Hai người lại một phen nhu tình mật ý, Đông Phương Bất Bại phóng ngân châm đánh xỉu Dương Liên Đình, cùng Dương Phàm đi vào phòng trong. Dương Phàm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, hắn đi theo sát phu nhân vào trong phòng. Đông Phương Bất Bại nhưng lại ngăn hắn lại, nói: “Không có nửa điểm quy củ!” Sau đó, đóng cửa lại.
Dương Phàm khó hiểu, gõ gõ cửa, nói: “Cho ta vào với! Ngươi làm sao vậy?” Hắn thật sự nghĩ không ra, trước đây có thể ra vào phòng tự nhiên, sao bây giờ lại không cho vào. Gõ hồi lâu, nhưng chẳng có ai để ý đến hắn, hắn cũng không dám xông vào, chẳng thể làm gì khác hơn là đặt mông ngồi xuống, tự suy xét đây là chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ, là người yêu rồi thì không thể vào trong?
Đúng là một tên siêu siêu siêu ngốc! Lại nói Đông Phương Bất Bại vào phòng, nghe tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng lại, mới cười mắng một câu. Y và Dương Phàm không giống nhau. Dương Phàm từ nhỏ đã được sư phụ dạy dỗ, đối với quy củ và các thứ vân vân không hiểu rõ lắm. Đông Phương Bất Bại hiểu nhiều lắm, cũng biết được, ngày xưa Dương Phàm làm hái hoa tặc, cho rằng tùy tiện vào phòng là đương nhiên. Hôm nay, Dương Phàm đã cũng y tâm đầu ý hợp, tất nhiên không thể tiếp tục làm tên đăng đồ tử đó nữa, cần phải biết mấy quy củ phép tắc này.
Dương Phàm một mình ngồi bên ngoài nhàm chán, dứt khoát trèo lên cây, thấy phu nhân ở trong phòng tắt đèn. [R: trèo cây… bộ là hầu tử thật hả…T.T] Hắn nhoài người nhìn tên Dương Liên Đình nằm bẹp trên bàn đá, lập tức bẻ một đoạn cành cây, sau đó ném vào Dương Liên Đình. Dương Liên Đình bị đập trúng cái ót, nhưng vẫn nằm bẹp ra đấy không tỉnh. Dương Phàm không cam lòng, tưởng là ném nhẹ quá, lại bẻ thêm một cành cây ném tiếp. [=)))))))))]
Dương Liên Đình bị đánh cho tỉnh, nhìn qua nhìn lại, nhưng không thấy người. Buổi tối mờ mịt, hắn cũng không chú ý mấy cành cây. Hắn chỉ tưởng rằng mình mệt quá nên ngủ thôi, lười nhác duỗi thắt lưng, hắn đã đợi nhiều ngày như vậy, hơn nữa ngủ trên bàn đá làm xương sống rất đau nhức, trong lòng sớm bất mãn, nghĩ tới muộn như thế này rồi cũng không ai biết, hùng hùng hổ hổ nói: “Yêu nhân kia, cũng không biết chạy đến chỗ nào rồi, làm hại lão tử phải ở đây chờ lâu như vậy. Ta thấy y đúng là không biết điều, đến lúc đó lão tử cũng không thèm để ý đến y, xem ai mới là người khổ chịu!”
Kỳ thật hắn bất quá cũng chỉ là nói miệng thế thôi, nào dám làm thật, dù sao bây giờ thế lực của hắn cũng sớm bị tước đi hơn một nửa, chỉ chờ còn cách chờ Đông Phương Bất Bại trở về, hảo hảo lấy lòng y, đoạt lại quyền lực, nào dám lạnh nhạt với y. Nhưng hắn đâu thể ngờ đến, toàn bộ lời này đều bị Đông Phương Bất Bại nghe thấy. Đông Phương Bất Bại ở trong phòng, nét mặt vốn đang mang mấy phần cười, y lúc này đang thương Dương Phàm ở bên ngoài chịu lạnh, nghĩ qua một lúc lại cho hắn vào. Nhưng không nghĩ tới, mới vừa đi tới cửa, thì nghe được loại lời nói thế này. Y cũng biết đây là thanh âm của Dương Liên Đình, y vốn đang nhớ kỹ chuyện cũ, nghĩ muốn bắt Dương Liên Đình đền bù một chút. Nhưng nghe xong mấy lời nói này, hận ý trong lòng y lại dâng cao.
Y sợ nhất chính là bí mật của mình bị bại lộ, hận nhất chính là vì vậy mà bị người khác xem thường. Đến hôm nay, lời này bị Dương Phàm nghe thấy sẽ biết được vài phần bí mật của mình không nói, chỉ là ngữ khí này của Dương Liên Đình đã quá đủ làm y oán hận. Nhưng bây giờ Dương Phàm đang ở bên ngoài, y nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nếu là đi ra ngoài, thân phận mình sẽ bị bại lộ, nếu không ra, lại nuốt không trôi khẩu khí kia. Đang lúc y trong phòng do dự, Dương Phàm đã chặn ngang Dương Liên Đình.
“Ngươi nói ai?” Dương Phàm nghĩ viện này chỉ có một mình phu nhân ở, cũng là do thằng nhãi Dương Liên Đình này xây dựng, nghĩ là Dương Liên Đình đang ở đây chờ phu nhân. Hôm nay nghe Dương Liên Đình mắng chửi người, hắn cũng đoán được vài phần nguyên do, chắc là thấy chờ lâu quá nên mất hứng chứ gì. Tên này cũng không ngẫm lại, lúc đầu đã bắt phu nhân đợi lâu như vậy! Nghĩ thế, hắn lại vung vẩy tóc, không cần biết đúng hay không, phu nhân bây giờ đã là phu nhân của ta, không còn tý tỳ ty quan hệ gì với thằng nhãi này nữa rồi.
Hắn ngẩn người suy nghĩ, lực đạo trên tay xác thực càng ngày càng nặng, Dương Liên Đình bị hắn bóp cổ, không đủ sức giãy dụa, chẳng làm gì hơn được ngoài cầu xin tha thứ nói: “Này vị huynh đài, ngươi đây là?”
“Ngươi vừa mới nói ai?” Dương Phàm lúc này mới tỉnh, quay đầu hỏi: “Chẳng phải đây là gian phòng của phu nhân hay sao?” Đông Phương Bất Bại tất nhiên cũng nghe được lời này, dừng lại cước bộ. Trong lòng y không yên, không biết có nên đi ra ngoài hay không. Ngay lúc y do dự, chỉ nghe được Dương Liên Đình nói: “Phu nhân? Không không không! Người ở tại nơi này chính là Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Đông Phương Bất Bại!” Dương Liên Đình nghĩ, mình đưa ra tên của ma giáo giáo chủ, người này tự nhiên sẽ sợ hãi vài phần, sẽ có cơ bảo toàn mạng sống cho mình.
“Đông Phương Bất Bại?” Dương Phàm nháy mắt mấy cái, chậm chạp nghĩ, nguyên lai phu nhân vốn họ là Đông Phương a. Đông Phương phu nhân, ân, so ra không lọt tai bằng Dương phu nhân.
Làm Dương Tiểu Ngốc ở bên ngoài rối rắm nghĩ tên họ một lúc, Đông Phương Bất Bại đã đi ra. Y tuy là đi, nhưng trong lòng lại cực kỳ sốt ruột, chỉ sợ Dương Phàm sẽ xem thường y. Y một tay đập một chưởng làm Dương Liên Đình hôn mê, nói: “Ta——–“
Dương Phàm lại chặn đầu, nói: “Không ngờ phu nhân lại là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, thật lợi hại!” Dương Phàm lần đầu rời nhà (xuống núi:D), hơn nữa học đi con đường làm hái hoa tặc, chỉ tìm hiểu chỗ nào thì có nữ tử xinh đẹp thôi, ma giáo là cái gì cũng không rõ lắm, cũng chẳng biết giáo chủ là nam hay nữ.
Đông Phương Bất Bại tâm hơi chuyển, cũng rõ ràng ngốc tử này quả thật không biết chuyện gì xảy ra, cũng yên tâm, nói: “Bên ngoài trời lạnh, ngươi theo ta vào trong đi.” Vừa lại lặng lẽ làm một động tác tay, để hạ nhân lát nữa khiêng Dương Liên Đình đi ra ngoài, tống vào lao. Dương Phàm vốn còn muốn hỏi vài câu, nhưng nghe phu nhân cho phép hắn vào trong, liên cao hứng quên sạch. Chỉ nói: “Ta coi tên Dương Liên Đình này thật là không tốt nha, hắn khẳng định là nhìn ngươi địa vị tài năng hơn hắn nên nịnh nọt ngươi, chờ ngươi để hắn trong lòng rồi thì không thèm quan tâm ngươi nữa. Người như vậy ta thấy nhiều rồi, năm xưa, sư phụ ta có một hồng nhan tri kỷ là thiên kim Hầu phủ, nàng thuận tiện lấy một tú tài nâng đỡ hắn, nào biết tên tú tài kia sau khi làm quan thì đối với nàng không nghe không thấy. Loại người bạc bẽo phụ tín này không đáng để ngươi để trong lòng.” Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “May là ngươi gặp ta.”
Đông Phương Bất Bại kéo hắn vào phòng, nói: “Ngươi thật sự không ngại, ta là ma giáo giáo chủ?”
“Ngươi không để bụng ta là một hái hoa tặc ư?” Dương Phàm kéo kéo tay y, cười nói.
Đông Phương Bất Bại lúc này mới yên lòng, nhưng nghĩ lại, y lại nhớ đến một việc quan trọng khác, suy nghĩ chút, y không có mở miệng nói cho Dương Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...