng đến trên lầu khách sạn, chuẩn bị một thùng nước lạnh.

Sau đó chỉ cần đem y phục Phong Vô Quá cởi ra, Bạch Tích Vân cảm thấy tay y đang run rẩy.

Vừa cởi được núi thắt thứ nhất, Bạch Tích Vân liền nhìn thấy trên bờ ngực trắng muốt kia lại ẩn hiện hồng sắc.

Bạch Tích Vân nuốt nuốt nước miếng.

Đang muốn cởi tiếp một nút thắt nữa, tay đột nhiên bị cầm lấy, Bạch Tích Vân giật mình nhìn Phong Vô Quá đã mở mắt ra, nghĩ phải giải thích như thế nào.

“Thích…… ngươi.” Trong đầu Bạch Tích Vân lúc này trống rỗng, thích ai, chẳng lẽ Phong Vô Quá đã thích người khác? Rõ ràng y chỉ vừa mới hiểu được tâm ý của mình mà thôi.

“Sờ ta.” Phong Vô Quá nói một câu khiến Bạch Tích Vân như hỏng mất, trong lòng nghĩ không tức là không, nhưng tay vẫn không tự chủ xoa lên làn da bóng loáng kia, dưới thân nhân cũng nóng bỏng đáp lại.

Đột nhiên Bạch Tích Vân cảm thấy thiên toàn địa chuyển, hắn chưa từng nghĩ Phong Vô Quá đã trúng dược còn có khí lực như thế, đợi đến khi hoàn hồn đã bị Phong Vô Quá đặt ở dưới thân, miệng cũng bị Phong Vô Quá hung hăng hôn lên.

“Thích ngươi, Vân.” Bạch Tích Vân nếu không nghe thấy, y chẳng phải chính là đứa ngốc, nhìn ánh mắt phủ đầy sương của Phong Vô Quá. Bạch Tích Vân đem mành nhẹ nhàng kéo xuống.

+++++++++++++++++++++++++++++++++

Phong Vô Quá mở mắt ra liền cảm thấy cả người toan đau, nhìn Bạch Tích Vân an tường ngủ say bên cạnh, chỉ cười khổ.

Vừa đứng lên, sắc mặt liền không ngừng biến hóa, bởi vì chất lỏng chảy ra từ phía sau khiến người ta thực xấu hổ.

Phong Vô Quá qua loa xử lý một chút, phủ thêm y phục, ý vị thâm trường nhìn Bạch Tích Vân một chút, liền đẩy cửa rời đi.

Tạm biệt, từ nay, không bao giờ gặp lại.

+++++++++++++++++++++++++++++++++

Sau khi Bạch Tích Vân tỉnh trời đã sáng choang, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của Phong Vô Quá, hai người nói chuyện rõ ràng.

Nhưng người bên cạnh đã sớm không còn.

Người kia, tối hôm qua y đã nhìn ra hắn căn bản không trùng thuốc, bằng không khí lực cũng sẽ không lớn như vậy. Bạch Tích Vân nhìn khăn trùm đầu bên gối thuộc về đối phương, khẽ cười nói:“Lần sau gặp lại, sẽ không để hắn có cơ hội đào tẩu.”

Không nghĩ tới một lần chạy trốn này, lại là mười năm.

Bạch Tích Vân từ chờ mong dần dần biến thành tuyệt vọng.

Khi biết được Phong Vô Quá là Ma giáo Giáo chủ, y cũng không kinh ngạc, bởi vì mỗi người đều có bí mật, Phong Vô Quá cũng chưa từng nói dối hắn.

Nhưng dần dần mọi người đều nói Ma giáo đã thay đổi tân Giáo chủ, bởi vì Phong Vô Quá đã chết trong trận chính tà đối lập.

Bạch Tích Vân trong đoạn thời gian ấy sa đọa quá mức, cả ngày chỉ chìm trong một màu đen thẳm, cuộc sống trừ bỏ rượu vẫn là rượu.


Đột nhiên lại có vài người đồn đãi Phong Vô Quá không có chết, chỉ ẩn cư ở nơi nào đó, lại dạy ra một đồ đệ tên là Bao Vân Trường.

Bạch Tích Vân rốt cục đả khởi tinh thần, y biết không thể chỉ ngồi chờ chết, muốn bức tên sợ phiền phức Phong Vô Quá này ra, sẽ phải bắt đầu từ hai đồ đệ của hắn.

Vì thế…… đã lập nên câu chuyện xưa này.

Lại nói ngày ấy sau khi Đông Phương giáo cùng Bao đại hiệp rời đi, Bạch Tích Vân chậm rãi đến nơi Đông Phương giáo chủ nói.

Phồn thịnh hoa cúc, cao thượng như người nọ.

Nhìn thân ảnh bận rộn trước mặt, Bạch Tích Vân lúc này đầu óc trống rỗng, lời dạo đầu nhiều năm trước nghĩ đến đều đã quên.

Hắc, đã lâu không gặp.

Nhiều như vậy năm, ngươi có nhớ ta không.

Ngươi sống thế nào.

Những câu đó không phải là thứ có thể sử dụng lúc này.

Phong Vô Quá vừa tưới xong nước cho cây, xoay người đã bị ai đó ôm vào trong ngực.

Người nọ ở bên tai Phong Vô Quá nhẹ nhàng nói:“Ta rất nhớ ngươi.”

Một câu này, dường như đã qua mấy kiếp.

Còn nhớ rõ Phong Vô Quá từng nói qua, hy vọng sẽ có một ngốc tiểu tử xông lầm vào nơi này, hai người bắt đầu một đoạn tình cảm dây dưa.

Đây có tình là đạt thành tâm nguyện không a?

Hết chap 25

[1] Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị

[2] Đào Minh Uyên (Hoa Cúc)

Thu tùng nhiễu xá tự Đào gia

Biến nhiễu ly biên nhật tiệm tà

Bất thị hoa trung thiên ái cúc

Thử hoa khai tận cánh vô hoa

Dịch nghĩa:

Ngày thu hoa nở tựa Đào gia

Dạo bước xem hoa đến xế tà

Chẳng phải niềm riêng yếu mến cúc

Hoa này tàn rụng, chẳng còn hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui