“Các cục cưng, tắm rửa a! Mau ra đây!”
Dương Bảo Nhi cưỡi trên người Hổ Đầu cao lớn, uy phong lẫm liệt, đắc ý nói không nên lời. Bất quá nếu không nhìn nét cười trên mặt bởi vì hưng phấn chờ mong mà có hơi sáng rực lên, thậm chí ẩn ẩn có chút…….hèn mọn bỉ ổi (?) của nàng, ai cũng sẽ cảm thấy tiểu cô nương cưỡi lão hổ này thực sự rất đáng yêu.
“Húc nhi, Liên nhi, không cần phải trốn a. Tỷ tỷ nhất định có thể tìm được các ngươi. Phụ thân, mẫu thân không có nhà, hết thảy do tỷ tỷ định đoạt. Mau ra đây tắm rửa thơm tho. Tắm rửa thơm tho rồi tỷ tỷ mang các ngươi đi ngủ.”
Hổ Đầu cõng nàng chạy quanh trong sân, thỉnh thoảng cúi đầu dùng cái mũi cực lớn linh mẫn ngửi ngửi.
Đột nhiên, Hổ Đầu phát ra một tiếng gầm lớn, hấp tấp chạy đến một cái thạch động đằng sau hòn non bộ, dùng móng vuốt hình cầu vươn vào bên trong đào a đào.
Chỉ thấy bên ngoài thạch động bị đào ra một cái mông nhỏ mũm mĩm, còn trái đung đưa phải lúc lắc, hiển nhiên là không muốn đi ra.
Hổ Đầu nghiêng đầu chui vào, cẩn thận há miệng dùng hàm răng ngoạm lấy quần yếm trên cái mông nhỏ, sau đó dùng lực khẽ kéo.
Xoạt một tiếng, một tiểu hài nhi mập mập bị Hổ Đầu kéo ra. Tay của nó còn bám lấy một tiểu nam hài khác. Tiểu nam hài kia cũng mặc quần yếm, ôm cánh tay nó rất chặt, cùng nhau lăn ra.
“Ôi.”
“Ôi.”
Hai thanh âm non nớt nhất tề kêu đau.
Dương Bảo Nhi ngồi trên lưng hổ cao hứng vỗ vỗ tay, nói:
“Húc nhi, Liên nhi, các ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tỷ tỷ sao? Ha ha ha……”
Hai tay bé chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười to, bộ dáng kia thấy thế nào……cũng là một tiểu ma nữ.
Tiểu nam hài bị lôi ra trước tóc vàng mắt xanh, bộ dáng khoảng một tuổi, mập mạp mũm mĩm, mái tóc mềm mại màu vàng kim nhạt dán trên cái đầu hình cầu, một đôi mắt lục bích mở to, giống như một đôi bảo thạch giống hệt nhau xinh đẹp sáng rực. Ngạo nghễ hếch cái mũi nhỏ lên, còn có cái miệng nhỏ hồng nộn hơi dẩu, đáng yêu nhất chính là hai cái má phúng phính bên cạnh, khiến cho người ta không nhịn được nghĩ, sao lại có hài tử lớn lên đáng yêu như vậy a?
Một tiểu oa nhi khác cũng khoảng một tuổi gì đó, tóc đen mắt đen, miệng nhỏ cũng bĩu ra, ủy khuất trừng đôi mắt to, cực kỳ xinh đẹp, một tiểu chính thái tiêu chuẩn. Nó so với tiểu nam hài tóc vàng thì gầy hơn một chút, hơi có vẻ đơn bạc, bất quá trên mặt vẫn là một đoàn thịt thịt, cảm giác mũm mĩm vô cùng đáng yêu..
Hai tiểu nam hài ôm nhau đứng cùng một chỗ. Nam hài tóc vàng lớn gan hơn một chút, trừng mắt nhìn tỷ tỷ nói:
“Chúng ta không cần tỷ tỷ giúp chúng ta tắm rửa. Chúng ta là đại hài tử, chúng ta có thể tự mình tắm. Liên nhi, có đúng không?”
Đông Phương Ái Liên nằm trong ngực ca ca mãnh liệt gật đầu.
Dương Bảo Nhi hừ một tiếng, nói:
“Tự mình tắm? Thân thể các ngươi còn chưa cao bằng cái bể, nhảy vào còn không chết đuối các ngươi. Có phải là muốn ngâm mình trong thùng gỗ không?”
Nói rồi còn khinh thường đánh giá thân thể ‘ngắn ngủn’ của hai đệ đệ.
Dương Ái Húc oán giận nói:
“Tỷ tỷ, ngươi không cần xem thường chúng ta. Chúng ta sẽ không chết đuối. Lúc còn ở trong bụng mẫu thân thì chúng ta đã biết bơi rồi, đúng không Liên nhi?”
Đông Phương Ái Liên nghe vậy lập tức gật đầu.
Dương Bảo Nhi nhìn hắn một cái, hứ một tiếng, nói:
“Đồ ba phải a. Liên nhi, ngươi không biết nói gì a.”
Đông Phương Ái Liên núp ở trong lòng Dương Ái Húc, liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lẩm bẩm:
“Đồ ba phải cũng có tôn nghiêm. Ta không thèm để ý đến cọp mẹ.”
Dương Bảo Nhi nghe vậy, suýt nữa tức chết. Liên nhi không nói lời nào thì thôi, vừa nói liền khiến người khác giận điên người.
“Liên nhi, ngươi nói ai là cọp mẹ?”
Đông Phương Ái Liên ôm chặt ca ca, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cố gắng núp đi, không nói gì.
Tiểu đại nhân Dương Ái Húc dùng bàn tay nhỏ bé múp thịt của mình vỗ nhè nhẹ lên lưng nhóc kia, nói:
“Ai ngồi ở trên lưng lão hổ, chính là cọp mẹ a.”
Dương Bảo Nhi giận quá thành cười:
“Được, lá gan thật là lớn a. Các ngươi không phải là không muốn để tỷ tỷ giúp các ngươi tắm rửa sao. Vậy các ngươi tự mình tắm đi, tỷ tỷ mặc kệ.”
Nói đoạn vỗ vỗ Hổ Đầu, quay đầu chậm rãi rời đi.
Hai tiểu chính thái thấy tỷ tỷ đi xa, liếc mắt nhìn nhau.
Đông Phương Ái Liên nói:
“Ca ca, mẫu thân không có ở nhà, không cần tỷ tỷ tắm. Ngươi tắm cho ta.”
Dương Ái Húc dùng sức gật đầu:
“Ân. Liên nhi yên tâm, ca ca mang ngươi đi tắm.”
Hai tiểu nhi ‘ý chí chiến đấu sôi sục’, tay trong tay nện bước đi còn chưa ổn định tiến đến phòng tắm.
Trong phòng tắm Dương Bảo Nhi đã chuẩn bị đầy đủ nước ấm, nóng hừng hực, bàn nhỏ bên cạnh còn đặt mấy bộ quần áo.
Hai tiểu nhi ta giúp ngươi, ngươi giúp ta lột sạch quần áo, sau đó đều lộ ra mông nhỏ bóng loáng, cao hứng bừng bừng nhảy xuống bể.
“Oa oa……thật thoái mái……”
“Ha ha ha……thật thoải mái, thật thoải mái…….”
Dương Bảo Nhi đổ nước cho hai đứa không sâu, vừa vặn đến eo bọn chúng, không ngập kín hai ‘người lùn’ nhỏ này.
“Ca ca, gội đầu. Gội đầu a.”
Đông Phương Ái Liên đưa cái đầu nhỏ hình cầu ngả đến trước mặt Dương Ái Húc.
Nhìn mái tóc đen nhánh trước mắt, Dương Ái Húc gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại lúc mẫu thân giúp bọn chúng tắm. Sau đó lấy từ thùng nhỏ bên cạnh một chút sữa tắm, bôi lên đầu Đông Phương Ái Liên, bắt đầu xoa lung tung cho nhóc kia.
“A……mắt đau……mắt đau……”
Đông Phương Ái Liên hừ hừ.
“Nhắm mắt lại, không được mở ra.”
“Ưm……vẫn đau……”
“Phù phù. Ca ca giúp ngươi phù phù.”
Rốt cuộc cũng đem mái tóc lộn xộn gội sạch. Đông Phương Ái Liên cười hì hì nói:
“Ca ca, ta cũng gội đầu cho ngươi.”
“Được.”
Dương Ái Húc ngồi ở trong bồn tắm, đưa đầu tới.
Đông Phương Ái Liên cẩn thận hơn nó, một bên gội một bên giúp nó gãi gãi, chọc cho Dương Ái Húc cười khanh khách không ngừng.
“Ca ca, vì sao tóc ngươi lại màu vàng? Thật là đẹp mắt.”
“Tóc Liên nhi cũng rất đẹp.”
“Hắc hắc, ca ca đẹp. Ca ca không giống ta với tỷ tỷ, cũng không giống phụ thân cùng mẫu thân.”
Đông Phương Ái Liên túm lấy một nắm tóc Dương Ái Húc, vui vẻ cười khanh khách.
Dương Ái Húc cũng ngốc ngốc cười theo nó.
Hai nhóc thật vất vả tắm rửa xong xuôi, đều nhảy ra khỏi bể, cầm khăn vải vụng về lau người. Ngươi giúp ta lau lau, ta giúp ngươi lau lau.
“Ai nha nha, Húc nhi cùng Liên nhi đều thật trắng nõn a.”
Dương Bảo Nhi núp ở bên ngoài phòng tắm, vẫn luôn rình coi hai huynh đệ kia tắm rửa. Khụ, không phải rình coi, là vì đảm bảo an toàn của bọn nó, âm thầm bảo vệ, âm thầm bảo vệ.
Hổ Đầu ghé ở một bên, miệng phát ra tiếng ô ô.
Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên hoàn toàn không biết gì cả. Hai nhóc lau sạch người, chuẩn bị mặc quần áo.
Hai nhóc ngửa đầu, nhìn qua bàn tròn nhỏ quá cao so với thân thể hai đứa kia……
Không có cách nào, tuy rằng trí lực của hai đứa đã bốn năm tuổi, nhưng thân thể vẫn chỉ là một tuổi rưỡi.
Dương Ái Húc vừa bám lấy bàn nhỏ vừa với a với, bàn tay nhỏ đầy thịt với nửa ngày, với không đến.
“Ca ca, ghế ghế.”
Đông Phương Ái Liên ôm cái ghế gỗ tròn nặng bên cạnh, cố gắng kéo sang bên cạnh bàn.
“Để ta.”
Khí lực của Dương Ái Húc hiển nhiên là lớn hơn một chút, hai tay ôm hai bên hoa văn điêu khắc trên ghế, mông nhỏ vểnh lên, hai chân nhỏ béo đạp mạnh.
Cái ghế tròn bằng gỗ kia bị nó kéo đi.
Dương Bảo Nhi ở bên ngoài cửa sổ trố mắt:
“Tiểu tử này trời sinh khí lực thật lớn.”
Bởi vì trải qua việc dạy dỗ con gái, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình cũng không có dạy hai tiểu nhi võ công từ trong tã lót, ngược lại cực lực bồi dưỡng tinh thần lực của hai đứa. Cho nên Dương Ái húc cùng Đông Phương Ái Liên ngoại trừ trí lực cùng tinh thần lực khác với trẻ con nhân loại bình thường, thân thể lại giống y hệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Ái Húc đã đỏ bừng, rốt cuộc cũng nhấc được cái ghế đến bên cạnh bàn tròn, sau đó đứng lên ghế, lấy quần áo sạch từ trên bàn tròn xuống.
“Ca ca thật giỏi.”
“Hắc hắc, Liên nhi, đến mặc quần áo.”
“Ca ca, cái này mặc thế nào a?”
“Chắc là như vậy đi……”
“Hình như không đúng……Ha ha ha, ngươi xem bộ dáng của ngươi kìa, thật xấu……”
“Được lắm, ngươi dám giễu cợt ta……Ha ha ha, ngươi nhìn bộ dáng của ngươi đi, cũng thật xấu……”
Hai tiểu nhân nhi dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lúc mặc quần áo lại chơi đùa tiếp, ở trong bồn tắm điên cuồng náo loạn một hồi.
Chờ hai nhóc mặc bừa cũng xong quần áo rồi liền hi hi ha ha cầm tay nhau ra khỏi quần áo thì, đã qua gần hai canh giờ rồi.
Sau khi Dương Bảo Nhi đi vào phòng tắm, nhìn thấy khung cảnh giống như cuồng phong quét qua, niềm vui thú lúc rình coi vừa rồi đã không cánh mà bay, sắc mặt không khỏi tái nhợt, ngửa đầu thở dai:
“Phụ thân, mẫu thân, hai người khi nào mới về nhà a a a…….”
Hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...