Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Edit: Robin♥

Đông Phương Bất Bại cắn cắn môi, nói: “Ta hình như cảm giác trong bụng có cái gì động, nên thấy bất an, mới muốn xem y thư.”

Dương Liên Đình nghe vậy liền vui vẻ nói: “Hài tử đã chuyển động rồi sao? Thật tốt quá.” Vừa nói vừa hưng phấn chạy qua, ôm lấy bụng Đông Phương Bất Bại vuốt ve lên xuống.

Đông Phương Bất Bại ngơ ngác nhìn hắn một chốc, nói: “Ngươi cảm thấy… đây thật sự là hài tử sao?”

“Đương nhiên.” Dương Liên Đình đắc ý dạt dào nói: “Hơn bốn tháng rồi, cũng nên có chuyển động a. Nó động như thế nào? Ngươi cảm giác thế nào?”

Đông Phương Bất Bại không biết nên nói gì cho phải, lầm bẩm: “Chính là động như vậy.” Cái cảm giác ấy rất khó hình dung, chỉ có người làm “mẹ” rồi mới cảm nhận được.

Dương Liên Đình gần đây bổ túc chỗ Len thêm rất nhiều tri thức về phụ nữ mang thai, biết thai nhi được bốn tháng tuổi sẽ bắt đầu có động, nhưng bên ngoài rất khó phát hiện, chỉ có cơ thể mẹ cảm nhận được. Đành thở dài nói: “Thật mong chờ ngày bảo bối của chúng ta ra đời a.”

Đông Phương Bất Bại không biết là có phải kinh hỷ quá độ hay không, lại có chút đần ra. Nhưng chỉ một lát, thì từ từ trấn định lại, nhỏ giọng nói: “Qua mấy ngày nữa sẽ cảm giác được thôi.”

Lời này không rõ là y nói cho Dương Liên Đình nghe, hay là tự nói với chính mình.

Nói xong y buông y thư, đi chuẩn bị bữa tối.

Dương Liên Đình vẫn biết y chưa thể tin tưởng nổi sự thật này, nhưng hắn không lo, dù sao hiện tại thai nhi cũng xem như ổn định, bụng đang dần nổi lên, sớm muộn gì thì y cũng phải thừa nhận sự thật.

Dương Liên Đình nghĩ đến chuyện hài tử càng ngày càng sống động, qua sáu tháng nữa là có thể thấy được rồi, cao hứng nhếch miệng cười, cả đêm khóe môi cũng không hạ xuống, liên tục ngâm nga hát khẽ.

Đông Phương Bất Bại ngày sau càng thêm để ý, cẩn thận xem hết y thư liên quan, phát hiện tình trạng của mình hoàn toàn giống hệt biểu hiện của phụ nữ mang thai, không khỏi trong lòng thầm vui vẻ.


Chỉ là y vẫn luôn lo sợ đó là ảo giác của mình, mặc dù Dương Liên Đình đã nói chắc chắn, nhưng trong lòng y vẫn thấy không yên.

Cứ như thế lại qua thêm một tháng, bụng Đông Phương Bất Bại chậm rãi nhô lên, thai động càng ngày càng rõ. Đến lúc này cuối cùng y đã tin tưởng, mình thật sự là đã có mang.

Sự thật ấy cơ hồ khiến Đông Phương Bất Bại hạnh phúc đến không thở nỗi, cả ngày đều giống như mình đang nằm mơ. Mỗi buổi sáng rời giường, đều phải kéo Dương Liên Đình dậy sờ lên bụng mình, hỏi: “Liên đệ, trong bụng ta thật sự có hài tử không?”

“Đương nhiên có. Ngươi xem, nó đang dần dần lớn lên.”

Dương Liên Định mỗi lần đều kiên nhẫn mỉm cười trả lời y.

Mỗi tối khi đi ngủ, Đông Phương Bất Bại lại kéo tay Dương Liên Đình đặt lên bụng mình, hỏi: “Liên đệ, ngươi sờ sờ, nó có lớn lên không?”

Dương Liên Đình ngáp một cái, đáp: “Có. Có.”

Đông Phương Bất Bại mỗi lần phát hiện mình lại 『 béo 』thêm một chút, đều vui vẻ vô cùng, còn đổi tất cả trang phục của mình thành loại lớn nhất, cũng bắt đầu hưng phấn dat dào mà bắt tay vào chuẩn bị trang phục nhỏ xíu cho trẻ con.

Hôm nay Dương Liên Định trở lại nhà nhỏ, từ xa đã thấy bóng Đông Phương Bất Bại ngồi trong tiểu đình giữa hoa viên, chuyên tâm thêu may.

Thần thái y phi thường an tường, khóe miệng còn hiện lên ẩn ẩn ý cười, mi dài buông xuống, thật kỹ lưỡng nhìn theo vật đang thêu trên tay. Y không buộc dây lưng, y phục buông lơi tùy tiện thả bay được cơn gió nâng niu. Gió nhẹ khẽ phất, thổi động mái tóc đen dài mượt, cả người y phảng phất một loại cảm giác mềm mại xinh đẹp.

“Đông Phương.”

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nhìn hắn ôn nhu cười: “Ngươi đã về.”


Dương Liên Đình đáp một tiếng, đi tới bên người y, nhìn chiếc áo màu tinh xảo y đang thêu trên tay, be bé xinh xinh, ngắn cũn, chỉ to bằng có hai bàn tay, khả ái vô cùng.

Dương Liên Đình khẽ cười, nói: “Đẹp quá, mà mấy ngày nay ngươi làm nhiều rồi, nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ta không mệt.” Đông Phương Bất Bại đầu cũng không ngẩng, tiếp tục việc trên tay.

Dương Liên Đình giữ tay y lại, nói: “Trước tiên nghỉ ngơi kỹ một chút, không được để mỏi mắt.”

Đông Phương Bất Bại hết cách, đành buông tay, nói: “Thôi được rồi.”

Dương Liên Đình thấy dáng vẻ tâm không cam lòng chả nguyện của y, thấy có chút mất mát, nói: “Ngươi gần đây không chịu quan tâm đến ta, đối xử với ta thật lạnh nhạt mà.”

Đông Phương Bất Bại lặng người, rồi lập tức cười nói: “Liên đệ, ngươi là đang làm nũng a?”

Dương Liên Đình cũng lặng cả người. Hiển nhiên hắn chưa nghĩ qua cái vấn đề này, bởi vì đối với nhân loại tương lai như hắn mà nói, 『 làm nũng 』là một thứ cảm tình thật xa xôi thật cổ đại, hắn sao có thể lại có, lại còn biểu hiện ra ư? Nhưng là hiện tại hắn chính là đối dáng vẻ yêu kiều mềm mại của Đông Phương Bất Bại mà tự nhiên sinh ra rất nhiều cảm giác khó tưởng tượng.

Đông Phương Bất Bại thấy hắn ngơ ngác, thấy buồn cười, vươn tay vuốt ve hai má hắn, hé miệng cười nói: “Được rồi được rồi, ai nói ta không quan tâm ngươi. Liên đệ của ta vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng ta.”

Dương Liên Đình bình tĩnh trở lại, cười cười, áp lên tay y, giữ lại nó ấm nóng trên mặt mình.

Đông Phương Bất Bại thấy hôm nay Dương Liên Đình có chút là lạ, chợt giật mình, nhìn kỹ hắn: “Liên đệ, ngươi sao vậy? Hôm nay có gì không vừa ý sao?”


Dương Liên Đình thở dài, đáp: “Không có. Mọi chuyện đều ổn.”

Đông Phương Bất Bại nghiêm mặt: “Liên đệ, không được nói dối ta. Có phải trong giáo xảy ra chuyện gì không?”

Dương Liên Đình nhớ tới chuyện hôm nay, trong đầu cũng thấy phiền loạn. Giống như hắn ở lại thế giới này càng lâu, thật nhiều cảm xúc cổ xưa kỳ lạ càng chậm chạp sống dậy.

Do dự một lát, cuối cùng hắn thong thả nói: “Hướng Vấn Thiên phản giáo.”

Đông Phương Bất Bại biến sắc: “Cái gì?”

“Hướng Vấn Thiên không phục ta ra lệnh trong giáo, đả thương rất nhiều thị vệ ở Thành Đức đường, trốn khỏi Hắc Mộc Nhai.”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, liền khẩn trương hỏi: “Liên đệ, ngươi có bị thương không?” Vừa nói vừa hoảng loạn bối rối xem xét toàn thân Dương Liên Đình.

“Ta không sao. May mắn gã còn nể mặt, không đả thương đến ta.” Lấy thân thủ hiện tại của hắn, thực ra thì kể cả là Đông Phương Bất Bại cũng không thể thương tổn đến được, chẳng qua là hắn không muốn thể hiện năng lực của mình mà thôi.

Đông Phương Bất Bại giận dẽ, đập bàn đứng dậy: “Hướng Vấn Thiên này quá làm càn, nếu thực dám đả thương đến ngươi, ta nhất định tự tay giết gã!” Y tức giận đến mặt trắng bệch, nhịn không nổi, nói: “Không được! Liên đệ, họa này không thể lưu, ta phải đi giết gã!” Vừa nói vừa nhấc chân định rời khỏi.

Dương Liên Đình cho dù chỉ bị thương một sợi tóc, cũng khiến y đau như mất một miếng thịt. Mặc dù Dương Liên Đình không bị thương, nhưng Đông Phương Bất Bại vừa nghĩ đến nếu chẳng may Hướng Vấn Thiên đả thương đến hắn, liền thấy hận không thể phanh thây gã.

Dương Liên Đình thấy y nói giết liền muốn đi giết, bị dọa giật mình, vội vàng ôm lấy eo y, la lên: “Lão bà của ta thật tốt, nhưng mà ngươi còn đang lớn bụng, không được đi giết người a.”

Đông Phương Bất Bại lúc này mới nhớ, vừa rồi mình quá kích động, quên mất cả bụng còn đang mang bầu.

Y cúi đầu nhìn bụng mình đã nổi lên một độ cong rõ ràng, do dự chốc lát, nói: “Liên đệ, Hướng Vấn Thiên võ công cao cường, lại là kẻ giảo hoạt, kinh nghiệm đầy mình. Trừ ta ra, toàn bộ cao thủ trong giáo phái đi cũng không bắt nổi gã. Nhưng một khi gã đã ra giáo, nhất định không thể lưu. Thả gã ra giang hồ, nhất định sẽ là mầm họa cho giáo ta!”

Dương Liên Đình gật gật đầu, nói: “Ta cũng biết gã không thể lưu. Nhưng muốn tánh mạng của gã, cũng không cần ngươi phải tự mình ra tay. Trong giáo ta có rất nhiều nhân tài, cho dù đấu không lại Hướng Vấn Thiên, thì không phải vẫn còn võ lâm bạch đạo lúc nào cũng tự khoe là đại hiệp vì dân trừ họa đấy sao? Chúng ta không cần lo lắng, cứ từ từ tính kế.”


Đông Phương Bất Bại nhướn mi, lộ ra một nũ cười khen ngợi vui mừng, nói: “Liên đệ nói rất phải, là ta quá vội vàng hồ đồ, nghĩ không đến. Vẫn là Liên đệ của ta thông minh.”

Dương Liên Đình thuận thế kéo y ngồi xuống đùi mình, một tay ôm y, một tay sờ sờ lên bụng y, hôn hôn má y, cười nói: “Đông Phương của ta mới là người thông minh đệ nhất thiên hạ. Ta là theo ngươi đã lâu, nên mới bắt chước được một ít thông mình tài trí của ngươi.”

Đông Phương Bất Bại bị hắn trêu cười khanh khách không ngừng, kéo cổ hắn, sẵng giọng: “Chỉ được cái miệng mồm ngọt sớt.”

“Cũng là ngọt với ngươi a. Người khác đừng hòng ta nói cho mà nghe.”

Đông Phương Bất Bại chui trong lòng hắn, nói: “Gần đây tính tình ta càng lúc càng hỏng rồi. Vừa mới nghe Hướng Vấn Thiên có thể làm bị thương ngươi, còn phản giáo trốn đi, ta thật sự đã không khống chế nổi. Đã lâu lắm ta không có dục vọng sát nhân như thế, lần này thật khó hiểu, tức giận quá mức.”

Dương Liên Đình hôn hôn hai môi mềm của y, nói: “Đó là vì ngươi có mang. Người có mang tính khí thất thường, ngươi không biết sao?”

Đông Phương Bất Bại có chút lo lắng nói: “Thế nếu sau này ta tức giận với ngươi thì làm sao bây giờ?”

Dương Liên Đình cười nói: “Giận thì giận, ta tuyệt đối cam chịu, chỉ cần ngươi không giận đến hại thân là tốt rồi.”

Đông Phương Bất Bại cười ngọt ngào. Đột nhiên nhớ ra: “Liên đệ, công phu của ngươi hiện tại thế nào?”

Dương Liên Đình không nghĩ y đột nhiên hỏi loại chuyện này, hàm hồ đáp: “Vẫn vậy.”

Đông Phương Bất Bại lo lắng: “Liên đệ, mặc dù ta võ công thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng không thể mỗi ngày đều thủ bên người ngươi. Ngươi là người đi làm đại sự, sau này còn phải lộ diện trên giang hồ. Nếu như lại phát sinh chuyện như hôm nay thì ngươi biết phải làm sao?”

Dương Liên Đình hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Đông Phương Bất Bại hưng phấn bừng bừng nhìn hắn: “Liên đệ, để ta dạy võ công cho ngươi có được không?”

Hết chương 30.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui