Mấy ngày nay Kì Sam luôn chỉ suy nghĩ một vấn đề, mà vấn đề này hoàn toàn không hề bình thường.
Ngày đó trực tiếp nhìn một màn “bay lượn trên không” khiến hắn sợ hãi không ít, thậm chí hắn còn có điểm tin tưởng lời Đông Phương nói. Ngồi trên ghế sô pha bằng da mềm mại mà không lún xuống, cánh cửa in dấu bàn tay, trong nháy mắt hong khô quần áo ướt sũng….. Thêm vào đó, mấy ngày nay tiếp xúc với nhau,Đông Phương hoàn toàn không biết mọi thứ đồ dùng ra sao, dù là nhỏ nhất. Thật sự khiến người ta khó hiểu.
Theo lý thuyết, nếu mà hồi phục, thì dù là kẻ ngốc cũng không có khả năng đến cả việc cơ bản như lấy nước uống cũng không biết? Huống hồ, cử chỉ lẫn cách ăn nói của hắn vẫn biểu hiện ra là người ứng xử khéo léo. Việc gì đó hắn nếu không biết, chỉ cần nghe Kì Sam giảng giải một lần, ngay lập tức nghe một hiểu mười, từ một mà suy ra ba, lý giải cặn kẽ được điểm ấy. Chỉ như vậy, đủ nói lên rằng hắn thông minh ra sao.
Trên người hắn nhìn lướt qua, giữa chốn hiện đại lại tản mác khí tức cổ điển, thật là một người tài mạo xuất chúng. Nếu nói tinh thần hắn có vấn đề thì quả thật không có sức thuyết phục.
Như vậy, nếu lựa chọn tin vào lời hắn nói, tin vào lai lịch mà hắn giải thích: Hắn trước kia thật sự sinh sống ở thời cổ xưa 400 năm trước, thì mọi hiện tượng quái dị từ trước đến nay toàn bộ đều chưa đánh đã tan, đều trở nên hợp tình hợp lý.
Vì thế liệu có thể không tin vào lí do hắn đến đây: Hắn thật sự là Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết võ hiệp? Một thế giới hoàn toàn hư cấu?
Kì Sam ngồi ở bàn ăn mà không yên lòng ăn cơm, lòng dạ vẫn còn rối bời về thân phận của người đang ngồi đối diện kia.
“Kì công tử, cơm này không hợp khẩu vị sao?”
” Sao? ” Kì Sam ngẩng đầu, chính mình đã buông bát từ khi nào, lại thấy Đông Phương đang nhìn, bởi vậy hướng hắn cười cười: ” Không, lần đầu tiên làm cơm, ngươi nấu rất tốt.”
Lúc tan tầm về nhà, Kì Sam theo thường lệ mua luôn đồ ăn để nấu nướng, lại ngoài ý muốn nhìn thấy trên bàn cơm nước thịnh soạn, hương bay ngào ngạt, nhất thời không biết được chuyện gì xảy ra. Dọn đồ ăn ra bàn xong xuôi, Đông Phương đúng lúc đấy bưng đồ ăn cho mèo đi vào phòng bếp, Thịt Viên theo sát chân hắn, nhìn không chớp mắt vào bát thức ăn. Đông Phương nhìn thấy Kì Sam, liền đặt bát thức ăn xuống cho Thịt Viên tự xử, bước vài bước tới chỗ người nọ.
” Cơm đã làm xong, có thể ăn.”
“Ngươi làm?”
Đương nhiên là gật đầu.
Kì Sam biết mình hỏi câu rất ngu ngốc, trong nhà có mỗi mình và Đông Phương, chỉ hai người, chẳng lẽ do Thịt Viên làm chắc…. Chẳng qua Đông Phương thực sự không biết sử dụng mấy đồ điện gia dụng, như vậy mà có thể nấu nướng tươm tất, khó trách khiến hắn thấy kinh ngạc.
“Ta chỉ dựa theo những gì công tử làm ngày thường, nếu không vừa ý, công tử không cần ngại, cứ nói thẳng, để lần sau làm tốt hơn.”
Nhớ đến phòng khách vừa bước qua, so với buổi sáng khi hắn đi thì giờ sạch sẽ tinh tế hơn rất nhiều, hiển nhiên có người đã sửa sang lại.
” Mấy việc nấu cơm quét tước vặt vãnh này cứ để ta làm, dù sao sống một mình, đều đã làm cả.”
” Công tử suốt ngày đi làm sớm tối đã vất vả rồi, ta nếu ở lại đây, việc nhỏ trong nhà đáng ra nên chia sẻ cùng làm mới đúng.”
Hắn tự mình nấu cơm chẳng qua là do không nuốt nổi thức ăn hàng quán kém chất lượng, gạo ăn cảm giác thô như chưa được giã kĩ, hơn nữa chỉ cần rửa sạch xoong, ấn nút là có thể ngồi chờ ăn, sức lực tiêu phí coi như chẳng có. Còn quét tước thì cũng như là tập thể dục mà thôi, nhất cử lưỡng tiện.
Nếu chỉ vì tính “kén cá chọn canh” của cá nhân mà làm cho cái người khí chất siêu nhiên, thanh sạch không nhiễm bụi trần- Đông Phương – ngày ngày chui phòng bếp vì hắn nấu nấu nướng nướng, rồi thì lau dọn, hút bụi, quét tước phòng ở….. Chỉ là tưởng tượng thôi mà Kì Sam đã cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.
” Thật sự không cần đâu. Hơn nữa, ngươi cũng không hiểu những thứ này.
” Mấy ngày gần đây ta học được rất nhiều, có thể lo liệu được.” Hắn nhìn Kì Sam, thấp giọng nói: ” Kì công tử, ta rất thật cao hứng vì có thể làm cho ngươi những việc này đó.”
Học được rất nhiều? Kì Sam thoáng suy tư, gần đây chỉ cần hắn có ở nhà, dù đang làm bất cứ cái gì, Đông Phương đều im lặng mà đứng bên cạnh xem. Đun nóng đồ ăn cũng đi theo, ăn cơm thì khỏi phải bàn, vốn dĩ là cùng nhau. Sau khi ăn xong, quét dọn phòng cũng đi theo, thậm chí cho quần áo vào máy giặt, giặt giũ cũng một bước không rời nốt….. Mới đầu chỉ nghĩ hắn một mình ở nhà nên buồn chán, muốn cùng mình nói chuyện tán gẫu, kỳ quái hắn lại một mực giữ im lặng. Hóa ra là học hắn cách làm việc nhà.
Ra ra vào vào theo Kì Sam nhà trên nhà dưới, trầm mặc nhìn hắn sửa sang ra sao, dùng thứ gì để sửa sang, cũng không lên tiếng quấy rầy. Mà chỉ cần xem qua Kì Sam làm một lần, Đông Phương sau đó liền có thể làm y như vậy, không kém chút nào, có thể thấy được hắn còn quan sát cực kì tỉ mỉ.
Bất quá, câu gì đó cuối cùng hắn nói? Kì Sam bất tri bất giác nhớ lại…..Thật cao hứng? Làm việc đó?
Có cái gì đó dần dần rõ ràng, tơ rối vây quanh bị kéo ra, dần dần lộ ra sự thật bị vùi lấp.
Chỉ là lúc này Kì Sam hoàn toàn không để ý, cho dù nhớ lại, cũng chỉ hiểu theo nghĩa đen bên ngoài: Đông Phương Bất Bại trong sách, dường như đến đây lại cam nguyện buông tha khí thế kiêu hùng xưng bá võ lâm, ngược lại thông tuệ xinh đẹp, toàn tâm toàn ý làm một nữ tử dịu dàng hiền lương?
Hai Đông Phương, nếu cẩn thận suy ngẫm, kỳ thật có nhiều điểm không hẹn mà cùng giống nhau.
Hắn không nghĩ một ý nghĩa khác, cái ý nghĩa trong hai chữ ” cho ngươi” ở trong câu trung gian bị hắn xem nhẹ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...