Hai chân Đông Phương bị đặt dựa vào bàn, chỉ có thể dùng hai tay chống lên mặt bàn để giữ cho thân thể cân bằng, tư thế như vậy chính là bộ dáng hoàn hoàn “rộng mở”, tùy ý cho Kì Sam “ngắt” lấy. Kì Sam cởi quần y xuống, phía dưới hoàn toàn trần trụi tiếp xúc với mặt bàn bằng đá lạnh lẽo, khiến toàn thân Đông Phương khe khẽ run lên.
Hai chân Đông Phương mới chỉ khép vào, ngay lập tức đã bị Kì Sam mạnh mẽ tách ra, đem hai chân chính mình chen vào ngăn cản động tác của Đông Phương, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa sau lưng để trấn an y, còn phía trước vẫn tiếp tục tấn công không ngơi nghỉ.
Lưu luyến hôn trên bờ ngực Đông Phương, rồi sau đó chậm rãi đi xuống, theo ánh sáng nơi ngọn đèn Kì Sam cẩn thận nhìn vào nơi vẫn còn lưu lại sẹo kia, không tưởng tượng nổi làm thế nào lại có thể quyết tâm hạ thủ đến vậy. Trong lòng càng thêm thương tiếc Đông Phương, cúi xuống nhẹ nhàng hôn.
Có lẽ là do việc để ý tới nơi đó mà dâng trào tình cảm, Kì Sam lần này không còn đủ kiên nhẫn an ủi dịu dàng như lần trước nữa. Khi Đông Phương đang chìm trong biển tình, hậu huyệt mới chỉ dung nạp được hai ngón tay, Kì Sam một lần nữa hôn môi Đông Phương, làm dời đi lực chú ý của y sau đó lập tức xâm nhập vào.
Kinh ngạc xen lẫn đau đớn khiến Đông Phương bật ra tiếng, cắn vào khóe miệng Kì Sam.
Kì Sam nhanh chóng vòng qua eo y giúp y chống đỡ thân thể, hai chân Đông Phương buông thõng giữa không trung lại bởi va chạm của mặt bàn lẫn va chạm trong cơ thể mà lay động liên tục, khiến máu ở hai chân Đông Phương không thể lưu thông, lòng bàn chân trở nên lạnh lẽo. Kì Sam cầm gan bàn chân xoa bóp vài lần, để cặp chân thon dài ấy quàng qua lưng chính mình, càng giúp cho Kì Sam thêm toàn lực chiến đấu.
Chiếc bàn vì động tác của hai người mà khẽ rung lên, đồ sứ trên bàn đá kêu leng keng, bàn chân mà sát với mặt bàn cũng phát ra tiếng. Hòa lẫn với tiếng thở dốc của Kì Sam, tiếng của Đông Phương lúc trầm thấp, lúc lại cao vút do rên rỉ khó nhịn…..Quả thật có thể so sánh với hòa âm hoa lệ.
Luật động vừa sâu vừa chặt chẽ lại liên tục không ngừng như vậy, cuối cùng tới khi thân thể Đông Phương co rút, cắn nát khóe môi Kì Sam thêm lần nữa, Kì Sam mới bắn thẳng vào nơi tư mật, chất lỏng màu trắng theo động tác rút ra mà nhỏ thành giọt trên mặt bàn, tạo nên hình ảnh dị thường dâm mĩ.
Dù gì cũng là bàn ăn, Đông Phương không thể coi như là giường mà thả lỏng cơ thể nằm xuống được, thân thể yếu ớt đến độ không có Kì Sam đỡ thì bản thân chẳng thể bước đi, đành phải ngồi tại nơi này, dựa vào lòng Kì Sam, ổn định lại hơi thở.
“Mệt như chết thế sao?”
“Không sao.” Đông Phương lười biếng trả lời, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Kì Sam cảnh cáo: “Cậu không được làm nữa.”
“Được, yên tâm đi.” Miệng thì đáp ứng, nhưng khóe mắt Kì Sam còn đang liếc tới cái đống đo đỏ ở góc bàn ăn, lợi dụng lúc Đông Phương không chú ý liền giơ tay cầm lấy cái nhỏ nhất, đút vào hậu huyệt còn chưa khép kín kia.
“Cậu không tuân thủ lời hứa!”
“Anh cứ bình tĩnh xem nào, cái thứ nhỏ như thế sao lại là của tôi được.”
(Tiểu Dạ: *ôm mặt rú* Mất dạy quá rồi ~~ Oa oa oa oa ~~~)
Đông Phương nghi ngờ nhìn hắn, đem lực chú ý tập trung vào nơi bên dưới, bởi vì khẩn trương nên tạo thành co rút, ngược lại làm cho thứ bên trong tiến vào càng sâu. Vật thể lạnh như băng lại thô ráp ấy bị giữ lại trong tràng đạo, khiến một người chưa từng biết sợ hãi như y lần đầu tiên để lộ ra nét hoang mang trên mặt, thân thể cũng hơi hơi run rẩy.
“Thứ đó…..Là cái gì?”
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm đau anh đâu. Xem nè, là cái này.”
Bên góc bàn ăn là thứ màu đo đỏ, chính là ô mai mà Kì Sam lúc nấu cơm thấy khát đem ra từ tủ lạnh, giờ vẫn còn lành lạnh.
Kì Sam cầm một viên ô mai đến trước mắt Đông Phương, bỏ vào miệng mình nhai vài cái, sau đó hôn lên đôi môi của y, đem viên ô mai chua chua ngòn ngọt ấy đẩy vào miệng y, giống như trao đổi mỹ vị. Đến thở dốc cũng còn khó khăn, lưỡi trong miệng cứ bị cuốn lấy không buông, Đông Phương chỉ còn cách nuốt viên ô mai xuống, dòng nước đỏ tươi từ khóe miệng y chảy dọc xuống cần cổ, mê hoặc khôn cùng.
Nơi huyệt khẩu vẫn còn tồn tại một viên ô mai. Đông Phương nghiêng người dựa vào Kì Sam, tư thế như thế càng tiện cho Kì Sam táy máy tay chân.
“Cậu còn muốn nữa?” Đông Phương giáo chủ cắn răng, ngữ khí hàm chứa tức giận, chỉ là sau khi trải qua hoan ái, thì thanh âm thật sự thiếu tính thuyết phục, ngược lại trở nên giống như là oán thán nũng nịu.
“Muốn tôi ngừng, thì gọi một tiếng cho tôi nghe?”
“Kì Sam…………….”
“Không đúng nhé.” Kì Sam dùng sức trên tay đẩy vào một cái, viên ô mai thứ hai đã lọt vào hậu huyệt. Không những thế còn cố ý đến gần hôn lên vành tai Đông Phương, trầm giọng khiêu khích y:”Còn một viên nữa, anh biết thứ tôi muốn nghe mà.”
Đối mặt với sự uy hiếp của viên ô mai thứ ba, Đông Phương do dự trong chốc lát mới kêu một tiếng nhỏ xíu:”………Phu quân.”
Không cần phải nói cũng biết đáp án này chỉ có chuẩn không cần chỉnh, cơ mà ô mai vẫn cứ tiến vào.
“Ngươi giỡn, đùa bỡn bổn tọa!”
Lần này thì đến thanh âm Đông Phương cũng trở nên nghẹn ngào, khóe mắt ầng ậc nước, đôi mắt đẹp trợn lên. Bàn tay nắm chặt lấy quần áo Kì Sam, thân thể dung chứa ngoại vật như vậy, ngay cả khẽ động cũng không dám.
“Tôi có nói dừng, nhưng không nói sẽ dừng cái gì mà, thế nên sao có thể gọi là đùa giỡn được chứ.” Kì Sam ôm y đứng xuống sàn nhà, sửa sang lại quần áo cho y, chỉnh lại vạt áo.
“Cậu không lấy ra sao?”
“Uh, rất nhỏ, tạm thời không lấy ra cũng không sao.” Kì Sam nói như đúng rồi.
“Còn quần……”
Hạ khố Đông Phương vẫn còn lẻ loi nằm tê tái dưới sàn nhà, coi bộ Kì Sam thật sự không định mặc lại cho người ta rồi.
“Trong nhà đâu còn ai, hơn nữa còn vạt áo dài như vậy để che mà.” Tự mình Đông Phương không thể đứng vững, Kì Sam liền ôm y ra ngoài phòng khách, vừa đi vừa dặn:” Không được lợi dụng lúc tôi không chú ý mà tự mình lấy ra, nếu để tôi phát hiện là sẽ phạt anh đó.”
Cái động tác kia rõ ràng vô cùng ôn nhu, vô cùng dịu dàng chăm sóc người yêu, cứ như là bạn trai tốt, nửa điểm cũng không có tí gì là đùa bỡn cả. Cảm giác thấy Đông Phương ở trong lòng mình nghe xong, thân thể khẽ co rúm vào, khiến Kì Sam không nhịn được bật cười thành tiếng, trong lòng thì cẩn thận suy xét: Có phải mình đùa hơi quá trớn không nhỉ?
Để Đông Phương xuống sôpha mềm mại xong xuôi, Kì Sam quay trở lại phòng bếp dọn dẹp tàn cục của cái bàn.
Không biết Thịt Viên từ đâu chui ra, lon ton chạy đến cạnh bên cạnh Đông phương, nhún nhún mình hướng sôpha nhảy. Cả thân hình đổ ập vô người Đông Phương, lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, nằm lim dim bên đùi y nghỉ ngơi thư giãn.
Thứ không chút tiếng động từ trong cơ thể đã khiến y lo âu thì chớ, giờ lại thêm sức nặng bên trên đùi mình đè xuống như vậy…….Cho tới bây giờ người trăm trận trăm thắng, càn quét vô lâm Đông Phương giáo chủ y, lần đầu tiên trong đời được nếm trải trạng thái đứng ngồi không yên.
30 phút sau —
Kì Sam đi gấp quần áo giặt ban sáng, không cần treo thì gập lại gọn gàng, sơ mi dễ nhăn thì lấy bàn là ủi cho phẳng.
Bình thường việc này có thêm cả Đông Phương cùng làm, nhưng mà lúc này, người nọ còn đang cố gắng ngồi im không nhúc nhích, không dám xê dịch trên sôpha tí milimet nào. Thịt Viên vẫn đang nằm trên đùi y, thỉnh thoảng lại không nằm yên mà ngo ngoe vài cài, xòe móng vuốt cào cào vài cái, rất không an phận.
Một tiếng sau —
Kì Sam cầm quyển sách ngồi bên cạnh Đông Phương, nhìn trông rất chăm chú, hoàn toàn tập trung, dường như đã quên mất người bên cạnh mình đang không được tự nhiên, đang liên tục dùng ánh mắt xin sự giúp đỡ của hắn.
Đến cả hô hấp mà Đông Phương cũng không dám dùng sức, thái dương bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hai gò má cũng trở nên ửng hồng.
Đông tác cho dù yên lặng, không có nghĩa là thân thể cũng ngưng hết mọi cảm giác. Cho dù cố duy trì y nguyên một tự thế, thì bên hông cứ liên tiếp nảy lên từng đợt tê dại hòa với từng đợt mãnh liệt không thể khống chế cứ nảy lên trong lòng, không ngừng khiêu khích sự nhẫn nại nơi y.
Cứ mỗi lần thở dốc kéo theo cử động cơ thể, khiến cho mật huyệt co lại chạm vào ba viên ô mai. Cái thứ bên ngoài cứng như sấu, đồng thời lại phủ đầy lông tơ mảnh nhỏ, bị thứ đó không ngừng ma sát trong nội bích mẫn cảm mềm mại chặt chẽ như thế, khiến vài lần đôi môi Đông Phương đang mím chặt không kìm được thốt ra vài tiếng rên rỉ.
Sự khoái cảm ấy chậm rãi kéo dài gần một tiếng đồng hồ, từ nãy đến giờ bị giày vò, rốt cuộc Kì Sam cũng đưa tay ra lau đi mồ hôi trên mặt Đông Phương, đụng vào làn da vốn đã nóng bừng giờ lại thêm sôi trào hơn nữa.
“Sao lại nhiều mồ hôi thế này, nóng đến vậy sao?”
Kì Sam ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Đông Phương, cuối cùng bàn tay càng trượt xuống, theo cổ áo vói vào trong quần áo. Giống như như có như không mà kích thích khối thân thể xinh đẹp này phải bốc cháy, không chỉ dùng ngón tay trêu đùa điểm nhỏ nhô lên, mà còn cố ý để đầu Đông Phương tựa vào vai mình, khiến y không thể không ngồi sâu xuống sôpha, đè ép huyệt khẩu. Đồng thời vừa hôn lên cần cổ y, lại vừa hướng bên tai y khẽ thổi.
Đông Phương khé cựa mình né tránh, chẳng ngờ động tác ấy khiến cho hậu huyệt co rút lại một chút, làm cho ô mai chui sâu vào bên trong.
“Ân ư…..”
Vì mấy viên ô mai mà không nhịn được khoái cảm, chuyện này quả thật làm cho Đông Phương từ biểu tình đang nhẫn nhịn bỗng chốc chuyển thành khó xử, hai mắt dần mờ mịt nước, dâng lên nơi khoé mắt nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu rơi xuống.
Kì Sam tuy rằng có đôi khi không nhịn được mà muốn trêu chọc Đông Phương, nhưng chưa bao giờ quá trớn, cố tình không biết phải trái cả. Nhìn thấy y khó xử đến vậy, lập tức dừng lại hết thảy mọi động tác. Kì Sam là ngồi chính giữa sôpha, Đông Phương thì ngồi ngay bên phải, thấy bộ dáng y như vậy, vội vàng vòng tay ra đằng sau lưng người nọ, ôm y vào lòng an ủi.
“Đừng khóc, không thoải mái thì cứ nói cho tôi biết.”
Một loạt động tác liên tiếp như vậy không thể tránh được sự ma sát trong cơ thể, Đông Phương hai mắt đẫm lệ từ trong ngực hắn ngẩng lên, đáng thương cầu xin:” Lấy nó ra đi…..Ta không muốn.”
Tuy mỗi lần trước mặt Kì Sam đều dịu dàng mềm mại, nhưng chung quy mà nói thì Đông Phương giáo chủ vẫn luôn kiêu ngạo như xưa. Nói ra cái điều xấu hổ ấy, khiến y cũng tự thấy hoảng sợ với chính bản thân mình.
Hôn lên đôi môi còn chưa hết sưng đỏ, hai tay Kì Sam quàng qua người bên cạnh, đem chân mình đặt xuống, ôm lấy đầu gối y cùng đùi đặt lên trên sôpha mềm mại, tư thế này khiến cho nửa người Đông phương ở trên ghế, bộ vị trung gian toàn bộ đều phơi bày, hơn nữa còn là hoàn toàn rộng mở.
(Tiểu Dạ: có ai không hình dung được tư thế kg a? Theo ta nghĩ thì là mà anh Sam ngồi ở sôpha, còn cho mỹ nhưn ra ngoài, mặt đối diện vs mặt anh ấy.)
Xốc vạt áo lên, ngón tay Kì Sam theo hạ thân trần trụi kia tiến vào huyệt khẩu đang muốn khép kín, làm cho hậu tràng dàn cứng ngắc trở nên mềm mại, cũng đồng thời khiến thứ bên trong thêm đi sâu xuống dưới.
“Nhanh vậy sao, nó sẽ không nát chứ?”
Đối diện với câu hỏi ân cần của Kì Sam, Đông Phương xấu hổ vô cùng, quay mặt đi, cắn chặt răng chịu đựng tiếng rên rỉ. Đối với tình trạng trước mặt cũng như tư thế này của mình cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Cứ thoải mái, rất nhanh như vậy là tốt mà.”
Gập tay lại, đốt ngón tay gấp khúc kéo căng nội bích, dẫn đường cho viên ô mai dần dần đi ra. Điều này khiến Đông Phương dù đã tự mình vừa trải nghiệm bị vật cứng chèn vào tràng vách cũng vẫn thấy sợ hãi, hơn nữa tốc độ so với lúc đầu thì nhanh hơn rất nhiều, tự nhiên cảm giác cũng sẽ mạnh hơn, giống như nơi kia có thể bị cắt qua bất cứ lúc nào.
Cực hình dài đằng đẵng rồi cũng qua đi, theo hai tiếng vang nhẹ, hai viên ô mai đã nằm gọn trong tay Kì Sam. Bản thân hắn cũng bởi vì vẻ mặt mê loạn của Đông phương mà bắt đầu có cảm giác, cảnh đẹp trước mặt như vậy, chịu được phỏng chừng sẽ chẳng phải là nam nhân bình thường.
(Tiểu Dạ *ngoáy mũi* anh vốn không còn là nam nhân bình thường nữa mà =..=)
“Xem ra còn một viên cuối cùng đành nhờ anh tự mình cố gắng rồi.”
Cố ý xấu xa dọa người nọ, lại còn giả vờ mặt nhăn mày nhíu, Kì Sam tỏ vẻ rất chi là khó xử. Mặt khác, viên ô mai kia tuy rằng nhỏ nhất, nhưng vị trí cũng là đang ở nơi sâu nhất bên trong. Nhìn qua thì có vẻ khó giải quyết, nhưng chắc chắn không thể gây ra bất cứ nguy hiểm gì được.
Nước mắt ủy khuất rốt cuộc rơi xuống, Đông Phương tóm lấy bả vai Kì Sam, bất lực nghẹn ngào đứng lên: “Kì Sam,ta….Cậu giúp ta……..”
“Ngoan, đừng khóc.” Kì Sam hôn lên dòng nước mặt trên mặt y, bàn tay vỗ vỗ an ủi người nọ: “Tôi sẽ giúp anh, không cần phải sợ.”
Một bàn tay giữ nguyên ở phía sau lưng đỡ lấy Đông Phương, một tay khác trêu đùa vật nhỏ mẫn cảm, dùng răng nanh khẽ cắn lên xương quai xanh tinh xảo, mượn nó để một lần nữa khơi mào tình dục cho Đông Phương làm cho y dời đi lực chú ý.
“A…..”
Rồi đem phân thân ngẩng cao của mình đâm vào mật huyệt, đầu tiên hậu huyệt nhợt nhạt co rúm, sau đó từng chút một thẳng tiến nơi tư mật sâu trong. Thẳng đến khi đỉnh phân thân chạm vào viên ô mai, thì lại chỉ hơi hơi lui về phía sau, ước lượng khoảng cách rồi thong thả tiến vào, bảo đảm khi dùng lực cũng sẽ không khiến nó làm thương tổn đến Đông Phương.
“Ư……Ân a!”
Hiển nhiên tính khí nóng rực mạnh mẽ này so với viên ô mai thô ráp lạnh như băng làm Đông Phương thấy an toàn hơn nhiều lắm. Vẻ mặt y không mang theo chút hoang mang sợ hãi, khóe mắt vương mị tình, tiếng rên khàn khàn đầy quyến rũ hòa cùng với sự ngọt ngào như được lấp đầy trong biển tình.
Đông Phương như vậy kích thích lý trí ít ỏi còn lại trong đầu Kì Sam, hôn lấy người kia đầy mãnh liệt dồn dập, nhưng lại không nhịn được xâm nhập tới đỉnh, khiến Đông Phương không kịp phải thốt lên tiếng kêu sợ hãi.
“A……Đau! Không,, đừng như vậy.” Đông Phương lắc đầu quầy quậy, chẳng màng đến lòng tự trọng mà cố gắng nín nhịn sự xấu hổ, nếu là bình thường sẽ tuyệt đối không bao giờ có thể dùng giọng điệu mềm mại cầu xin như vậy: “Quá sâu a, không thể………”
Kì Sam ôm chặt cái người đang giãy dụa kia, cảm giác được thứ rời khỏi theo hắn là viên ô mai quái ác giờ trượt xuống huyệt khẩu. Ngón tay vẽ thành hình dáng của vật nhỏ phía sau, Kì Sam nhất thời bổng nổi tên tính xấu, không kìm được muốn trêu đùa người kia.
Dường như là vừa nãy bị làm cho sợ hãi, Đông Phương căn bản không phát hiện viên ô mai khiến y lo lắng kia đã được Kì Sam lấy ra.
Cánh tay ôm Đông Phương hơi hơi lỏng ra, Đông Phương sớm đã bị ép đến không chút sức lực, theo xu thế buông người xuống khiến phân thân Kì Sam lúc đầu dừng ở cửa vào giờ nhét vào cơ thể. Sự đâm sâu kịch liệt ấy làm tăng khoái cảm thêm mấy chục lần, trong nháy mắt dũng đạo bị lấp kín run rẩy không thôi, điểm mẫn cảm bị mạnh bạo va chạm đồng thời, đầu ngực cũng bị ngón tay Kì Sam xoa nắn.
Kích thích lớn như vậy khiến giọng điệu Đông Phương ngày càng trở nên nghèn nghẹn:” Đừng như thế……..Xin cậu….”
“Khó chịu ư?” Kì Sam dừng lại, vươn tay quệt đi vài sợi tóc dài ướt sũng mồ hôi dính vào làn da Đông Phương.
Động tác trước sau đều dịu dàng như một, Kì Sam tuy thỉnh thoảng nổi hứng đùa ác, nhưng tuyệt đối không bao giờ làm gì thương tổn đến Đông Phương. Dù bất cứ khi nào, đều để ý chăm sóc y.
Cái vấn đề đáng xấu hổ như vậy đương nhiên Đông Phương sẽ không trả lời, đành giống như cô vợ nhỏ bị trêu đùa dựa vào lòng Kì Sam, đem mặt chôn trong bờ vai hắn, lặng im không ư hử câu gì.
Nếu vợ kháng nghị, Kì Sam đương nhiên sẽ sửa đổi. Không nhanh không chậm thong thả tiến vào, mà lực đạo không nặng không nhẹ giống như mát xa, tiết tấu luật động mãi đến cuối cùng mới nhẹ nhàng xẹt qua điểm mẫn cảm kia một chút. So với sự đánh chiếm mãnh liệt lúc nãy, thì sự dịu dàng này với người nào đó đúng là sự tra tấn ngọt ngào.
Con người Đông Phương luôn mang biểu hiện như cô gái hay ngượng ngùng, mặc kệ đã làm bao nhiêu thứ, thì trước mặt Kì Sam vĩnh viễn có vẻ xấu hổ thẹn thùng, trừ khi bị Kì Sam trêu chọc, còn nếu không sẽ chẳng bao giờ làm mấy động tác ẩn chứa hàm ý mong muốn đòi hỏi cả. Lúc này y trông mong nhìn Kì Sam, cúi đầu nói một tiếng:”Cậu nhanh lên……”
Kì Sam kinh ngạc nhìn sự xấu hổ sâu trong đáy mắt y, nghi ngờ bản thân có lẽ nào nghe nhầm hay không, trước đây Đông phương hướng hắn chỉ có kêu dừng lại, chứ chưa có bao giờ giục hắn như vậy đâu. Khó trách hắn tin không nổi:”Anh vừa nói cái gì à?”
Mặt Đông Phương đỏ bừng như nước sôi, giấu không được, đơn giản dâng đôi môi mình lên hôn miệng Kì Sam, mang thân thể nóng như lửa của mình cọ cọ lên người Kì Sam. Khoái cảm tê dại một đường từ sau huyệt chạy lên sống lưng, Kì Sam không cho y giải tỏa, đành phải tự mình làm.
Đồ ăn dâng tận miệng, Kì Sam vô cùng hài lòng. Đông Phương của hắn vốn khờ dại hay xấu hổ khiến hắn cũng tự nhiên sợ làm tổn thương y, chẳng qua khó mà có được lần nhiệt tình thế này, cũng chưa từng lần nào phong tình như thế, bộ dạng này khiến Kì Sam cũng cực yêu thích.
“Anh không nói rõ ra, tôi sao biết anh muốn gì được, vậy làm thế nào đây?”
Đông Phương trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu không nhìn người kia, giọng mũi nồng đậm chứa đầy ý tứ làm nũng:”Cho ta……”
Dù sao cũng mất hết mặt mũi rồi, nhưng ít nhất trong lời cầu hoan, hay lúc này đây cũng không còn được bộ dáng thanh lãnh thường ngày. Hiện giờ y thầm nghĩ mau chấm dứt cái tình hình dai dẳng này, còn để lâu thì không chừng Kì Sam lại nghĩ thêm ra mấy cái trò đáng xấu hổ gì gì nữa.
“Duy trì tư thế này lâu sẽ làm chân anh khó chịu, chịu ta lên phòng nhé, được không?”
“Ừ.”
Hai chân vẫn quàng qua lưng Kì Sam, bên trong cơ thể vẫn gắt gao bao vây phân thân của hắn, theo từng bước từng bước chân của Kì Sam mà nội bích bị ma sát một chút, hai viên nhỏ kề sát quần áo Kì Sam đang sưng lên đỏ hồng, theo thân thể bị ôm lấy trượt lên xuống mà không ngừng cọ xát vào lớp vải dệt thô ráp của đối phương, rất nhanh đã sưng đỏ thành một mảng.
Phòng ngủ ở trên tầng, bước đến chân cầu thang, Kì Sam chẳng hề buông Đông Phương ra như dự đoán, mà ngược lại ôm lấy bước càng nhanh. Đông Phương không nén nổi kinh ngạc nhìn về phái hắn, Kì Sam nở nụ cười dịu dàng, trầm giọng bảo:”Muốn ôm sát một chút.” Sau đó quyết đoán bước lên.
“Ách a……” Đông Phương kêu lên một tiếng ngân vang, đem mặt vùi thật sâu vào lồng ngực Kì Sam.”Cho ta xuống đi.”
“Cho xuống là muốn tự mình đi sao? Không nói đến việc nhấc chân đi lên cầu thang, anh có xác định là mình đứng được hay không?” Kì Sam vừa nói, vừa buông tay cho Đông Phương rơi xuống một chút, phân thân chực chờ chuẩn xác đâm trúng mẫn cảm trong cơ thể y, Đông Phương cả người khe khẽ run lên, bám chặt lấy Kì Sam, không dám thả lỏng.
Trọng lượng thân thể dồn xuống, hơn nữa mỗi lần Kì Sam nhấc chân đều dẫn tới lực đạo chèn lên, so với bất cứ lần hoan ái nào trước đây đều sâu nhập mãnh liệt hơn rất nhiều, lặp đi lặp lại như vậy cứ như tra tấn Đông Phương vậy. Mỗi lần y hơi tụt xuống Kì Sam đều ôm lấy, bước một bước lên cầu thang đồng thời thêm một lần nữa áp chế thân thể y, chỉ trong hai mươi mấy bậc ngắn ngủi đã làm cho Đông Phương nức nở không ngớt, không nói nổi ra lời, chỉ có thể quẩn quanh rên rỉ.
Đến phòng ngủ nơi giường lớn mềm mại lại là một hồi kịch chiến.
Tình hình trên đây vẫn không thay đổi mấy, Kì Sam tiếp tục chơi ác biến hóa mọi góc độ, ỷ vào việc Đông Phương là người tập võ sẽ mềm dẻo hơn người bình thường, không ngừng thay đổi đủ loại tư thế, đem giáo chủ đại nhân như tảng thịt bò lăn qua lăn lại, một tấc cũng không tha.
Sau đó lợi dụng việc tắm rửa để vừa tắm táp vừa hưởng thụ “ăn” món tráng miệng, Đông Phương sớm đã không còn sức để chống cự, chỉ có thể thỉnh thoảng thốt ra vài tiếng thở dốc vụn vặt, phải dựa vào cái ôm của Kỳ Sam mới không chìm trong nước.
Trong lúc đó có vài dòng nước màu đỏ theo sự tiến ra của Kì Sam chảy ra, trôi nổi trên mặt nước, bên trong còn lẫn vài vụn nâu nâu, rõ ràng đó chính là từ quả ô mai bị bỏ vào dũng đạo chật hẹp mới nát ra như vậy.
Kì Sam thì thầm bên tai y:”Ô mai ngọt không?”
“Hừ…..” Đông Phương giáo chủ lườm hắn một cái, đáng tiếc là chẳng có lấy nổi tí lực sát thương nào, mà trông giống kiểu hờn dỗi của người yêu hơn thì có.
“Tôi nếm lâu đến vậy, vẫn thấy chúng…..ngọt không bằng anh.”
Kì Sam nâng cằm người nọ lên, buổi tối hôm nay hai người họ không biết đã hôn biết bao nhiêu lần. Ở trong nước mãnh liệt co rúm rồi một lúc sau, cùng với tiếng động càng lúc càng lớn, cuối cùng lại chiếu vào tràng đạo nóng hổi sâu trong.
“A…..” Đông Phương nhanh chóng bám chặt vào lưng Kì Sam, một lúc lâu sau khi dư vị dần tan, y mới yếu ớt mở miệng:”Kì Sam, ta mệt muốn chết.”
“Ừ, tôi biết. Anh cứ nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh tẩy rửa sạch sẽ rồi ôm anh về giường ngủ nhé?”
Đông Phương mơ mơ màng màng mỏi mệt gật đầu đồng ý:”Được.”
Nhìn người yêu dấu của mình say ngủ, Kì Sam cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán y. Phóng ra thêm lần nữa dưới làn nước ấm áp, rồi mới nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho Đông Phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...